Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 565: Tưởng Đình yếu ớt nhất một mặt

Chương 565: Khoảnh khắc yếu đuối nhất của Tưởng Đình
Cuộc bầu cử Hội học sinh nổ ra một bất ngờ lớn. Vốn dĩ ai cũng nghĩ Tưởng Đình chắc chắn thắng, dù không thể thắng áp đảo thì ít nhất cũng hòa, đó là chuyện đương nhiên. Dựa theo phân tích của Tưởng Đình về các phe phái trong Hội học sinh, bản thân nàng phụ trách quản lý Ban Tổ chức nên phiếu của Ban Tổ chức chắc chắn là dành cho nàng, mấy ban khác ngày thường quan hệ với nàng cũng tương đối tốt, khẳng định sẽ bỏ phiếu cho nàng.
Mà Tô Thiển Thiển phụ trách là Ban Truyền thông Đa phương tiện, nhiều lắm là thêm một Ban Văn nghệ của Kiều Lâm Lâm, hai người như vậy xem như ngang tài ngang sức.
Thế nhưng Tưởng Đình có một át chủ bài lớn, đó chính là mối quan hệ tốt đẹp của nàng với tầng quản lý cốt cán của Hội học sinh, những người như Trần Tử Huyên, Trần Uyển lẽ ra phải bỏ phiếu cho nàng mới đúng.
Theo lý thuyết, nàng hẳn là phải chiến thắng với thế cục áp đảo, nhưng không ai ngờ rằng Tô Thiển Thiển vậy mà lại thắng với ưu thế mong manh?
Cuộc bầu cử Hội học sinh đối với các sinh viên mà nói là rất trang trọng, ngày hôm đó bọn họ đều mặc âu phục đen áo sơ mi trắng, nam sinh mặc quần tây, còn nữ sinh thì có cả quần lẫn váy, còn tô son môi và trang điểm cơ bản.
Tưởng Đình mặc bộ âu phục quần tây duyên dáng phối cùng áo sơ mi trắng, vòng một đầy đặn càng làm nàng trông có vẻ kiêu ngạo, nàng nhìn Tô Thiển Thiển đang nhận lời chúc phúc ở đằng kia.
Trang phục và trang điểm của Tô Thiển Thiển hôm nay cũng rất xinh đẹp, thắt bím tóc đuôi ngựa, tóc mái râu rồng rất duyên dáng, miệng nhỏ thoa son môi, trên người là bộ âu phục kiểu Anh kết hợp với váy ngắn, cười lên rất ngọt ngào và có sức hút.
Tưởng Đình nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tô Thiển Thiển này vậy mà lại thắng mình?
Hiện tại tất cả mọi người đều tụ tập bên cạnh Tô Thiển Thiển nói lời chúc mừng, những lời này đối với Tưởng Đình mà nói đặc biệt chói tai.
Chu Dục Văn đi đến bên cạnh Tưởng Đình, thản nhiên nói: "Đáng tiếc, đi thôi."
Tưởng Đình liếc nhìn Chu Dục Văn đi tới bên cạnh mình, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, đi theo Chu Dục Văn rời đi.
Có người hỏi Tưởng Đình buổi tụ tập cuối kỳ của Hội học sinh còn đi hay không?
Tưởng Đình lại không để ý tới hắn, vẫn cùng Chu Dục Văn rời đi.
Tô Thiển Thiển nhận lấy lời chúc mừng của mọi người, nhìn thấy bóng dáng cô đơn kia của Tưởng Đình, nói thật, trong lòng Tô Thiển Thiển có chút đắc ý, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ thắng. Nàng đã cùng Kiều Lâm Lâm tính toán trong ký túc xá, cho dù bản thân cố gắng vận động những sinh viên bình thường trong Hội học sinh, nhưng Tưởng Đình nắm trong tay tài nguyên của tầng quản lý, đáng lẽ phải là một chiến thắng áp đảo mới đúng, thế mà không hiểu tại sao, mình vậy mà lại thắng.
"Chúc mừng ngươi," Trần Tử Huyên với mái tóc dài xõa vai hôm nay cũng trang điểm tinh xảo, kể từ khi ở bên Chu Dục Văn, nàng được chiều chuộng nên thêm vài phần nữ tính, nàng thoải mái chúc mừng Tô Thiển Thiển.
Tô Thiển Thiển lễ phép gật đầu nói: "Cảm ơn Tử Huyên học tỷ."
"Hội học sinh liền giao vào tay ngươi, đừng để ta thất vọng." Trần Tử Huyên thản nhiên nói.
"..." Tô Thiển Thiển sững sờ, rất nghi ngờ nhìn về phía Trần Tử Huyên.
Chỉ thấy Trần Tử Huyên nói xong câu đó liền quay người rời đi.
Giờ khắc này, Tô Thiển Thiển giống như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại giống như chưa hiểu rõ.
Chu Dục Văn lái chiếc Mercedes đưa Tưởng Đình về nhà, trên đường Tưởng Đình một câu cũng không nói, nhóm chat công việc của Hội học sinh vẫn còn đang thảo luận về chuyện bầu cử, Tưởng Đình tắt điện thoại, lời gì cũng không nói.
Hai người đỗ xe xong vào thang máy, tâm trạng Tưởng Đình vẫn luôn rất sa sút. Chu Dục Văn thấy Tưởng Đình như vậy, nhịn không được thở dài một hơi, nói: "Đừng có như đưa đám thế, cái Hội học sinh này đối với tiền đồ của ngươi lại chẳng có ích lợi gì, đều là CEO của doanh nghiệp trị giá hàng triệu rồi, còn quan tâm cái này làm gì?"
Tưởng Đình vốn không cảm thấy gì, nhưng khi nghe Chu Dục Văn nói câu này, trong lòng không hiểu sao có chút tủi thân.
Chu Dục Văn mở cửa, bật đèn, căn phòng lập tức sáng lên.
Đột nhiên, Tưởng Đình từ phía sau ôm lấy Chu Dục Văn, cứ như vậy không nói một lời.
Chu Dục Văn biết Tưởng Đình không vui, muốn quay đầu ôm Tưởng Đình an ủi nàng một chút.
"Đừng quay đầu." Giọng Tưởng Đình có chút run rẩy.
"..." Chu Dục Văn sững sờ.
Nha đầu này, Vậy mà...
khóc?
Tưởng Đình bảo Chu Dục Văn đừng quay đầu lại, nhưng Chu Dục Văn thực sự không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, quay đầu lại, kết quả phát hiện mắt Tưởng Đình không biết từ lúc nào đã sớm đỏ hoe một mảnh, nước mắt từ trong hốc mắt tràn ra, chảy dài trên gò má.
Miệng nhỏ vẫn rất quật cường mím chặt, không thừa nhận mình khóc, nhưng nước mắt lại cứ không ngừng chảy ra, nàng không ngừng lau nước mắt.
Đây là lần thất bại đầu tiên trong đời nàng, nàng không hiểu tại sao mình lại thất bại? Tại sao lại thua Tô Thiển Thiển?
Tưởng Đình không ngừng lau nước mắt, muốn lau khô chúng đi, nhưng càng lau, nước mắt lại càng không chịu thua mà tuôn rơi.
Cuối cùng Tưởng Đình không nhịn được nữa, bắt đầu khóc thành tiếng.
Chu Dục Văn không chút suy nghĩ, ôm lấy Tưởng Đình: "Được rồi đừng khóc, không có chuyện gì, có ta ở đây, không phải chỉ là một cuộc tranh cử Hội học sinh sao, đừng khóc."
"Ta, ta không có khóc," Tưởng Đình rất quật cường nói.
"Ta, ta chỉ là nghĩ không thông, vì sao? Vì sao ta lại thua Tô Thiển Thiển?" Tưởng Đình ở trong ngực Chu Dục Văn khóc nức nở, giống như một đứa trẻ.
Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc, cũng chưa từng thua, nàng cảm thấy thua là không thể tha thứ, nếu như ba mẹ biết nàng thua chắc hẳn sẽ rất thất vọng?
"Được rồi được rồi không khóc, không có chuyện gì, ngoan." Chu Dục Văn nâng khuôn mặt nhỏ của Tưởng Đình lên, như đang dỗ trẻ con, không ngừng hôn lên những giọt nước mắt của Tưởng Đình, bảo nàng đừng khóc, đừng khóc, ngoan.
"Ngoan, đừng khóc được không, thân thiết." Chu Dục Văn nâng khuôn mặt nhỏ của Tưởng Đình lên hôn.
Tưởng Đình vẫn đang khóc.
Sau đó Chu Dục Văn bắt đầu giúp Tưởng Đình cởi quần áo.
Hai người từ phòng khách vào đến phòng ngủ.
Tiếp đó Chu Dục Văn đem Tưởng Đình đè lên giường.
Tưởng Đình bắt đầu đáp lại Chu Dục Văn, hai người bắt đầu hôn nhau.
Nụ hôn mang theo vị nước mắt, mặn mặn.
Tưởng Đình bỗng nhiên lật người, bò lên trên người Chu Dục Văn, nàng cần phải phát tiết.
Chu Dục Văn cũng mặc cho Tưởng Đình phát tiết.
Khoảng mười một giờ, tâm trạng Tưởng Đình đã khá hơn một chút, tắm rửa xong, sau đó ngồi trên ghế sofa phòng khách, nhìn ra khu học xá Đại học Khoa học Tự nhiên ngoài cửa sổ, trong mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này Chu Dục Văn đã ngủ say, hắn lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Đình như vậy, không ngờ Tưởng Đình lại có một mặt như thế. Vào khoảnh khắc này, Chu Dục Văn thật ra cảm thấy cô bé Trần Tử Huyên này, rất không phóng khoáng, cũng chỉ vì chuyện riêng của mình, kết quả thật sự lôi kéo mấy thành viên Hội học sinh không bỏ phiếu cho Tưởng Đình, nhìn từ phương diện này, lòng dạ phụ nữ thật nhỏ nhen.
Nữ nhân của mình thì mình đau lòng, Chu Dục Văn rất đau lòng Tưởng Đình.
Đưa tay muốn ôm Tưởng Đình vào lòng, kết quả lại kéo vào khoảng không, Chu Dục Văn đứng dậy đi đến phòng khách, lại phát hiện Tưởng Đình đang ngồi trên ghế sofa, vừa mới khóc xong, vành mắt vẫn còn hơi đỏ, mặc một bộ y phục mỏng manh, đường cong nơi vòng một lộ ra một nửa, hai chân đặt trên ghế sofa, ôm đầu gối.
Nàng ngồi ở đó với một bộ dạng ta thấy mà yêu.
Thì ra Tưởng Đình cũng có một mặt yếu đuối như vậy.
Buồn cười là, chỉ vì chuyện Hội học sinh.
Trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ, nếu như, Tưởng Đình biết chính mình vượt quá giới hạn thì sẽ như thế nào?
Chỉ là nghĩ một chút, Chu Dục Văn cũng không dám nghĩ thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận