Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 29: Tên êm tai không

Chương 29: Tên nghe có hay không
"Chu ca, biểu muội ngươi thật xinh đẹp!" Lưu Trụ cười nói.
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, Chu Dục Văn lại có người biểu muội xinh đẹp như vậy sao?
Chương Nam Nam nghe lời này thì rất không vui, chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn của mình lên, đánh Chu Dục Văn một cái: "Ai là biểu muội của ngươi chứ!? Thiệt cho người ta còn mua trà sữa! Hừ, nguội hết cả rồi!"
Chương Nam Nam ra vẻ một tiểu nữ hài, hoàn toàn giống như bạn gái đang làm nũng, nàng làm như vậy, người khác lập tức cảm thấy quan hệ hai người không đơn giản.
Vương Tử Kiệt cười tủm tỉm hỏi Chu Dục Văn: "Lão Chu, thật sự là biểu muội hả?"
Chu Dục Văn cũng cười cười, không trả lời câu hỏi này của Vương Tử Kiệt, mà chỉ nói: "Ta và nàng đã hẹn tối nay ăn cơm cùng nhau, không đi cùng các ngươi được, hôm khác lại mời các ngươi nhé?"
"Được, cái này không vấn đề, chắc chắn phải ưu tiên ngươi trước." Vương Tử Kiệt vẫn rất hiểu chuyện.
Sau đó Chu Dục Văn nói với Chương Nam Nam đang tức giận ở bên kia: "Đi thôi?"
Chương Nam Nam lườm Chu Dục Văn một cái, hiển nhiên vẫn rất không vui.
Chu Dục Văn rất bất đắc dĩ về chuyện này, dứt khoát dắt lấy bàn tay nhỏ của Chương Nam Nam nói: "Đi."
Lúc này, đám nữ sinh cùng ký túc xá Lâm Tuyết cũng chưa đi, các nàng cũng như Vương Tử Kiệt, thấy cảnh này, nhìn Chu Dục Văn và Chương Nam Nam tay trong tay rời đi.
Chương Nam Nam còn tỏ vẻ giận dỗi với Chu Dục Văn.
Lưu Duyệt vẻ mặt hâm mộ nói: "Bạn gái lớp trưởng xinh thật đấy."
"Đúng đó, ta là con gái mà ta còn thích ngắm nữa là." Một bạn cùng phòng của Lưu Duyệt bày tỏ.
Lâm Tuyết chỉ cười cười, vén mái tóc dài bên tai ra sau tai. Vương Tử Kiệt ở bên kia thúc giục Lưu Trụ và Lục Xán Xán nhanh lên một chút, Kiều Lâm Lâm và các nàng còn đang đợi trong nhà ăn.
Vội vàng chào Lâm Tuyết một tiếng, Vương Tử Kiệt và bọn họ cũng quay người rời đi.
Buổi tối mùa hè, con đường trong trường vắng vẻ, hai bên trồng đầy những cây Thủy Sam thật cao, trong lùm cây truyền đến tiếng xào xạc, tiếng côn trùng và chim kêu râm ran.
Một vầng trăng tròn treo thật cao trên không trung, xung quanh hiện đầy những ngôi sao lấp lánh.
Vào thời điểm năm 2010, thật ra sao đã bắt đầu ít đi.
Chỉ có ở nơi ngoại thành như trường học thế này, mới thỉnh thoảng có cơ hội nhìn thấy bầu trời đầy sao thế này.
Chu Dục Văn nắm tay Chương Nam Nam đi dạo trong trường, cũng không biết từ khi nào, hai người đã dính lấy nhau, Chu Dục Văn nắm tay Chương Nam Nam, còn Chương Nam Nam thì nép sát vào cánh tay Chu Dục Văn, ôm lấy hắn.
Nàng vừa cười vừa kể những chuyện thú vị xảy ra lúc nhập học hôm nay, nàng nói trường của Chu Dục Văn rất đẹp, ven đường toàn là cây.
Không giống trường của các nàng, trơ trụi toàn là cỏ dại.
Chu Dục Văn nói cây thì nhiều thật, nhưng diện tích chiếm đất quá nhỏ, nghe nói còn chưa tới 100 mẫu.
"Nhỏ vậy sao?" Chương Nam Nam hơi giật mình, nhưng lập tức lại cười nói: "Vậy cũng đẹp mà, biết sớm thì lúc đó đã đăng ký vào trường này của ngươi rồi, còn có thể ở gần ngươi hơn một chút."
"Ngươi muốn ở gần ta hơn để làm gì?" Chu Dục Văn hỏi.
"Ta..." Mặt Chương Nam Nam đỏ lên, không biết nên nói gì.
Lúc này Chu Dục Văn lại buông bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn thon dài của Chương Nam Nam ra, hắn nói: "Ồ? Sao ngươi lại nép sát ta gần như vậy? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Mấy câu đã khiến Chương Nam Nam vừa thẹn vừa giận, hừ hừ không nói nên lời.
Chu Dục Văn cảm thấy lúc Chương Nam Nam tức giận thật sự rất đáng yêu, hắn cười nói: "Này, đùa với ngươi thôi mà, đừng giận."
"Ngươi xấu chết đi được!" Chương Nam Nam bĩu môi nói.
Chu Dục Văn nói: "Thế thì ta mời ngươi ăn ngon có được không?"
"Vậy ta muốn ăn bánh kem!" Chương Nam Nam chu môi nói.
"Ừm, không sợ mập không ai thèm thì cứ ăn."
Chương Nam Nam tức giận đưa tay định đánh Chu Dục Văn, Chu Dục Văn vội vàng né tránh, còn nói tiểu cô nương nhà ai mà lại dã man như vậy?
Ánh trăng như nước, bao phủ sân trường đại học. Chu Dục Văn và Chương Nam Nam đang nô đùa ở đó, Chương Nam Nam đuổi, Chu Dục Văn liền chạy, Chương Nam Nam bảo Chu Dục Văn chạy chậm một chút.
Chu Dục Văn nói, ngươi chạy nhanh lên một chút không phải tốt hơn sao.
"Nào có ai bắt nạt con gái như ngươi chứ?"
"Vậy ngươi nói cho ta biết phải bắt nạt con gái như thế nào?"
Lúc này, Vương Tử Kiệt cuối cùng cũng dẫn Lưu Trụ và Lục Xán Xán đến căng tin trường học.
Kiều Lâm Lâm mặc một bộ váy liền thân ngắn, đi một đôi giày cao gót mùa hè, bên ngoài váy còn khoác một chiếc áo khoác, hai chân đứng thẳng ở đó, đợi đến khi nhìn thấy Vương Tử Kiệt thì rất tức giận nói: "Sao bây giờ mới đến? Có biết chúng ta đợi ngươi bao lâu rồi không?"
Vương Tử Kiệt vẻ mặt áy náy cười cười: "Xin lỗi xin lỗi, chẳng phải là đợi Lão Chu sao!"
Nhắc đến Chu Dục Văn, Kiều Lâm Lâm nghĩ bụng nhất định phải nói hắn một trận, kết quả nhìn quanh sau lưng Vương Tử Kiệt rất lâu đều không thấy mặt Chu Dục Văn.
Lưu Trụ ở bên kia cười toe toét chủ động chào: "Chào tẩu tử!"
Lục Xán Xán trông trắng nõn, gầy gò, nhưng không phải kiểu Kiều Lâm Lâm ưa thích.
Kiều Lâm Lâm nhíu mày, hỏi: "Chu Dục Văn đâu? Ngươi không phải nói đang đợi Chu Dục Văn sao? Thế Chu Dục Văn đâu rồi?"
"Ờm, Lão Chu, bạn gái hắn đến tìm hắn, hắn đi cùng bạn gái rồi." Vương Tử Kiệt hơi lúng túng nói.
"Sao hắn có thể có bạn gái được chứ!?"
Kiều Lâm Lâm còn chưa kịp lên tiếng, một bạn cùng phòng xinh đẹp đứng sau lưng nàng nghe vậy, không khỏi nhíu mày, hỏi với vẻ rất không hài lòng.
Vương Tử Kiệt ngước mắt mới phát hiện, sau lưng bạn gái chuẩn của mình còn đứng một đại mỹ nữ như vậy, bèn thuận miệng hỏi Kiều Lâm Lâm: "Ồ? Vị này là?"
Kiều Lâm Lâm giới thiệu: "Đây là bạn cùng phòng của ta, Tô Thiển Thiển."
Tô Thiển Thiển mặc một bộ đồ đơn giản, đứng ở đó, nghe nói Chu Dục Văn không có ở đây, nàng rõ ràng có chút không vui.
Kiều Lâm Lâm giải thích: "Thiển Thiển nhà chúng ta là đặc biệt đến vì Chu Dục Văn đấy, kết quả tên này lại không đến, hắn không phải nói muốn mời ta ăn cơm sao? Chẳng lẽ là cố ý không đến à?"
Vương Tử Kiệt giải thích, thật sự không phải, Lão Chu có bạn gái thật mà.
Lưu Trụ ở bên kia nói: "Này, Kiều tỷ, ký túc xá bọn ta đâu phải chỉ có mỗi Lão Chu độc thân, bạn cùng phòng của ngươi đều đến rồi, sao ngươi không giới thiệu chút đi?"
Lưu Trụ ở bên kia cười ngây ngô ha hả, Kiều Lâm Lâm liếc hắn một cái, nhướng mi, thầm nghĩ cũng đành chịu.
Vốn dĩ, lúc Kiều Lâm Lâm quay về, đã nói với mấy người bạn cùng phòng là tối nay mời các nàng ăn cơm, hơn nữa còn mời các nàng ngắm soái ca.
Mấy cô gái mới quen nhau, vẫn còn rất ngại ngùng.
Kiều Lâm Lâm thì nói với Tô Thiển Thiển: "Thiển Thiển, người khác không đi không sao, nhưng ngươi nhất định phải đi, hắn cùng quê với ngươi đó, lại còn đặc biệt đẹp trai! Thật đấy, nếu không phải hắn là bạn cùng phòng của Vương Tử Kiệt, ta đã muốn theo đuổi hắn rồi."
Tô Thiển Thiển vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói: "Vậy ngươi muốn theo đuổi cũng không sao mà, dù sao ngươi với thanh mai trúc mã kia của ngươi cũng đâu phải người yêu."
Kiều Lâm Lâm lại cười khúc khích, nàng nói: "Vậy không được, người ta không thể không nghĩa khí như thế, nếu ta thành đôi với Chu Dục Văn, thì Vương Tử Kiệt kia biết làm sao?"
"Chu Dục Văn? Ngươi nói cái gì?" Tô Thiển Thiển sững sờ.
"À, bạn cùng phòng của Vương Tử Kiệt ấy mà, Chu Dục Văn, tên nghe hay không?" Kiều Lâm Lâm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận