Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 134: Nam Nam tiểu kinh hỉ

Chương 134: Kinh hỉ nho nhỏ của Nam Nam
Sau khi Chu Dục Văn thu xếp xong chuyện quán net thì đã là sáu giờ chiều, sắc trời dần dần ảm đạm xuống.
Chu Dục Văn một mình lái Audi trở về khách sạn. Việc mở quán net này không phải một sớm một chiều là xong được, cần một tháng để sửa sang, đồng thời cũng phải làm xong một số giấy tờ liên quan.
Lão đầu tử để lại 80 cái máy cũ nát, chắc chắn không có mấy cái còn dùng được, vẫn phải mua máy mới. Một cái máy cấu hình ổn thì giá cũng tầm 2000 tệ.
Chu Dục Văn nhẩm tính sơ qua, cảm thấy cần khoảng 200 máy, vậy là tốn 400 ngàn tệ.
Mà hiện tại trong tay Chu Dục Văn chỉ còn lại khoảng 50 ngàn tệ. Trước đó lúc ở Kinh Thành, hắn có viết một ít nội dung đăng ở nước ngoài, ban đầu thu hút được 500 người, sau đó liên tiếp có thêm một ngàn người nữa, mang về cho Chu Dục Văn 100 ngàn, tổng cộng là 150 ngàn.
Chu Dục Văn cảm thấy mấy chuyện đăng bài ở nước ngoài này viết một ít là đủ rồi, không thể lún quá sâu, nếu không sớm muộn gì cũng bị mời đi uống trà.
Xem ra chỉ còn cách viết một quyển sách mới. Quyển này cũng không cần phải viết tốt như quyển trước, cứ viết tùy tiện, dù sao cũng có website giữ gốc, ngàn chữ 200 tệ, một ngày 10 ngàn chữ là được 2000 tệ, một tháng sẽ có 60 ngàn tệ vào tài khoản. Về phần nội dung, vẫn là dùng lối cũ, đổi một cách viết khác là được.
Lần này viết về nữ chính phúc hắc báo thù đi. Khúc dạo đầu kể về nữ chính của mười năm trước, gia đình mỹ mãn, cha mẹ yêu thương nhau, bản thân nàng thì ngốc nghếch ngây thơ, có một vị hôn phu mà mình yêu thích. Tiếp đó, đột nhiên cửa nát nhà tan, hóa ra vị hôn phu luôn là gián điệp do công ty đối thủ của cha nàng cài vào nằm vùng...
Chu Dục Văn đang tập trung suy nghĩ về sách mới thì đột nhiên có người gọi điện thoại tới, Chu Dục Văn bắt máy.
"Uy? Đại thúc, đang làm gì đó?" Giọng Chương Nam Nam ngọt ngào cười nói.
"Đang viết tiểu thuyết đây, không có linh cảm gì cả." Chu Dục Văn nói.
"Ừm... Bây giờ ngươi đang ở khách sạn hả?" Chương Nam Nam hơi chột dạ hỏi.
"Đúng vậy, đang ở trong phòng đây, sao thế?" Chu Dục Văn tò mò.
Chương Nam Nam hơi xấu hổ, nàng có chút e thẹn, nhỏ giọng nói: "Hay là, ngươi mở cửa xem thử?"
"? Mở cửa? Mở cửa làm gì? Ngươi không thể nào nói với ta là ngươi đang ở ngoài cửa đấy chứ?" Chu Dục Văn bật cười, nói đùa.
Hôm nay là ngày mồng tám, Chương Nam Nam nói nàng mồng chín mới về, vé cũng mua xong rồi. Chu Dục Văn còn đặc biệt xem giờ, chuẩn bị sáng mai đi đón nàng.
"Vậy ngươi cứ mở ra xem đi nha, biết đâu ta đang ở ngoài cửa thì sao!" Chương Nam Nam nũng nịu nói.
Chu Dục Văn nói: "Nhàm chán quá, ta chạy cả ngày hôm nay rồi, không muốn động đậy đâu, đừng đùa kiểu này nữa."
"... " Chương Nam Nam im lặng một lúc.
"Sao vậy?" Chu Dục Văn tò mò.
Lúc này, vang lên tiếng gõ cửa.
"??" Chu Dục Văn ngẩn cả người, nhìn cửa phòng khách sạn, không khỏi nói: "Ngươi không phải thật sự đang ở ngoài cửa đấy chứ?"
"... " Trong điện thoại không có tiếng trả lời.
Cửa phòng lại bị gõ hai tiếng, lần này Chu Dục Văn ngồi không yên, vội vàng đứng dậy mở cửa.
Cửa mở ra, Chương Nam Nam đang mặc một chiếc áo len nhỏ cổ tròn màu quýt theo phong cách lười biếng kiểu Nhật, bên dưới không mặc quần, chiếc áo len nhỏ che một phần tư bắp đùi, chân đi một đôi tất dài quá gối màu xám, đeo một chiếc túi tròn nhỏ đáng yêu kiểu Nhật, bên cạnh còn đặt một cái vali.
Lúc này nàng cứ thế đứng ngoài cửa, bờ môi tô son, nên khi cười lên trông ngọt ngào lạ thường, rất ngượng ngùng ngẩng đầu liếc nhìn Chu Dục Văn.
"Khoan đã, sao ngươi lại ở đây?" Chu Dục Văn vẫn còn hơi sững sờ. Nói thật, Chu Dục Văn đã gặp không ít cô gái, nhưng cô gái có thể khiến hắn ngạc nhiên thì thật sự không nhiều.
"Ta nhớ ngươi quá, nên đến thôi." Chương Nam Nam bĩu môi, chủ động ôm lấy Chu Dục Văn, nũng nịu nói.
"... " Chu Dục Văn nhất thời không biết nói gì, trước hết giúp Chương Nam Nam kéo vali vào phòng: "Vào phòng trước rồi nói?"
Chương Nam Nam đến quá đột ngột, Chu Dục Văn hoàn toàn không chuẩn bị. Căn phòng khách sạn này hắn đã ở ba ngày, có chút bừa bộn, hắn không muốn nhân viên khách sạn vào dọn dẹp.
Còn có vỏ mì tôm các thứ, dù sao phòng con trai ở thì không thể nào sạch sẽ gọn gàng được.
Chu Dục Văn nói: "Lần sau ngươi qua đây thì phải báo trước cho ta một tiếng, ta có xe, có thể đi đón ngươi."
"Thì người ta muốn tạo bất ngờ cho ngươi mà!" Chương Nam Nam cười nói.
"Làm sao ngươi tìm được đến đây?"
"Ngươi nói ngươi ở phòng 1314 mà..."
"Vậy ngươi không sợ ta về ký túc xá trước sao?"
"Sáng nay ta có hỏi ngươi rồi mà..."
Ra vậy, hóa ra buổi trưa Chương Nam Nam đã lên xe rồi. Tiểu cô nương này lúc ở trên xe đã nghĩ đến vẻ mặt kinh ngạc đó của Chu Dục Văn khi nhìn thấy mình ở khách sạn. Xem ra biểu hiện của Chu Dục Văn lúc này, Chương Nam Nam vẫn khá hài lòng.
"Ừm, không có mùi của người phụ nữ nào khác, đại thúc, ngươi đạt chuẩn rồi đó!" Chương Nam Nam đi một vòng quanh phòng, cười nói.
Chu Dục Văn nhìn dáng vẻ đáng yêu đó của Chương Nam Nam, thật không biết nói gì, chỉ có thể như Đại Hôi Lang, cứ thế nhìn chằm chằm Chương Nam Nam. Bị Chu Dục Văn nhìn như vậy, Chương Nam Nam có chút xấu hổ.
"Tối nay ngươi định ở đâu?" Chu Dục Văn hỏi.
"Ta, ta ở trường chứ sao." Chương Nam Nam bĩu môi.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, trường học vẫn có thể vào ở, nhưng nàng đã mang cả hành lý đến đây, thật sự là định về trường sao?
"Thật sao?"
"Thật."
"Vậy bây giờ ta đưa ngươi về nhé?" Chu Dục Văn hỏi.
Chương Nam Nam lập tức không vui: "Người ta vừa mới tới mà ngươi đã đuổi người ta đi rồi..."
"Bây giờ cũng tám giờ rồi, ngươi không về trường sao?" Chu Dục Văn hỏi.
"Ừm... Muộn một chút đi mà, người ta vì tìm ngươi, cơm còn chưa ăn đây này, ngươi không dẫn người ta đi ăn cơm à?" Chương Nam Nam kéo tay Chu Dục Văn nũng nịu.
"Vậy đi ăn cơm?" Chu Dục Văn hỏi.
Chương Nam Nam vui vẻ gật đầu.
Chu Dục Văn thấy Chương Nam Nam như vậy, hắn nói: "Hay là tối nay ngươi ở lại chỗ ta?"
Chương Nam Nam có chút e thẹn: "Thế này... có ổn không? Ngươi có bắt nạt ta không đó?"
Chu Dục Văn cười, hắn nói: "Không bắt nạt ngươi đâu, yên tâm, chúng ta cũng đã từng ở chung rồi mà."
Chương Nam Nam vẫn tỏ ra rất dè dặt, mím môi nói: "Để ta suy nghĩ một chút."
Chu Dục Văn nói: "Ừm, không vội, ta đưa ngươi đi ăn cơm trước đã."
Thật ra Chương Nam Nam tìm đến Chu Dục Văn chẳng qua là vì nhớ hắn. Hơn nữa, sau lần trước, nàng cảm thấy Chu Dục Văn là người tốt, nói không đụng vào mình thì sẽ không đụng vào mình, điều này khiến Chương Nam Nam cảm thấy vô cùng tin tưởng Chu Dục Văn.
Thêm nữa là mấy ngày nay nói chuyện phiếm, Chu Dục Văn toàn nói với Chương Nam Nam rằng mình đang ở khách sạn tìm ý tưởng cho sách mới, không có chuyện gì khác.
Chương Nam Nam hỏi Chu Dục Văn có chán không?
Chu Dục Văn nói có chán.
Sau đó Chương Nam Nam liền nghĩ, nếu mình đến, Chu Dục Văn chắc chắn sẽ rất kinh hỉ. Hơn nữa, Chương Nam Nam vẫn rất muốn được Chu Dục Văn ôm ngủ, dù sao đêm đó là đêm Chương Nam Nam ngủ ngon nhất, lồng ngực của đại thúc mang lại cảm giác an toàn tràn đầy.
Tâm tư tiểu nữ hài của nàng chỉ đơn giản là muốn ở bên bạn trai thêm một lát, muốn cảm giác được bạn trai ôm ngủ.
Mà Chu Dục Văn thấy nàng tìm đến mình vào lúc tối muộn thế này, lại có chút hiểu lầm ý của Chương Nam Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận