Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 290: Chu Dục Văn ngươi thật tốt

Chương 290: Chu Dục Văn ngươi thật tốt
Tay Chu Dục Văn vẫn đặt trên bụng nhỏ của Kiều Lâm Lâm, hai người cùng nhau vùi trên giường xem phim. Bộ phim này vừa mới chiếu, tay Chu Dục Văn liền bắt đầu không thành thật. Bàn tay áp lên đùi Kiều Lâm Lâm mà vuốt ve, vẫn còn muốn sờ loạn.
Kiều Lâm Lâm nhíu mày, đẩy tay Chu Dục Văn ra, gắt giọng: "Xem phim cho kỹ đi mà!"
Chu Dục Văn vốn muốn tiếp tục, nhưng thấy Kiều Lâm Lâm dường như không có tâm tư này, nghĩ một chút vẫn là thôi đi, ai, đợi lát nữa cũng không sao, sau đó thì thành thật ôm Kiều Lâm Lâm xem phim.
Mà Kiều Lâm Lâm thì hạnh phúc gối đầu lên ngực Chu Dục Văn, vui vẻ xem phim, một đôi chân đẹp đặt trên đùi Chu Dục Văn khẽ lắc lư.
Vốn định xem phim cho tử tế, nhưng không ngờ đoạn sau của bộ phim này lại 'cẩu huyết' như vậy, nam chính đang lau kính thì phát hiện lão bà của mình ở trong phòng tắm...
Dù sao thì phim chưa xem xong, Chu Dục Văn cùng Kiều Lâm Lâm đã bắt đầu tự "đóng phim" của mình.
Khoảng hơn mười một giờ, điện thoại của Chu Dục Văn vang lên. Chu Dục Văn thấy là Tô Thiển Thiển gọi đến, không có ý định nghe, nhưng Kiều Lâm Lâm thấy là Tô Thiển Thiển thì lại muốn Chu Dục Văn nghe máy.
"Ngươi có bị bệnh không, cái này có gì đáng nghe?" Chu Dục Văn 'đậu đen rau muống' một câu.
"Vậy trước đó ngươi không phải cũng bắt ta nghe điện thoại của Vương Tử Kiệt sao?"
". . ."
Chu Dục Văn không còn lời nào để nói, cuối cùng vẫn là nghe điện thoại. Điện thoại vừa mới kết nối, bên kia liền truyền đến giọng nói của Tô Thiển Thiển: "Chu Dục Văn, ngươi đang làm gì?"
"Có việc gì thế?" Chu Dục Văn bên này đang bận việc, khẳng định không muốn nói chuyện nhiều với Tô Thiển Thiển, giọng điệu có chút lạnh nhạt.
Tô Thiển Thiển hỏi: "Chu Dục Văn, ngươi có phải đang ở cùng Kiều Lâm Lâm không a?"
Chu Dục Văn nghe lời này thì cười, hắn nói: "Ta làm sao có thể ở cùng Kiều Lâm Lâm được chứ? Giờ này là lúc nào rồi? Ta ở cùng nàng làm gì?"
Chu Dục Văn nửa nằm trên giường, Kiều Lâm Lâm ngồi trên người Chu Dục Văn hôn cổ hắn, nàng tựa như một Xà mỹ nữ, thân thể uyển chuyển như không có xương, quấn lấy Chu Dục Văn, nói là hôn cổ, nhưng thực ra là nghe lén Chu Dục Văn và Tô Thiển Thiển nói chuyện.
Chu Dục Văn ôm eo nhỏ của Kiều Lâm Lâm, tiếp tục nói chuyện với Tô Thiển Thiển.
"Chu Dục Văn, ngươi đừng ở cùng Kiều Lâm Lâm có được không, nàng rất xấu, ta sợ ngươi bị nàng lừa gạt." Tô Thiển Thiển không dám mạnh mẽ nói chuyện với Chu Dục Văn, chỉ có thể giả vờ đáng thương ở bên kia cầu xin.
Chu Dục Văn ôm Kiều Lâm Lâm nói: "Ta làm sao có thể ở cùng nàng được chứ? Ta lại không thích nàng."
Nghe lời này, Kiều Lâm Lâm vốn đang tạo dấu hôn cho Chu Dục Văn, lập tức không vui, ngẩng đầu nhìn Chu Dục Văn đầy oán trách.
Chu Dục Văn lộ vẻ bất đắc dĩ, sờ đầu Kiều Lâm Lâm, bảo Kiều Lâm Lâm ngoan một chút.
Chu Dục Văn đưa tay sờ đầu Kiều Lâm Lâm, sau đó đưa ngón trỏ vào miệng Kiều Lâm Lâm. Kiều Lâm Lâm trừng mắt liếc Chu Dục Văn, rồi cắn ngón trỏ của hắn, có chút đau, nhưng Kiều Lâm Lâm chỉ cắn nhẹ một chút, tiếp đó tựa như ăn kẹo que, bắt đầu mút ngón tay Chu Dục Văn.
Mỗi lần "chơi" cùng Chu Dục Văn, Kiều Lâm Lâm đều phải thay mấy bộ quần áo, vừa nãy mặc quần jean, giờ thì đeo một cái vòng cổ ren (Lace) màu đen trên cổ.
Cứ như vậy ngồi xổm bên cạnh Chu Dục Văn mút ngón tay hắn. Chu Dục Văn đang gọi điện thoại cho Tô Thiển Thiển không rảnh chơi cùng Kiều Lâm Lâm, liền để mặc nàng tự chơi cho thỏa thích.
Chu Dục Văn vốn định nói chuyện điện thoại với Tô Thiển Thiển một lúc rồi cúp máy, thế nhưng Tô Thiển Thiển lại cứ không chịu cúp, còn giả vờ đáng thương cầu xin Chu Dục Văn trò chuyện cùng mình, được không?
"Chúng ta lâu lắm rồi không nói chuyện, Chu Dục Văn ngươi còn nhớ không, hồi chúng ta còn bé, buổi tối cùng nhau nằm trên bãi cỏ nói chuyện phiếm ấy?" Tô Thiển Thiển hỏi.
". . ."
Chu Dục Văn nhất thời lại không nỡ cúp điện thoại của Tô Thiển Thiển, bắt đầu cùng Tô Thiển Thiển hồi tưởng lại tuổi thơ. Khi đó mọi người đều không có máy tính, không có áp lực học tập.
Hàng xóm láng giềng thích qua lại nhà nhau, đánh mạt chược, hoặc là cùng người nhà làm đồ ăn, uống chút rượu, tâm sự.
Sau đó các người lớn chơi với nhau rồi thì mặc kệ tiểu hài tử, để đám tiểu hài tử tự mình thích đi đâu chơi thì đi.
Sau đó Chu Dục Văn liền dẫn Tô Thiển Thiển đi lang thang khắp nơi, hai người hơn tám giờ tối nằm trên bãi cỏ trong tiểu khu nói chuyện thâu đêm. Khi đó Tô Thiển Thiển cũng hỏi Chu Dục Văn, ba ba ngươi đâu.
Chu Dục Văn hồi nhỏ vì vấn đề lòng tự trọng, nói hắn đi công tác bên ngoài chưa về.
Tô Thiển Thiển nửa hiểu nửa không gật đầu.
Chuyện đã quá lâu rồi, Chu Dục Văn đã quên mất đêm đó hai người rốt cuộc đã nói những gì, dù sao cũng là hai cái rắm hài nửa lớn nửa nhỏ nói chuyện cho tới hơn mười một giờ đêm, về sau mấy nhà người lớn đi ra tìm mà không thấy, suýt nữa báo cảnh sát.
Đợi đến khi Chu Dục Văn dẫn Tô Thiển Thiển về nhà, Tô Thiển Thiển thì chẳng bị sao cả, còn Chu Dục Văn bị mẹ già từ ái thưởng cho hai cái tát tai.
Lần đó là lần cuối cùng Chu Dục Văn có thể nhớ lại mình đã thật lòng nói chuyện phiếm cùng Tô Thiển Thiển. Sau đó nữa, hai bên lớn lên, ý thức được về giới tính nam nữ, thực ra rất ít chơi cùng nhau.
Hôm nay Tô Thiển Thiển nhắc lại với Chu Dục Văn, Chu Dục Văn liền nhớ ra, thực ra bản thân hắn không muốn xa lánh Tô Thiển Thiển, là do Tô Thiển Thiển muốn làm hảo học sinh, xem thường hắn là học sinh xấu nên mới xa lánh.
"Ta không có! Nhưng ba ba mụ mụ của ta đăng ký cho ta rất nhiều Lớp bổ túc, ta không có thời gian tìm ngươi chơi, mụ mụ nói ta chỉ có thi được hạng nhất mới được tìm ngươi chơi." Tô Thiển Thiển cảm thấy uỷ khuất, dè dặt nói.
"Ai, được rồi, chuyện lâu lắm rồi, nhắc lại cũng vô ích." Chu Dục Văn đã sống hai đời người, ai còn quan tâm chuyện này.
Vốn dĩ Kiều Lâm Lâm bảo Chu Dục Văn nghe điện thoại là muốn để Tô Thiển Thiển nghe thấy tiếng động ám muội, lại không ngờ sau đó Chu Dục Văn vậy mà thật sự trò chuyện với Tô Thiển Thiển, mặc kệ mình.
Lần này, Kiều Lâm Lâm có chút ghen, bắt đầu chủ động trêu chọc Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn cảm thấy không sao, tự nhiên là vừa nói chuyện phiếm với Tô Thiển Thiển, vừa triền miên với Kiều Lâm Lâm.
"Ưm~" Lúc này, Kiều Lâm Lâm đột nhiên phát ra âm thanh, làm Chu Dục Văn giật nảy mình. Chu Dục Văn trừng mắt liếc Kiều Lâm Lâm, bảo Kiều Lâm Lâm đừng làm bậy.
Mà Kiều Lâm Lâm lại ánh mắt mê ly, không thèm để ý, trực tiếp ôm cổ Chu Dục Văn, thân thể dán chặt vào người hắn.
"Chu Dục Văn? Ngươi có đang nghe ta nói không đó?" Tô Thiển Thiển hỏi.
"Ừm, ngươi nói đi." Tính bạo ngược trong lòng Chu Dục Văn bị Kiều Lâm Lâm khơi dậy, hô hấp của Chu Dục Văn có chút trở nên nặng nề. Hắn ở cùng Kiều Lâm Lâm, luôn mang theo một tia bạo lực, lực nắm lấy Kiều Lâm Lâm cũng có chút mạnh.
Kiều Lâm Lâm mồ hôi đầm đìa, tóc dính bết trên trán, nàng đang nằm.
"Chu Dục Văn, ngươi đang làm gì vậy?" Tô Thiển Thiển hỏi.
"Đang tập chống đẩy." Chu Dục Văn kìm nén giọng nói nặng nề đáp.
Kiều Lâm Lâm phát ra tiếng rên yếu ớt.
"Sao lại có giọng của nữ nhân?" Tô Thiển Thiển nhíu mày.
"Là Nam Nam, ta giấu Nam Nam gọi điện thoại cho ngươi." Chu Dục Văn nhỏ giọng nói.
"A!" Tô Thiển Thiển nghe xong, lập tức vô cùng cảm động, nói: "Chu Dục Văn ngươi thật tốt."
Kiều Lâm Lâm đang nằm bên dưới nghe lời này liền trợn trắng mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận