Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 118: Kiều Lâm Lâm: Ta chân xinh đẹp không

Chương 118: Kiều Lâm Lâm: Chân ta có đẹp không?
Chu Dục Văn đưa chiếc tất lại gần miệng Kiều Lâm Lâm, Kiều Lâm Lâm tất nhiên là không chịu, cứ như vậy đùa giỡn với Chu Dục Văn.
Trong xe không gian vốn đã chật hẹp, Kiều Lâm Lâm còn đang nằm trên đùi Chu Dục Văn, đùa giỡn như vậy khó tránh khỏi tiếp xúc thân thể.
Nhưng xem ra Kiều Lâm Lâm cũng không để tâm, Chu Dục Văn cảm thấy cô bé này khá là phóng khoáng, dáng vẻ thì xinh đẹp, nhưng tính cách thực ra lại như con trai. Nàng đã không để ý, thì ta cần gì phải chỉ ra làm gì.
"Ngươi ngồi dậy đi, ta đưa ngươi về trường." Chu Dục Văn nhàn nhạt nói.
Kiều Lâm Lâm ngoan ngoãn ngồi dậy, xoa xoa cái đầu bị đập vào thành xe, phàn nàn nói đầu bị đập nổi một cục u rồi.
Chu Dục Văn nói: "Là ngươi tự chuốc lấy, ai bảo ngươi nghịch ngợm như vậy."
"Rõ ràng là ngươi không tốt, hừ."
Chu Dục Văn trực tiếp ném chiếc tất cho nàng, trúng vào đầu Kiều Lâm Lâm: "Này, tất của ngươi."
"Móa! Chu Dục Văn, mẹ nó nhà ngươi..."
"Ngươi đang mắng ai đấy?" Chu Dục Văn liếc mắt nhìn Kiều Lâm Lâm, hỏi.
Kiều Lâm Lâm đang nói thì tắt tiếng, lẩm bẩm: "Thì, cũng là quen miệng thôi mà, hung dữ như thế làm gì, ngươi không phải vừa cũng mắng ta sao."
"Ngươi đừng có mà không trên không dưới với ta, mang tất vào đi, ta đưa ngươi về trường." Chu Dục Văn nói.
Kiều Lâm Lâm bĩu môi, nàng vẫn có chút sợ Chu Dục Văn, ngoan ngoãn mang tất vào, bàn chân nhỏ xỏ vào đôi tất cổ ngắn.
Chu Dục Văn tưởng là Kiều Lâm Lâm không mặc quần, kết quả lúc nhìn nàng mang tất ở ghế phụ mới phát hiện, hóa ra nàng có mặc một chiếc quần short jean, chỉ là chiếc áo dệt kim tương đối dài nên bị che mất.
Nàng mang tất xong, co hai chân ngọc lại trước ngực, ngồi trên ghế phụ.
Chu Dục Văn bảo nàng mang cả giày vào nữa.
Kiều Lâm Lâm lắc đầu bảo: "Không muốn, không thoải mái, ngươi cứ đưa thẳng ta đến ký túc xá đi, đến ký túc xá ta lại mang."
"Không thoải mái ngươi còn mang?" Chu Dục Văn hỏi.
"Đẹp." Kiều Lâm Lâm trả lời.
Chu Dục Văn không hiểu nổi tâm lý của Kiều Lâm Lâm, cũng lười tìm hiểu, nhấn ga, đưa Kiều Lâm Lâm về trường.
Đến cổng trường, Chu Dục Văn hơi đói, hỏi Kiều Lâm Lâm có muốn ăn chút gì không.
"Ngươi muốn mời ta!?" Kiều Lâm Lâm lập tức tỉnh táo hẳn lên.
Chu Dục Văn nhìn bộ dạng của nàng, cuối cùng gật nhẹ đầu: "Chút đó có đáng là bao."
Kiều Lâm Lâm lập tức vui vẻ đi giày, muốn cùng Chu Dục Văn đi ăn.
Chu Dục Văn cứ thế nhìn Kiều Lâm Lâm mang giày.
Kiều Lâm Lâm bị Chu Dục Văn nhìn chằm chằm làm cô ấy ngại ngùng, nghĩ ngợi một lát, đặt chân còn lại lên đùi Chu Dục Văn, nói: "Ngươi giúp ta mang đi."
"Ngươi nghĩ hay thật đấy." Chu Dục Văn nói.
"Giúp ta mang đi mà, Dục Văn ca ca ~" Kiều Lâm Lâm bắt chước Tô Thiển Thiển mà nói, làm nũng với Chu Dục Văn.
"..." Nhìn bộ dạng của Kiều Lâm Lâm, Kiều Lâm Lâm còn đưa đôi chân dài khẽ cọ cọ hai lần trên đùi Chu Dục Văn.
"Đưa giày cho ta." Chu Dục Văn nói.
"Hì hì!" Kiều Lâm Lâm rất vui vẻ, đưa đôi giày cho Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn cầm lấy bàn chân nhỏ đang mang tất cổ ngắn của Kiều Lâm Lâm, Kiều Lâm Lâm nghịch ngợm cử động ngón chân.
Chu Dục Văn nói: "Thối thật."
"Làm gì có!" Kiều Lâm Lâm phản đối.
Chu Dục Văn cũng không nói gì, nắm lấy cổ chân nàng giúp nàng mang giày.
Chân Kiều Lâm Lâm hơi lạnh, Chu Dục Văn nói: "Có lúc ta thật không hiểu nổi các ngươi đám con gái, chân lạnh như vậy mà còn để trần ra ngoài."
"Đẹp mà ~" Kiều Lâm Lâm lần nữa trả lời là vì đẹp.
Đôi chân của Kiều Lâm Lâm đúng là rất dài, một chân đặt trên đùi Chu Dục Văn, chân kia chạm đất, tạo thành góc 90 độ, cảm giác có hơi giống như hai cây tre vậy.
Chu Dục Văn giúp nàng mang xong một chiếc giày, đặt bàn chân nhỏ của nàng xuống, còn làm ra vẻ ghét bỏ mà nói, ngươi xem trên tay ta toàn là mùi chân hôi của ngươi này, vừa nói vừa quẹt quẹt hai cái lên đùi Kiều Lâm Lâm.
Mà Kiều Lâm Lâm thì lại cười khúc khích nói: "Chu Dục Văn ngươi muốn sờ chân ta thì cứ nói thẳng đi, còn viện cớ, ta cũng đâu phải không cho ngươi sờ."
"Ngươi cũng quá tự luyến rồi đấy? Chân có cái gì hay mà sờ." Chu Dục Văn thản nhiên nói.
Kiều Lâm Lâm thì cười càng vui vẻ hơn, cũng đặt chân còn lại lên đùi Chu Dục Văn nói: "Cái này cũng mang vào đi!"
Chu Dục Văn nhướng mày: "Kiều Lâm Lâm, ngươi ngứa da à? Tự mình mang vào!"
Nói xong, Chu Dục Văn mạnh bạo vỗ một cái lên đùi Kiều Lâm Lâm, Kiều Lâm Lâm đau đến kêu ré lên, trên đùi ngọc vốn trắng nõn cũng thêm một vết năm ngón tay.
Lần này thì ngoan ngoãn hơn rồi, ngoan ngoãn đặt chân xuống tự mình mang giày.
Chu Dục Văn nhìn dáng vẻ khom lưng mang giày của Kiều Lâm Lâm, nghĩ thầm cái cô Kiều Lâm Lâm này quả nhiên là thiếu đòn.
Chờ Kiều Lâm Lâm mang giày xong, hỏi Chu Dục Văn muốn đi đâu ăn.
Chu Dục Văn nói đến căn tin của ngươi ăn tạm chút gì đó là được rồi.
Kiều Lâm Lâm lại nói căn tin không ngon.
"Chúng ta đi con đường ăn vặt ở cổng Nam đi?" Kiều Lâm Lâm có chút hào hứng nói.
"Cổng Nam có phố ăn vặt à?" Chu Dục Văn rất kỳ lạ, trong trí nhớ của hắn, quanh đây hình như cũng không có phố ăn vặt nào cả.
"Đương nhiên là có, mà đồ ăn còn cực kỳ ngon nữa, hôm qua bọn ta chính là ăn ở đó đấy, đi đi, ta chỉ đường cho ngươi." Kiều Lâm Lâm nói.
Chu Dục Văn thấy Kiều Lâm Lâm khẳng định như vậy, liền lái xe chở Kiều Lâm Lâm đi qua, đến gần mới đột nhiên nhớ ra.
Chẳng trách mình không nhớ, phố ăn vặt mà Kiều Lâm Lâm nói chẳng qua là một khu nhà lụp xụp, xung quanh đều là nhà cũ, nơi này ngoài một số lão nhân ra, về cơ bản không có người địa phương nào ở khu này cả, những căn nhà này đa phần đều cho người từ nơi khác đến buôn bán nhỏ thuê lại.
Mà nơi đây lại là khu đại học, học sinh tiêu dùng ở khu vực lân cận rất nhiều, dần dần liền hình thành một con đường ăn vặt náo nhiệt.
Đậu xe xong, cùng Kiều Lâm Lâm xuống xe.
Đây là lần đầu tiên Chu Dục Văn đến phố ăn vặt này, trông rất đậm mùi khói lửa nhân gian, đủ loại đồ nướng, món xào, biển quảng cáo đèn neon được dựng lên cao.
Một số ô cửa sổ của những tòa nhà nhỏ bốn tầng từ những năm tám mươi còn gắn biển quảng cáo, trên đó viết: Nhà khách, hai chữ to, phía dưới là một hàng chữ nhỏ: 20 tệ một đêm.
Loại hình khu phố cũ chuyển đổi thành phố ăn vặt như thế này thực ra rất nhiều trong thành thị, hơn nữa giá cả còn phải chăng lại ngon, không chỉ có các học sinh thỉnh thoảng tới đổi bữa, mà một số người thuộc tầng lớp làm công ăn lương lúc tan làm cũng sẽ ghé qua, cùng nhau làm một chén rượu trắng, ăn một bữa đồ nướng gì đó.
Lúc này đã là tám giờ tối, chính là thời điểm phố ăn vặt náo nhiệt nhất.
Ven đường, một đám tiểu thương đang thuần thục nướng mực hay là thịt dê nướng.
Ở đằng kia có người lớn tiếng rao: "Ăn mực không? Năm tệ sáu xiên!"
"Đậu hũ thối! Đậu hũ thối! Nghe thì thối ăn thì thơm!"
Phố ăn vặt tiếng người ồn ào, có học sinh đi thành nhóm, cũng có những người làm công ăn lương vừa tan làm.
Kiều Lâm Lâm hỏi Chu Dục Văn muốn ăn gì.
Chu Dục Văn nói cứ đi dạo một vòng trước đã.
Kiều Lâm Lâm dáng người cao ráo mảnh khảnh, lại mang một đôi giày để lộ đôi chân ngọc ngà, cho nên ở chỗ đông người rất thu hút ánh nhìn, rất nhiều cô gái cũng không nhịn được mà liếc nhìn nàng thêm vài cái, ở bên kia nói với bạn cùng phòng, a, cô gái này xinh đẹp thật đó.
Kiều Lâm Lâm nghe những lời bàn tán như vậy, trong lòng rất vui vẻ.
Thế nhưng còn chưa kịp vui được bao lâu, thì có hai cô gái chủ động đến bắt chuyện.
"Làm phiền một chút." Các nàng tìm Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn tò mò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Bạn là Chu Dục Văn đã hát trong buổi kỳ quân sự hôm đó đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận