Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 241: Kiều Lâm Lâm bị cô lập

Chương 241: Kiều Lâm Lâm bị cô lập
Lưu Trụ hết lòng khuyên bảo Vương Tử Kiệt, nhưng Vương Tử Kiệt căn bản không nghe lọt tai, vẫn cứ mải mê chơi game cùng đám bạn học cấp ba. Lúc chơi game còn không quên khoác lác, nói rằng ở đại học rảnh rỗi không có gì làm nên mở một trạm chuyển phát nhanh.
Mấy người bạn học cấp ba nghe xong không khỏi cười nói, Vương Tử Kiệt cũng tài thật đấy.
"Sau này Vương tổng phát đạt rồi đừng quên huynh đệ nhé."
"Dễ nói dễ nói, đến Kim Lăng cứ tìm ta, ta đãi." Vương Tử Kiệt vừa chơi game với bạn học cấp ba, vừa nói.
"Kiệt ca." Lưu Trụ ở bên kia ngập ngừng muốn nói.
"Ai nha, ta biết rồi biết rồi, đừng làm phiền ta, ta đang chơi game đây, lát nữa nói chuyện với ngươi sau được không?" Vương Tử Kiệt lộ vẻ không kiên nhẫn.
Lời đến bên miệng Lưu Trụ lại không nói ra được, không còn cách nào, chỉ đành thành thật đến trạm chuyển phát nhanh giúp một tay trước, nghĩ bụng đợi lúc nào Vương Tử Kiệt rảnh rỗi sẽ nói rõ ràng với hắn.
Trước kia Lưu Trụ và Vương Tử Kiệt là bạn cùng phòng, nhưng từ khi trạm chuyển phát nhanh mở ra, quan hệ hai người đã khác. Vương Tử Kiệt bỏ tiền mở trạm, tự nhiên mang tâm lý ông chủ, còn Lưu Trụ chẳng đóng góp gì. Vương Tử Kiệt cảm thấy mình cho hắn tham gia cùng đã là rất xứng đáng với hắn rồi, vậy mà hắn còn nghĩ chuyện gì cũng để mình làm sao?
Nếu thật sự chuyện gì cũng đến tay mình làm, thì mình cần hắn làm gì nữa? Tự mình đá hắn ra ngoài, chẳng phải kiếm được nhiều hơn sao?
Đạo lý này, Lưu Trụ cũng hiểu, cho nên trước mặt Vương Tử Kiệt, Lưu Trụ luôn luôn cẩn thận dè dặt. Hết cách, hắn chỉ muốn cố gắng làm tốt trạm chuyển phát nhanh, kiếm chút tiền, ít nhất cũng không đến nỗi ngày nào cũng ăn mì gói. Hắn cũng muốn sống ổn định, giống như Bộ trưởng Bộ Ngoại giao vậy, dựa vào chính mình kiếm một khoản tiền nhỏ, tìm một người bạn gái coi như xinh đẹp.
Vương Tử Kiệt bây giờ lòng tràn đầy vui sướng nghĩ đến chuyện Tết Nguyên Đán đi chơi, còn Kiều Lâm Lâm cũng đang vênh váo chuẩn bị quần áo trong ký túc xá. Nàng soạn ra rất nhiều bộ đồ đẹp đẽ, còn dương oai tự đắc mặc thử trong phòng cho Tương Đình và Tô Thiển Thiển xem, hỏi các nàng có xinh không?
Tương Đình nói: "Ngươi chỉ đi chơi hai ngày, mang nhiều quần áo vậy làm gì?"
"Đi chơi mà, chụp nhiều ảnh một chút luôn tốt mà." Kiều Lâm Lâm cười nói, quay người về phía gương kéo khóa chiếc váy liền thân của mình lên.
Tương Đình thấy nàng nghiêm túc chuẩn bị cho chuyến đi chơi này như vậy, cười một tiếng hỏi: "Quyết định rồi à?"
"Ừm?" Kiều Lâm Lâm tỏ vẻ không hiểu.
Tương Đình nói: "Xác định quan hệ với Vương Tử Kiệt ấy."
"A? Ý ngươi là sao?" Kiều Lâm Lâm nhất thời không hiểu ý của Tương Đình.
Tô Thiển Thiển lúc này cũng lạnh lùng nói: "Ngươi sắp đi chơi cùng Vương Tử Kiệt rồi, đó không phải là chuẩn bị xác định quan hệ hai người sao?"
"Gì chứ, chúng ta chỉ là một nhóm người cùng đi chơi thôi mà, sao lại làm nghiêm trọng như vậy?" Kiều Lâm Lâm cười gượng, rõ ràng là đang giả vờ ngốc nghếch.
Tương Đình nhìn bộ dạng này của Kiều Lâm Lâm, chỉ cười mà không nói gì.
Còn Tô Thiển Thiển thì cười lạnh một tiếng, nói giọng âm dương quái khí: "Vương Tử Kiệt thật đáng thương, bị người ta đùa bỡn mà cũng không biết."
"Này, Tô Thiển Thiển, ngươi có ý gì hả? Có gì thì nói thẳng ra đi, đừng có mà âm dương quái khí! Ta chẳng qua chỉ hát một bài với Chu Dục Văn trong đêm hội thôi mà? Ngươi có đến mức ngày nào cũng ở đây gây sự với ta như vậy không?" Kiều Lâm Lâm lập tức nổi giận, Tô Thiển Thiển đã không phải lần đầu làm thế.
"Ta có ý gì, trong lòng ngươi tự biết rõ. Ngươi lừa được người khác, chứ không lừa được ta đâu." Tô Thiển Thiển nhìn chằm chằm Kiều Lâm Lâm, lạnh lùng nói.
Bị ánh mắt này của Tô Thiển Thiển nhìn, Kiều Lâm Lâm quả thật có chút chột dạ.
"Tương Đình, chúng ta đi thư viện đi. Trong ký túc xá ô yên chướng khí, nàng ta cứ thử quần áo thế này không biết đến bao giờ nữa!" Tô Thiển Thiển đeo bịt tai giữ ấm hình tai thỏ của mình lên, mặc một chiếc quần legging màu xám, đi giày bốt đi tuyết, nói ra.
"Được." Tương Đình cười cười, đứng dậy mặc vào một chiếc áo khoác da màu đen bó sát người, chiếc quần skinny làm nổi bật đôi chân thon dài, săn chắc của nàng.
Gần đến cuối học kỳ, thư viện ngày nào cũng đông nghịt. Những học bá như Tô Thiển Thiển và Tương Đình chắc chắn là khách quen của thư viện. Sở thích chung này khiến hai người lại cùng nhau phấn đấu cho kỳ thi cuối kỳ.
Kiều Lâm Lâm cảm thấy hai cô gái này hẳn là đang ghen tị với mình. Học đại học mà cũng phải cố gắng như vậy sao? Chẳng lẽ không biết, học ít thì lãng phí, học nhiều thì quá thừa, chỉ cần đủ điểm qua môn là được rồi ư? Làm gì phải nghiêm túc thế?
May mà trong ký túc xá còn có Hàn Thanh Thanh bầu bạn với Kiều Lâm Lâm, nếu không thì một cô nàng ngốc nghếch như Kiều Lâm Lâm, ngày nào cũng ở cùng với hai cô gái cầu tiến như Tô Thiển Thiển và Tương Đình, chắc phải uất ức chết mất.
Đang nghĩ ngợi thì Hàn Thanh Thanh từ trên giường thò đầu ra, gỡ tai nghe xuống hỏi: "Này, các ngươi định đi thư viện phải không?"
Tương Đình liếc nhìn Hàn Thanh Thanh, cười nói: "Sao thế? Đại trạch nữ cũng muốn học bài à?"
"Ai nha, mấy chương Toán cao cấp thầy giảng gần đây ta chưa hiểu rõ lắm, các ngươi giảng giúp ta một chút đi, ta sợ thi trượt." Hàn Thanh Thanh cười nói.
Tương Đình che miệng cười tủm tỉm.
Tô Thiển Thiển cũng cười: "Vậy ngươi còn không mau xuống đi?"
"Xuống ngay!" Hàn Thanh Thanh cười nói.
Nhóm học tập hai người này vẫn rất hy vọng có thành viên mới gia nhập.
"Không cần vội, cứ từ từ." Nhìn Hàn Thanh Thanh đang hào hứng leo xuống giường, Tương Đình cười nói.
"Này, Thanh Thanh, sao ngươi cũng trở nên tích cực như vậy rồi?" Kiều Lâm Lâm có chút ngỡ ngàng.
Hàn Thanh Thanh thu dọn qua loa một chút, cầm lấy sách cần mang theo, thản nhiên nói: "Ta không muốn thi trượt mà!"
"Không nhìn ra nha, bạn học Tiểu Hàn cũng rất có ý thức đó chứ!" Tô Thiển Thiển cười nhẹ nói.
"Đùa gì chứ, thật sự coi ta là đồ ngốc à? Nhà ta còn có cả gia tài lớn chờ ta kế thừa đó!" Hàn Thanh Thanh cãi lại.
Sau đó ba cô gái vừa nói vừa cười đi ra cửa. Giây phút này, Kiều Lâm Lâm đột nhiên cảm thấy, sao mình lại bị cô lập một cách khó hiểu như vậy?
Vốn dĩ trong ký túc xá, Tương Đình và Tô Thiển Thiển chơi với nhau, còn mình thì chơi với Hàn Thanh Thanh. Giờ Hàn Thanh Thanh cũng đi rồi, Kiều Lâm Lâm chỉ còn lại một mình.
"Thanh Thanh, lát nữa ngươi có về ăn cơm không?" Kiều Lâm Lâm không nhịn được hỏi với theo lúc Hàn Thanh Thanh ra cửa.
Đáng tiếc Hàn Thanh Thanh dường như không nghe thấy, nàng đang cùng Tô Thiển Thiển, Tương Đình thảo luận về hàm số tuyến tính, nói rằng mình không hiểu.
Sau đó Tương Đình và Tô Thiển Thiển vừa đi vừa giảng giải cho nàng.
Đợi đến khi cửa đóng lại, trong ký túc xá trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Kiều Lâm Lâm. Sống mũi Kiều Lâm Lâm cay cay, nước mắt chỉ chực trào ra.
"Đều bắt nạt ta! Các ngươi đều ghen tị với ta!" Kiều Lâm Lâm tức giận dậm chân nói. Nàng cảm thấy, nhất định là do gần đây mình ở trường quá nổi bật, danh tiếng đã lấn át cả Tương Đình và Tô Thiển Thiển, cho nên bọn họ mới cô lập mình!
Hàn Thanh Thanh cũng vậy! Các nàng đều ghen tị với mình!
Lúc này, cửa lại mở ra.
Kiều Lâm Lâm vội điều chỉnh lại tâm trạng, mới phát hiện người mở cửa là Tương Đình. Tương Đình cười nói: "Quên mang kính rồi."
Tương Đình bị cận thị không nặng, chỉ khoảng 100 độ (Độ cận thị Trung Quốc khác Việt Nam), nàng chỉ đeo kính khi học bài. Chiếc kính gọng không viền được đặt làm riêng, đeo trên sống mũi, toát lên một vẻ đẹp tri thức.
Nàng đeo kính lên, nhìn vào gương nhỏ, nghịch ngợm vén tóc mái, rồi như thể thuận miệng hỏi chuyện phiếm: "Ngươi và Vương Tử Kiệt, rốt cuộc định thế nào?"
Kiều Lâm Lâm sững sờ, ngẩng đầu nhìn Tương Đình.
Tương Đình nói: "Ta luôn cảm thấy, ngươi cứ mãi lửng lơ với Vương Tử Kiệt như vậy thật chẳng hay ho gì. Vương Tử Kiệt là một chàng trai rất tốt. Nếu ngươi không có ý gì với hắn thì nên nói thẳng cho hắn biết thì hơn, không cần thiết phải dây dưa không rõ ràng như thế này."
"Ta..." Kiều Lâm Lâm muốn nói gì đó.
"Ta chỉ đề nghị vậy thôi, không có ý gì khác đâu." Tương Đình đẩy gọng kính, cười nhạt một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận