Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 773: Hai cái nữ nhi (1)

Chương 773: Hai người con gái (1)
Cha mẹ Chương Nam Nam vốn cho rằng con gái ở nơi đất khách quê người xa xôi sẽ chịu khổ, thế nhưng đến Châu Âu mới biết được, đây đâu phải là đi chịu khổ, mà là đi làm công chúa. Lâu đài xa hoa, vườn nho rộng đến không nhìn thấy điểm cuối, còn có toàn bộ là hầu gái người da trắng. Cảnh tượng này ai nhìn mà không choáng ngợp, ngay cả cha của Chương Nam Nam nhìn những hầu gái chân dài mang tất này cũng có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
Hai vị lão nhân là nhờ ơn Chương Nam Nam mà xin nghỉ hưu sớm, mỗi ngày ở trong lâu đài chỉ uống trà nói chuyện phiếm, chăm lo chuyện ăn, mặc, ở, đi lại cho Chương Nam Nam.
Cha của Chương Nam Nam rất nhanh liền hòa nhập vào cuộc sống trong trang viên. Mỗi người đàn ông đều có một ước mơ về trang viên như thế, nếu biết Chu Dục Văn có thể giúp mình hoàn thành nguyện vọng này, cha của Chương Nam Nam đoán chừng đã sớm bảo Chương Nam Nam sinh con cho Chu Dục Văn.
Hiện tại, mỗi ngày hắn chỉ uống trà, câu cá, cùng mấy người nông phu Châu Âu kia tụ tập lại làm vườn, còn cuốc một mảnh đất bên ngoài lâu đài để làm vườn rau.
Lúc Chương Nam Nam buồn chán, mẹ nàng liền đưa nàng ra ngoài dạo phố. Cách trang viên hơn ba mươi dặm chính là thành phố Bordeaux nổi tiếng ở Tây Nam nước Pháp. Người dân ở đó hòa ái dễ gần, hàng hóa rực rỡ muôn màu, thỉnh thoảng nơi đó sẽ tổ chức vài bữa tiệc mời quý tộc tham gia, mà thân phận của Chương Nam Nam ở đây là phu nhân trang chủ.
Chương Nam Nam mang thai vào tháng mười, thấm thoắt năm tháng trôi qua, bụng của Chương Nam Nam dần dần lớn lên, mà mẹ của Chu Dục Văn, xem như là mẹ chồng của Chương Nam Nam, đã đặc biệt bay đến để chăm sóc nàng.
Chỉ riêng điểm này đã khiến mẹ của Chương Nam Nam có chút vui mừng. Bà đột nhiên nhận ra, Chu Dục Văn ngoại trừ chưa cho Chương Nam Nam danh phận, thì về cơ bản những thứ khác đều đã cho.
Nhất là mẹ Chu Dục Văn chăm sóc Chương Nam Nam đặc biệt tận tâm. Bà nói lúc bà mang thai Chu Dục Văn, bên cạnh không có ai giúp đỡ nên đặc biệt mệt mỏi, bây giờ có điều kiện rồi, chắc chắn sẽ không để Chương Nam Nam phải vất vả.
Một mình Chương Nam Nam lại có ba người lớn tuổi chăm sóc, thêm một đám hầu gái xinh đẹp theo hầu, còn có bác sĩ nữ riêng mỗi ngày đến khám bệnh, tâm trạng tự nhiên ổn định.
Trong nhận thức của Chu Dục Văn, đứa bé trong bụng Chương Nam Nam chính là con đầu lòng của hắn, cho nên hắn đặc biệt xem trọng, về cơ bản, cứ cách một khoảng thời gian hắn đều đến Châu Âu một chuyến.
Việc kinh doanh xuyên quốc gia không dễ dàng như tưởng tượng, nhất là việc kinh doanh rượu đỏ. Bây giờ thị trường rượu đỏ trong nước đã sớm bị Lafite chiếm lĩnh. Vào thập niên 90 thế kỷ trước, phim ảnh Hồng Kông đã khắp nơi xem việc uống Lafite năm 1982 là niềm vinh hạnh. Muốn giành lấy một khoảng trời riêng ở đây, có thể nói là vô cùng khó khăn.
Lafite vốn nhắm vào thị trường cao cấp, thế nhưng sau khi vào thị trường trong nước lại trở nên hỗn loạn, thượng vàng hạ cám, có loại Lafite mấy chục đồng, cũng có loại mấy ngàn khối. Mà Chateau ở trong nước tuy danh tiếng không nổi bật, nhưng cũng chiếm được một phần thị trường.
Việc Chu Dục Văn thu mua trang trại rượu vang Chateau, ở trong nước những người có quan hệ rộng ít nhiều biết một chút thông tin nội tình. Đây chính là ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo.
Người ngoài ngành, những kẻ chỉ xem như có chút tiền, sau khi biết Chu Dục Văn thu mua trang trại rượu vang Chateau thì trong lòng khinh thường, cảm thấy Chu Dục Văn có chút tiền liền không biết trời cao đất dày, sớm muộn cũng sẽ ôm quả đắng.
Chẳng phải chỉ là kiếm được ít tiền từ cổ phiếu sao, xem hắn giỏi giang đến mức nào kìa! Ngươi tưởng trang trại rượu vang là ai cũng kinh doanh được à?
Còn người trong ngành lại là những nhân vật lớn có mánh khoé thông thiên. Bọn họ biết chủ cũ của trang trại rượu vang Chateau là ai, đã sớm có lời đồn Chu Dục Văn là con riêng của ông ta. Mà bây giờ trang trại rượu vang Chateau được chuyển vào tay Chu Dục Văn, dường như cũng xác nhận điều này. Nếu thật sự là như vậy, thì việc Chu Dục Văn có thể kiếm được mười tỷ từ cổ phiếu cũng không có gì lạ.
Dường như mọi chuyện đều trở nên hợp lý. Những kẻ vốn xem Chu Dục Văn như con dê béo không khỏi kiêng dè mà thu lại nanh vuốt. Đối với những nhà đại tư bản này mà nói, bọn họ thích tiền, nhưng càng quý trọng mạng sống hơn. Mà dưới trướng Tống Bạch Châu lại có một đám kẻ liều mạng không cần mạng, vì chút tiền mà đắc tội với Tống Bạch Châu dẫn đến họa sát thân thì thực sự không đáng.
Không những không tiếp tục đắc tội, mà còn muốn chủ động kết giao với Chu Dục Văn, bởi vì trong tương lai không xa, Chu Dục Văn cũng có thể sẽ lên bàn trở thành một người chơi trong cuộc chơi lớn, việc hợp tung liên hoành luôn luôn cần thiết.
Câu lạc bộ rượu đỏ của Chu Dục Văn khai trương, người quản lý đầu tiên không phải Chương Nam Nam cũng không phải Kiều Lâm Lâm, mà là Hồ Vũ Tình, người có danh tiếng không mấy nổi bật. Nàng đã làm việc ở Hỗ Thành một năm, có kinh nghiệm nhất định tại địa phương, cũng quen biết không ít quan to quý nhân. Mặt khác, tuy thời gian nàng tiếp xúc với Chu Dục Văn không lâu, nhưng sự chững chạc của nàng lại được Chu Dục Văn đánh giá cao. Chu Dục Văn cảm thấy tính cách của Kiều Lâm Lâm chưa chắc đã phù hợp với việc vận hành câu lạc bộ rượu đỏ này, cho nên sau khi cân nhắc, cuối cùng quyết định để Hồ Vũ Tình đến nhậm chức.
Ngày câu lạc bộ rượu đỏ khai trương diễn ra rất kín đáo. Lúc đèn hoa mới lên, từng chiếc xe hơi nối đuôi nhau tiến vào ngôi nhà cổ, phảng phất như trong những bộ phim cũ về Thượng Hải thập lý dương trường xưa, người hầu mặc áo khoác đen trắng mở cánh cửa lớn, từng chiếc ô tô lần lượt tiến vào.
Ngày hôm đó Tống Bạch Châu đặc biệt đến dự. Nhìn ngôi nhà cổ được trang trí và bài trí tỉ mỉ, có nghiên cứu, Tống Bạch Châu khá hài lòng, nhưng nếu nói chỗ không hài lòng thì chắc chắn cũng có.
Con trai của mình vốn nên mang họ Tống, thế mà lại mở một Chu công quán.
"Bạch Châu huynh, từ lần chia tay trước đến giờ vẫn khỏe chứ?"
"Học Đạo huynh, đã lâu không gặp."
Đến đây ngoài một số nhà giàu mới nổi, còn có một số gia tộc môn phiệt lâu đời. Sở dĩ họ đến cũng là vì nể mặt Tống Bạch Châu.
Bây giờ thấy Tống Bạch Châu ở đây tỏ ra như nửa người chủ nhà, những người có mặt thầm nghĩ lần này đến đúng chỗ rồi, xem ra mối quan hệ của hai người quả thực không đơn giản.
"Bạch Châu huynh, có người con như thế này, huynh quả là có thể về hưu được rồi." Một vị khách thăm dò hỏi.
Tống Bạch Châu khẽ lắc đầu: "Còn kém xa lắm, còn cần Học Đạo huynh dìu dắt nhiều."
Hai người hàn huyên ở bên đó, chỉ lát sau Lâm Kiến Vượng cũng ung dung đến muộn, cũng khen Tống Bạch Châu có người con trai tốt. Mặt Tống Bạch Châu hơi ửng hồng, hắn thật sự có chút vui mừng, người ta sống hơn nửa đời người chẳng phải là vì ngày hôm nay sao?
Lần tụ tập này, chủ yếu là mừng khai trương, mặt khác là để đấu giá hai chai rượu đỏ quý hiếm trong bộ sưu tập. Đây đều là đồ Tống Bạch Châu cất giữ, lần này mang ra chủ yếu là để giúp Chu Dục Văn tăng thêm thanh thế.
Trong đó có một chai mà trong giới rượu đỏ có một câu chuyện nhỏ về nó. Đó là tương truyền loại rượu đỏ niên vụ này chỉ có tổng cộng hai chai. Vào năm 2005, tại một buổi đấu giá, Tống Bạch Châu đã bỏ ra mười triệu để mua được chai thứ hai.
Sau đó, trước mặt mọi người, ông ta đã đập vỡ chai rượu đỏ đó.
Như vậy, trên toàn thế giới chỉ còn lại duy nhất chai trong tay Tống Bạch Châu, giá trị quý giá có thể tưởng tượng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận