Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 431: Phòng bán vé quá trăm triệu

Chương 431: Phòng bán vé vượt trăm triệu
Lúc ký hiệp nghị, thật ra trong lòng Chu Dục Văn cũng không chắc chắn lắm, nhưng vì hiệu quả của buổi chiếu thử quá tốt, Chu Dục Văn tính toán rằng đạt 15 triệu doanh thu phòng vé sẽ không có vấn đề gì. Nguyên tác của bộ phim này thực chất cũng chính là phim 'Những Năm Kia' ở thời không gốc, cho nên Chu Dục Văn ban đầu ước tính doanh thu cho bộ phim này vào khoảng 80 triệu.
Chỉ là không ngờ mức độ gây sốt sau đó của bộ phim lại vượt ngoài dự tính của mình. Vẻn vẹn trong ba ngày, doanh thu phòng vé đã trực tiếp đột phá con số 15 triệu trong hiệp nghị cá cược, mà các rạp chiếu phim vẫn nóng hổi như cũ, thậm chí đạt đến mức một vé cũng khó cầu. Nghe báo chí đưa tin có học sinh cấp ba trộm tiền nhà cũng chỉ để dắt bạn gái đi xem 'Những Năm Kia', thật sự đã trở thành một hiện tượng.
Các tạp chí lớn tranh nhau đưa tin.
"Đạo diễn thiên tài dẫn phát trào lưu thanh xuân! 《 Thanh Xuân Ngươi Tốt 》 ba ngày phòng vé phá 10 triệu!"
"《 Thanh Xuân Ngươi Tốt 》 tuần lễ vàng có hy vọng phòng vé quá trăm triệu, doanh thu ngày lẻ quá 10 triệu!"
"Chấn kinh! Chi phí quay chụp 《 Thanh Xuân Ngươi Tốt 》 chưa đến một triệu!"
"Hắc Mã lớn nhất lịch sử điện ảnh, đạo diễn chưa đến hai mươi tuổi, treo lên đánh toàn bộ giới điện ảnh và truyền hình!"
Trong bảy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, điện thoại của Chu Dục Văn gần như muốn nổ tung vì các cuộc gọi. Đủ loại người thông qua đủ loại kênh để liên hệ với Chu Dục Văn, thậm chí ngay cả điện thoại di động của Chương Nam Nam cũng bị người ta gọi liên tục, hỏi Chương Nam Nam có hứng thú làm người mẫu, chụp quảng cáo không, thậm chí còn có công ty giải trí chuẩn bị ký hợp đồng với Chương Nam Nam.
May mà lúc đó Chu Dục Văn và Chương Nam Nam đang ở cùng nhau, Chu Dục Văn trực tiếp tịch thu điện thoại của Chương Nam Nam, bảo nàng tạm thời không nên liên lạc với người bên ngoài.
Chương Nam Nam ngoan ngoãn dựa vào lòng Chu Dục Văn, khẽ gật đầu nói: "Ta nghe ngươi."
Lúc này Chương Nam Nam cũng hiểu rõ sức ảnh hưởng của mình, điện thoại của nàng cũng bị gọi đến cháy máy. Người thân bạn bè, bạn học cấp ba, tóm lại là đủ loại người đều tìm đến Chương Nam Nam. Những cuộc điện thoại gọi đến cho Chương Nam Nam cũng toàn là những lời khoa trương, nào là Nam Nam ngươi thật lợi hại, Nam Nam sau này ngươi chính là đại minh tinh rồi, đại di trước kia đối với ngươi là tốt nhất, ngươi cũng không nên quên đại di.
Còn có một số công ty quản lý không biết từ đâu ra gọi điện thoại tới, mở miệng là đề nghị hợp đồng một triệu, hai triệu, khiến Chương Nam Nam đầu óc quay cuồng. Nàng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao biết được những chuyện này. Lúc đóng phim cũng chỉ là muốn giúp bạn trai, kết quả bây giờ lại có người bỏ ra mấy triệu để ký hợp đồng với mình.
Nói thật ra, cảm giác làm minh tinh thực sự rất tốt, nhưng Chương Nam Nam cũng hiểu rõ bản thân mình chẳng biết gì cả. Người duy nhất có thể bảo vệ mình là Chu Dục Văn, thế giới phức tạp như vậy cũng chỉ có Chu Dục Văn là thật lòng tốt với mình. Mình chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh Chu Dục Văn là tốt rồi, cho nên Chu Dục Văn nói gì, Chương Nam Nam liền làm nấy.
Mà Chu Dục Văn cũng thật sự không ngờ Chương Nam Nam lại bị mọi người liên hệ nhiều đến vậy. Từ nay về sau, Chương Nam Nam không còn là một học sinh bình thường nữa, mà chính là thần tượng và ánh trăng sáng trong lòng hàng ngàn vạn người. Mình nhất định phải bảo vệ tốt cô gái này mới được.
Nhưng mà, trước khi bảo vệ, phải hảo hảo yêu thương một phen đã. Cho nên buổi tối hôm đó, Chu Dục Văn đã đè Chương Nam Nam xuống giường trong khách sạn. Đêm đó, hai người vừa xem xong buổi công chiếu đầu tiên của bộ phim, những bình luận tốt về phim nhiều như thủy triều. Trên mạng, đủ loại bình luận đều nói tiểu tỷ tỷ Chương Nam Nam vừa xinh đẹp vừa thiện lương, quả thực chính là mối tình đầu hoàn mỹ!
"Đúng vậy đó, ta là con gái mà còn rất thích nàng!"
"Chu Dục Văn cũng đẹp trai quá, muốn qua sờ thử cơ bụng hắn!"
Chương Nam Nam nép trong lòng Chu Dục Văn cùng xem bình luận, nhìn thấy những bình luận thú vị không nhịn được cười khúc khích, sau đó chân thành nhìn Chu Dục Văn nói: "Đại thúc, cảm ơn ngươi."
"Cảm ơn ta cái gì?" Chu Dục Văn tò mò.
Chương Nam Nam không nói lời nào, ngẩng đầu hôn lên môi Chu Dục Văn, đồng thời chủ động đưa tay luồn vào trong chăn ôm lấy eo Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn cũng có chút động lòng. Từ nay về sau, Chương Nam Nam có lẽ không còn là một sinh viên đại học bình thường nữa, mà chính là nữ thần trong lòng hàng ngàn vạn người, mà nữ thần này lại do chính mình tự tay bồi dưỡng ra. Vừa nghĩ, Chu Dục Văn vừa đưa tay cởi cúc áo sơ mi trắng của Chương Nam Nam, tay phải theo làn da trắng nõn của Chương Nam Nam lướt qua, đè Chương Nam Nam xuống.
Ai ngờ đêm nay Chương Nam Nam lại phá lệ nghịch ngợm, nàng dùng sức xoay người lên trên người Chu Dục Văn, ngồi trên người hắn, hai chân kẹp lấy eo Chu Dục Văn, tinh nghịch hỏi: "Cơ bụng có gì hay mà sờ chứ! Tại sao mọi người đều muốn sờ, ta cũng muốn sờ!"
Nói rồi, Chương Nam Nam cúi đầu men theo cổ Chu Dục Văn xuống tận cơ bụng hắn. Lúc này cúc áo sơ mi trắng của Chương Nam Nam đã bị cởi ra, thân thể thiếu nữ và thân thể Chu Dục Văn da thịt thân mật kề sát, Chu Dục Văn nhất thời tim đập loạn nhịp.
"Bảo bối..."
Ngày thứ hai tinh thần sảng khoái, Chu Dục Văn nhận được điện thoại của Hồ Anh Tuấn.
"Lão bản! Bùng nổ rồi! Thật sự bùng nổ rồi!" Hồ Anh Tuấn kích động nói.
"Cái gì bùng nổ?" Chu Dục Văn tò mò.
"Chúng ta phát tài rồi! Nguyên cả buổi sáng, tổng cộng mười mấy công ty giải trí đến mua bản quyền chiếu phim và quyền sử dụng ca khúc của ngươi! Chúng ta thật sự phát tài rồi!" Hồ Anh Tuấn đỏ mặt tía tai kêu lên.
Hắn lúc này quá hưng phấn. Vốn bị phái tới nội địa phụ tá Chu Dục Văn, Hồ Anh Tuấn trăm kiểu không muốn, ở Hương Giang tốt biết bao, lại cứ bị phái đến nội địa. Thế nhưng lại không ngờ Chu Dục Văn lại cho mình một kinh hỉ như vậy.
Giữ vững cơ ngơi tuy ổn định nhưng thiếu đi nhiệt huyết, khai phá sự nghiệp tuy khó khăn nhưng lại có thể cảm nhận được niềm vui sướng khi thành công. Hồ Anh Tuấn tận mắt thấy từng công ty giải trí một tìm đến mình, trong lòng nhất thời hào tình vạn trượng! Xem ra đi theo thiếu chủ cũng không phải toàn chuyện nhàm chán, có vẻ rất có tiền đồ!
Hồ Anh Tuấn ở đầu kia báo cáo chiến quả, sau đó hỏi Chu Dục Văn bây giờ đang ở đâu.
"Ta và Nam Nam ở khách sạn Tân Nhai Khẩu, sao thế?" Chu Dục Văn tò mò.
"Lão bản ngươi đừng đi đâu cả, ta phái xe đi đón ngươi, ngươi bây giờ nhất định đừng đi ra ngoài!" Hồ Anh Tuấn nói với giọng thần bí.
Chu Dục Văn cười khẽ: "Có khoa trương vậy không?"
"Không phải khoa trương đâu lão bản, ngươi có biết không mấy cô gái kia vì ngươi mà phát điên cả rồi! Lão bản ngươi cứ ở đó chờ, ta đến ngay!" Hồ Anh Tuấn kích động nói ở đầu kia.
Tiếp đó liền đặc biệt mượn một chiếc xe thương vụ Mercedes và mấy đại hán mặc đồ đen từ tập đoàn Bạch Châu đến khách sạn đón Chu Dục Văn.
Quả nhiên, làm mấy chuyện này Hồ Anh Tuấn vẫn là có kinh nghiệm. Lúc này bên dưới khách sạn đã tụ tập đông nghịt phóng viên, may mà Hồ Anh Tuấn tới sớm, giải quyết ổn thỏa mọi việc. Đương nhiên, những chuyện này, tập đoàn Bạch Châu đứng sau cũng đã bỏ ra không ít công sức.
Mấy ngày tiếp theo Chu Dục Văn và Chương Nam Nam được bảo vệ trọng điểm. Về Chu Dục Văn, Hồ Anh Tuấn không lo lắng, Hồ Anh Tuấn lo lắng chính là Chương Nam Nam.
Chương Nam Nam gần như là do Chu Dục Văn một tay bồi dưỡng, nếu lúc này bị người khác cướp đi, vậy thì đúng là được không bù mất. Cho nên khi gặp mặt hai người, Hồ Anh Tuấn nói thẳng ý đồ của mình: bộ phim quá hot, sau này chắc chắn phải tham gia đủ loại hoạt động, rồi còn bản quyền phim, quyền sử dụng ca khúc, thậm chí là chuyển thể thành manga, chiếu ở nước ngoài, vân vân. Cứ mãi trực thuộc công ty giải trí của người khác chắc chắn là không được.
Cho nên nhất định phải có công ty giải trí của chính mình.
"Với lại Nam Nam tiểu thư, ta phải làm rõ với ngươi một việc, đó là vì lúc quay bộ phim này, lão bản và ngươi cũng không có ký hợp đồng," Hồ Anh Tuấn nói, "cho nên vì sự hợp tác thuận tiện sau này của chúng ta, ta nghĩ ta cần ký bổ sung một bản hợp đồng. Ngài yên tâm, phần thù lao cho lần quay phim này, chúng tôi sẽ tính toán sòng phẳng cho ngài!"
Hồ Anh Tuấn lúc này thật sự xem Chu Dục Văn như thiếu chủ rồi, có một số việc, Chu Dục Văn sẽ không nghĩ đến, nhưng Hồ Anh Tuấn sẽ nghĩ tới.
Lúc này vẫn còn ở trong khách sạn, Chương Nam Nam ăn mặc chỉnh tề, kéo tay Chu Dục Văn ngồi trên giường. Nói thật ra nàng là một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng lo lắng của Hồ Anh Tuấn, mà lại muốn ký hợp đồng đến 10 năm, dường như cũng mơ hồ hiểu ra điều gì.
Chu Dục Văn xem qua hợp đồng nói: "Không cần thiết ký 10 năm đâu, ký cho lần này là được rồi, Nam Nam cũng đâu có nói muốn làm nghệ sĩ."
"Không sao đâu, ta ký." Chương Nam Nam mỉm cười. Vốn dĩ nàng có chút băn khoăn, nhưng sau khi Chu Dục Văn lên tiếng, nàng cũng không cảm thấy có gì cả. Dù sao mình cũng không có ý định tiến vào giới giải trí, chỉ là vì giúp Chu Dục Văn mà thôi, ký hay không cũng thế thôi.
Nghĩ vậy, Chương Nam Nam trực tiếp cầm bút máy ký tên vào bản hợp đồng Hồ Anh Tuấn đã chuẩn bị xong. Hồ Anh Tuấn thấy chữ ký xong mới hài lòng gật đầu.
Chu Dục Văn thấy Chương Nam Nam ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, đột nhiên có chút áy náy.
"Đại thúc, khế ước bán thân cũng ký rồi, sau này ngươi phải nuôi ta nha." Chương Nam Nam khẽ nói.
Chu Dục Văn nghe lời này cười khổ, nghĩ kỹ lại, vẫn may là tìm Chương Nam Nam đóng phim. Mấy cô gái khác, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút tính toán riêng, chỉ có Chương Nam Nam là thật lòng thật dạ với mình.
Chương Nam Nam đang ngồi bên cạnh, liền ôm lấy eo Chu Dục Văn, áp đầu vào bụng hắn. Chu Dục Văn nâng mặt nàng lên hôn một cái.
"Ừm, lão bản, còn có chuyện khác muốn nói với ngươi." Hồ Anh Tuấn nói.
"Ngươi cứ nói thẳng đi, Nam Nam không phải người ngoài, nàng là lão bản nương của ngươi." Chu Dục Văn nói thẳng.
Chương Nam Nam nghe lời này trong lòng ngọt ngào khó tả, ngoan ngoãn nép vào Chu Dục Văn.
Hồ Anh Tuấn cười khổ, đành phải nói chuyện chính. Bộ phim này ngày đầu tiên phòng vé đã bùng nổ, doanh thu phòng vé sau này dự kiến sẽ không thấp, ước tính thận trọng, đạt 100 triệu là có khả năng. Nếu thật sự đạt 100 triệu, đó chính là quán quân phòng vé năm nay rồi. Phải biết, năm ngoái phim 'Lost On Journey' cũng chỉ có 30 triệu, mà bộ phim này của Dục Văn cũng hướng tới 100 triệu, đủ để thấy sức hút của nó.
Chu Dục Văn cũng bị dọa, cao lắm là 80 triệu thôi chứ, làm sao mà lên 100 triệu được.
"Chắc là có, hơn nữa còn có bản quyền phát sóng truyền hình, quyền sử dụng ca khúc, cùng việc tham gia một số hoạt động tuyên truyền," Hồ Anh Tuấn tiếp tục, "tối qua ta đã nhận được lời mời của chương trình Khoái Lạc Đại Bản Doanh của đài truyền hình Hồ Nam, bọn họ muốn mời ngươi và cả Nam Nam tiểu thư..."
"Thôi bỏ đi, những hoạt động này có thể từ chối được thì từ chối hết cho ta, cứ nói là, ta chỉ muốn yên lặng làm một người bình thường." Chu Dục Văn nói.
". . ." Hồ Anh Tuấn rất lấy làm lạ sao Chu Dục Văn lại có thể bình thản nói ra câu đó như vậy, Chương Nam Nam ở bên cạnh cười khúc khích.
Hồ Anh Tuấn cười hỏi: "Vậy Nam Nam tiểu thư ngươi có muốn đi không, phí xuất hiện bọn họ trả rất cao đấy."
"Ta nghe đại thúc!" Chương Nam Nam hiện tại không muốn bận tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh Chu Dục Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận