Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 11: Chương Nam Nam, ta cái gì thời điểm thành bạn trai ngươi rồi?

Chương 11: Chương Nam Nam, ta thành bạn trai ngươi từ lúc nào vậy?
Chương Nam Nam ngồi trên ghế công cộng ở ga tàu điện ngầm, có chút hồi hộp về việc sắp gặp mặt Chu Dục Văn. Một mặt, nàng tưởng tượng Chu Dục Văn là một đại thúc 30 tuổi ôn nhu, có chút râu quai nón; mặt khác lại sợ hãi Chu Dục Văn là một gã đại thúc bụng phệ, mặc áo lót trắng, đi dép lào trông rất bỉ ổi.
Chương Nam Nam cứ thế khép đôi chân dài, ngồi ở đó với dáng vẻ thục nữ, cúi đầu nhìn đôi chân dài của mình, quả nhiên vừa dài, vừa trắng lại vừa mịn.
Trong nhóm, một số bạn đọc đã bắt đầu kết bạn với Chương Nam Nam và nhắn tin riêng, hỏi nàng đã gặp Chu đại thúc chưa, Chu đại thúc trông thế nào, có nhớ chụp ảnh không.
Đối mặt với sự nhiệt tình của đám dân mạng, tâm lý Chương Nam Nam ít nhiều cũng có thêm chút sức mạnh. Nhưng do dự một lát, nàng vẫn nói là mình hơi lo lắng: “Các ngươi nói xem, vạn nhất Chu đại thúc là một gã đại hán bỉ ổi thì phải làm sao?”
Đừng nhìn Chương Nam Nam ở trong nhóm hoạt bát như vậy, thực ra ngoài đời nàng là một tiểu nữ hài rất nội tâm, lại đặc biệt hay xấu hổ, vì thế nên ở ngoài đời nàng cũng không có bạn bè. Điều này khiến nàng rất tin tưởng vào dân mạng trên internet. Đối với nhóm bạn đã trò chuyện hai tháng, nàng vẫn rất tin tưởng, dứt khoát nói thật lòng mình. Mặc dù tiểu thuyết của Chu đại thúc viết rất hay, bản thân Chương Nam Nam cũng có chút ngưỡng mộ Chu đại thúc, nhưng lỡ như Chu đại thúc là một gã đại hán bỉ ổi thì phải làm sao đây?
Cô nam quả nữ thế này, đêm hôm khuya khoắt, lỡ như gã đại thúc bỉ ổi này đưa mình đến nơi hoang vu vắng vẻ, giống như trong 《 Thập Tông Tội 》 viết thì...
Chương Nam Nam càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Lúc này, nhóm bạn liền an ủi nàng, Chu đại thúc nói thế nào cũng là tác giả nổi danh, đứng đầu bảng xếp hạng tiêu thụ của trang web, mỗi tháng kiếm ít nhất cũng hơn vạn tệ, làm sao có thể là loại tội phạm giết người biến thái như người ta vẫn nói trên mạng chứ? Ngươi cứ nghĩ theo hướng tốt xem, biết đâu Chu đại thúc lại đặc biệt đẹp trai, 30 tuổi phong độ ngời ngời, có xe có nhà thì sao.
Lúc gặp ngươi cũng giống như nam nữ chính trong tiểu thuyết gặp nhau vậy.
Hai người các ngươi nhất kiến chung tình.
Sau này biết đâu Chu đại thúc còn viết riêng một bộ tiểu thuyết cho ngươi, nữ chính lấy ngươi làm nguyên mẫu, như thế không tốt sao?
Nghe nhóm bạn nói vậy, Chương Nam Nam lại không nhịn được cười ngây ngô. Lỡ như hắn thật sự nhất kiến chung tình với mình, tình tiết diễn ra y như trong tiểu thuyết, vậy mình có nên từ chối không nhỉ?
Đại thúc giỏi viết về bá đạo tổng tài như thế mà.
Biết đâu chính ông ấy lại là một bá đạo tổng tài thì sao.
Lái chiếc Rolls-Royce phiên bản kéo dài, theo sau là một dàn vệ sĩ áo đen, rồi đại thúc cười tà mị một tiếng, kéo mình đi.
Chương Nam Nam càng nghĩ, mặt nhỏ càng đỏ bừng. Ai, tiểu nữ hài đúng là thích mơ mộng hão huyền, thật ngây thơ.
Đúng lúc này, một người đàn ông đi về phía Chương Nam Nam.
"Tiểu cô nương,"
Chương Nam Nam vừa ngẩng mắt lên liền thấy người đàn ông đó đang nhếch mép cười với nàng. Hắn khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt thì ti hí, mặt mũi cũng có hơi kỳ quái. Tổng kết lại là một chữ: xấu, hai chữ: bỉ ổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chương Nam Nam trong nháy mắt biến sắc, quả nhiên, viết tiểu thuyết toàn là đại thúc bỉ ổi!
Mộng tưởng tan vỡ!
Nàng từng nghĩ Chu đại thúc có thể sẽ xấu, nhưng cũng không cần phải xấu đến mức này chứ!
Trên người còn có mùi khó chịu nữa!
Tất cả ảo tưởng của Chương Nam Nam vào giờ phút này đều tan biến hết.
Chỉ thấy người đàn ông này nhếch mép cười với Chương Nam Nam, nói: "Tiểu cô nương, ta thấy ngươi cứ ngồi đây mãi, sao thế? Không có chỗ nào để đi à?"
Nghe những lời này, Chương Nam Nam không khỏi sững người, nàng cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt: "Ngài là?"
"À, ta thấy một mình ngươi ngồi đây, là từ nơi khác đến à? Đến đây tìm việc hả? Có phải không có chỗ nào để đi không? Hay là đến nhà ta ở tạm một đêm nhé?" Người đàn ông này cười cười, vừa nói vừa định đưa tay kéo tay Chương Nam Nam.
Chương Nam Nam lập tức rụt người lại, nhớ tới lời khuyên của nhóm bạn, lắp bắp nói: "Không, không cần đâu ạ, ta đang đợi người, đang, đang đợi bạn trai ta."
Ánh mắt ti hí của người đàn ông lóe lên vẻ đắc ý. Tiểu nữ hài thế này vừa nhìn là biết loại lạ nước lạ cái, hắn cũng chẳng giả bộ nữa, cười nói: "Chờ bạn trai à? Sao bạn trai ngươi giờ này còn chưa tới, có phải là không cần ngươi nữa không? Ngươi xem, muộn thế này rồi? Thúc thúc dẫn ngươi đi ăn bữa cơm được không, nhà thúc thúc có máy tính, ngươi có thể lên mạng."
"Không cần đâu, không cần đâu!" Chương Nam Nam vội lắc đầu, cầm lấy hành lý định rời đi.
Nhưng người đàn ông này cũng không ép buộc, chỉ lẳng lặng đi theo sau Chương Nam Nam.
Chương Nam Nam bước nhanh hơn, người đàn ông cũng không nhanh không chậm đi theo, cười hỏi: "Ngươi không đợi bạn trai ngươi nữa à?"
Chương Nam Nam cúi đầu không để ý đến người đàn ông đó, cứ thế đi thẳng về phía trước, không nhìn đường, kết quả “bịch” một tiếng đâm sầm vào ngực một người. Nàng ngẩng lên thì thấy người này cao lớn, để đầu đinh, không thể nói là đẹp trai nhưng đường nét khuôn mặt rõ ràng. Bởi vì cái gọi là “một cao che trăm xấu”, chỉ cần dáng người cao ráo, thì đâu còn phân biệt xấu đẹp gì nữa.
Hôm đó Chu Dục Văn mới đo chiều cao, cảm giác mình sau khi xuyên không lại phát triển thêm nữa, chiều cao thực đã mét tám ba. Hắn mặc một đôi giày thể thao Nike, một bộ đồ thể thao, trông cao to lực lưỡng.
Chương Nam Nam đâm sầm vào ngực Chu Dục Văn, vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Chu Dục Văn không để ý đến Chương Nam Nam, mà một tay ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của nàng, lạnh lùng nói với gã đàn ông bỉ ổi kia: "Bạn trai nàng đến rồi, ngươi còn không đi sao?"
Trong mắt Chu Dục Văn có một vẻ liều lĩnh khó tả, như thể đang nói ‘nếu ngươi không đi, lão tử sẽ đập ngươi’.
Gã đàn ông bỉ ổi vốn đang cười hì hì định nói gì đó, nhưng nghĩ lại, ai, thôi vậy, thân hình nhỏ bé mét sáu của hắn không chịu nổi cú đấm, đành ngượng ngùng rời đi.
Sau khi gã đàn ông bỉ ổi rời đi, Chương Nam Nam thở phào nhẹ nhõm. Vận may thật tốt, gặp được người tốt, lại còn là một tiểu ca ca rất đẹp trai!
Cảm giác lúc hắn ôm mình, thật sự tràn đầy cảm giác an toàn.
Ai, giá mà ta có một người bạn trai như thế này thì tốt biết mấy...!
Sau đó, Chương Nam Nam mặt đỏ bừng, rất lễ phép cúi người chào Chu Dục Văn, cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn ngươi."
Chu Dục Văn quan sát Chương Nam Nam một lượt: Tóc dài xoã xuống vai, áo thun màu tím cùng với quần short jean, đôi chân dài, một đôi giày thể thao trắng nhỏ, tất lửng màu tím. Một kiểu ăn mặc học sinh điển hình, khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng trông lại thật đáng yêu.
Chương Nam Nam đã nói cảm ơn, kết quả lại phát hiện người đối diện không những không nói gì mà còn dò xét mình một cách rất không lịch sự, nàng không khỏi lại thấy chột dạ? Không phải chứ? Đẹp trai thế này mà cũng là một gã bỉ ổi sao?
Thành phố lớn đáng sợ như vậy sao?
"Ừm, cái đó, ta còn phải đợi bạn trai ta đến đón, ta đi trước đây." Chương Nam Nam cẩn thận kéo hành lý, quay người định rời đi.
Ngay lúc nàng xoay người, Chu Dục Văn khẽ cười một tiếng, nói: "Chương Nam Nam, ta thành bạn trai ngươi từ lúc nào vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận