Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 152: Làm cho người hâm mộ bạn gái

Chương 152: Người bạn gái khiến người khác hâm mộ
Chu Dục Văn dẫn theo Chương Nam Nam, cùng với Vương Tử Kiệt và Lục Xán Xán đến nhà ăn dùng bữa, hiện tại các món ăn phổ biến ở căn tin đều có giá 6, 7 đồng.
Buổi tự học tối vừa kết thúc, những người đến xếp hàng đều là sinh viên năm nhất.
Chu Dục Văn còn gặp mấy người bạn cùng lớp trong nhà ăn, hắn nắm tay Chương Nam Nam đi tới xếp hàng, các bạn học rất lễ phép chào hỏi hắn, gọi một tiếng lớp trưởng.
Chu Dục Văn khẽ gật đầu, nắm tay Chương Nam Nam tìm một quầy hàng không có quá nhiều người xếp hàng.
Cô gái xếp hàng phía trước quay mặt lại, phát hiện ra là Đường Tiểu Nhàn.
Đường Tiểu Nhàn nhìn thấy Chu Dục Văn và Chương Nam Nam ở phía sau thì rất bất ngờ, lúng túng vẫy tay với Chu Dục Văn: "Lớp trưởng."
"Ừm." Chu Dục Văn gật nhẹ đầu với nàng.
Thật ra thì Chu Dục Văn không cảm thấy có gì, nhưng Đường Tiểu Nhàn lại cảm thấy rất lúng túng, nhất là khi nghe Chu Dục Văn và Chương Nam Nam tình tứ với nhau ở phía sau.
Chương Nam Nam mặc một chiếc áo sơ mi màu phấn hồng cùng chân váy xếp ly màu trắng, đi thêm đôi vớ màu xám dài quá gối. Nàng cùng Chu Dục Văn đang xếp hàng, từ phía sau ôm chặt eo Chu Dục Văn, tựa đầu lên vai hắn. Nhìn từ phía sau, bóng lưng của Chương Nam Nam trông rất đẹp, được xem như một khung cảnh xinh đẹp trong nhà ăn.
Tay Chu Dục Văn đặt lên bàn tay nhỏ của Chương Nam Nam đang vòng qua eo mình, hắn quay đầu hỏi nàng: "Ngươi muốn ăn gì?"
Chương Nam Nam cười ngọt ngào đáp: "Ngươi ăn gì thì ta ăn nấy."
Chu Dục Văn nghe vậy không khỏi bật cười, nói: "Vậy ta muốn ăn ngươi."
"Ghét thật." Chương Nam Nam vô cùng xấu hổ, liền cắn nhẹ vào tai Chu Dục Văn.
Hai người thì thầm với nhau chẳng kiêng dè ai, Đường Tiểu Nhàn ở phía trước nghe rõ `nhất thanh nhị sở`, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Thật lòng mà nói, nàng rất hâm mộ Chương Nam Nam.
Vương Tử Kiệt và Lục Xán Xán vừa mới đi vệ sinh về, đến muộn một lát. Khi họ quay lại thì cũng sắp đến lượt Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn hỏi họ ăn gì rồi gọi món luôn một thể.
"Thế này ngại quá!" Vương Tử Kiệt cười nói.
"Đừng nói nhảm nữa." Chu Dục Văn nói.
Vương Tử Kiệt cũng không phải kiểu người hay khách sáo giả lả, Lục Xán Xán thì ngược lại có chút do dự, nhưng Vương Tử Kiệt bảo đừng ngại, cứ thoải mái đi, Lão Chu công khai thể hiện tình cảm như thế, không bắt hắn khao thì bắt ai khao!
Vương Tử Kiệt vui vẻ gọi món, bốn phần cơm hộp cũng chỉ khoảng 35 đồng. Chu Dục Văn quẹt thẻ ăn. Thực ra Chương Nam Nam muốn trả tiền, nhưng Chu Dục Văn đã quẹt thẻ rồi, hiển nhiên là nàng không trả được nữa.
Chương Nam Nam cảm thấy, lần đầu tiên ăn cơm cùng bạn cùng phòng của Chu Dục Văn, nên cũng cần phải để ý một chút.
Sau đó, nàng chạy đến quầy bán Hamburger bên cạnh.
Quầy Hamburger lúc này không có ai, thấy có người tới, người bán hàng lập tức hỏi: "Xin hỏi quý khách cần gì ạ?"
"Ừm... có thể trả tiền mặt không ạ?" Chương Nam Nam khi nói chuyện với người lạ luôn có vẻ hơi rụt rè.
"Dạ được." Người bán hàng lập tức gật đầu.
"Vậy cho tôi ba cốc Cocacola, một ly trà sữa!" Chương Nam Nam đầu tiên giơ ba ngón tay lên, sau đó lại giơ một ngón.
"Dạ vâng, ly lớn hay ly nhỏ ạ?"
"Lấy ly lớn đi ạ, trà sữa thì ly vừa là được rồi!" Chương Nam Nam nói.
Sau đó người bán hàng tính tiền, tổng cộng 12 đồng.
Chương Nam Nam nhanh chóng trả tiền, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Vương Tử Kiệt và Lục Xán Xán đang lấy cơm phần, không để ý đến Chương Nam Nam. Đến khi họ chú ý tới thì Chương Nam Nam đã cẩn thận bưng khay nước đi tới.
Nhìn thấy bốn ly đồ uống trên khay Chương Nam Nam đang bưng, Vương Tử Kiệt sững sờ cả người, trong lòng nhất thời có chút cảm xúc phức tạp khó tả.
Chu Dục Văn lúc này đã bước tới đỡ lấy khay. Họ đi đến bàn ăn ngồi xuống, Chương Nam Nam nói: "Lần đầu gặp mặt, ta mời các ngươi uống nước nhé."
"Vậy thì ngại quá?" Vẻ mặt Vương Tử Kiệt có chút phức tạp, hắn nghĩ đến lần đầu gặp mặt bạn gái mình, Kiều Lâm Lâm.
Hắn cảm thấy, một cô gái như Chương Nam Nam thì luôn biết cách giữ thể diện cho bạn trai, còn Kiều Lâm Lâm...
"Cảm ơn tẩu tử." Lục Xán Xán rất ngoan ngoãn nói.
Nghe cách xưng hô này, Chương Nam Nam cũng hơi đỏ mặt, một tay ôm lấy cánh tay Chu Dục Văn, tay kia cầm ly trà sữa hút rột rột.
Lục Xán Xán và Vương Tử Kiệt ngồi cùng nhau, Chu Dục Văn và Chương Nam Nam ngồi cùng nhau, Chương Nam Nam thì lúc nào cũng ôm lấy cánh tay Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn hỏi nàng, sao lại uống ly cỡ vừa? Gọi ly lớn uống không tốt hơn sao.
"Uống nhiều sẽ béo đó!" Chương Nam Nam hừ hừ nói.
Tay Chu Dục Văn đặt lên đùi Chương Nam Nam nói: "Ngươi có béo lên ta cũng vẫn muốn ngươi."
"Thật hay giả?"
"Giả."
"Hừ!"
Chương Nam Nam quấn lấy Chu Dục Văn không kể trường hợp nào, ăn cơm cũng muốn dựa sát vào hắn. Điều này khiến Vương Tử Kiệt bị đả kích rất lớn, bây giờ hắn mới biết một người bạn gái nên như thế nào, còn như Kiều Lâm Lâm...
Nghĩ đến đây, Vương Tử Kiệt lại cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.
Chương Nam Nam không chỉ đáng yêu, mà còn luôn biết nghĩ cho bạn trai. Hai người gọi phần cơm khác nhau, khi Chương Nam Nam ăn thấy món nào ngon sẽ chủ động gắp lên, đút đến bên miệng Chu Dục Văn nói: "Món này ngon lắm."
Sau đó còn nếm thử món ăn trong phần của Chu Dục Văn: "Để ta nếm thử món của ngươi!"
Chu Dục Văn nói: "Ngươi có biết lễ phép không vậy?"
Chương Nam Nam lúc này liền hừ hừ nói: "Đúng là không có lễ phép đó, thì sao nào!"
Tiếp đó Chu Dục Văn giả vờ muốn búng trán nàng, nàng lập tức xin tha.
Sau khi ăn cơm xong, bốn người tách ra. Vương Tử Kiệt và Lục Xán Xán muốn về túc xá, còn Chu Dục Văn muốn dẫn Chương Nam Nam đi dạo thêm một lát.
Trên đường về túc xá, Vương Tử Kiệt cứ im lặng mãi, cho đến tận cửa túc xá, hắn mới đột nhiên nói một câu: "Lão Chu thật may mắn."
Lục Xán Xán tò mò liếc nhìn Vương Tử Kiệt, Vương Tử Kiệt nói: "Có thể tìm được người bạn gái như Chương Nam Nam, Lão Chu thật đúng là may mắn."
Lục Xán Xán thấy vẻ mặt đầy ngưỡng mộ của Vương Tử Kiệt, không biết nên nói gì, một lúc lâu sau mới bày tỏ quan điểm của mình: "Ta cảm thấy, cô gái này có thể quen được Dục Văn ca, phải nói là vận may của nàng."
"?" Vương Tử Kiệt ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Lục Xán Xán.
Lục Xán Xán nói: "Cô gái này tuy xinh đẹp thật, nhưng người xinh đẹp hơn nàng cũng có rất nhiều, còn người con trai ưu tú như Dục Văn ca thì lại rất ít."
"Lão Chu ưu tú?" Vương Tử Kiệt chưa kịp phản ứng, nhưng nghĩ lại thì dường như đúng là rất ưu tú: lớp trưởng đại học, được giáo viên coi trọng, biết chơi đàn ghi-ta, biết viết sách, hơn nữa tuổi còn trẻ đã lái Audi.
Lúc này Vương Tử Kiệt mới đột nhiên nhận ra, à, thì ra Chu Dục Văn ưu tú đến vậy sao?
Là do Vương Tử Kiệt đã tự đặt vị trí của mình quá cao, luôn cảm thấy ngoài bản thân ra, các bạn cùng phòng còn lại đều sàn sàn như nhau. Nghĩ kỹ lại mới phát hiện, Chu Dục Văn hình như thật sự rất ưu tú.
"Khá đấy, Trụ Tử, ngươi nhìn nhận vấn đề rất toàn diện nha!" Vương Tử Kiệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Xán Xán, thấy hơi buồn cười, liền đưa tay ra khoác vai Lục Xán Xán.
Lục Xán Xán lại lúng túng né ra khỏi vòng tay của Vương Tử Kiệt, hắn rất không thích kiểu tiếp xúc thân mật này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận