Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 126: Trăm vạn phú ông (vì minh chủ đảo hoang C tăng thêm)

Chương 126: Trăm vạn phú ông (vì minh chủ Đảo Hoang C tăng thêm)
Cuốn tiểu thuyết này của Chu Dục Văn trên mạng vẫn luôn duy trì được độ hot đáng kể, về cơ bản, thế hệ độc giả kênh truyện nữ thời này đều biết đến cuốn sách này của Chu Dục Văn. Viết hay hay không chưa bàn tới, ít nhất tốc độ cập nhật rất nhanh, một ngày 10 ngàn đến 20 ngàn chữ, ba tháng được 1,2 triệu chữ, cái kết lại càng...
Vừa hợp tình hợp lý, lại vừa ngoài sức tưởng tượng.
Dù sao thì hai ngày sau khi kết thúc, trên mạng trực tiếp bùng nổ.
Vô số người loan tin cho nhau.
Chương Nam Nam càng là liên tục gọi điện cho Chu Dục Văn: "Đại thúc! Sao ngươi có thể viết như vậy chứ! Sao ngươi có thể viết nam phụ thứ hai thành anh trai được!"
Mà Hàn Thanh Thanh thì lại bùng nổ trong nhóm chat ký túc xá.
"Trời ơi..! Nam phụ thứ hai lại là anh trai ruột của nữ chính! Ta dựa vào, cái tiểu thuyết này đúng là bó tay! Tương Đình ngươi có xem hết chưa! @ Tương Đình." Hàn Thanh Thanh nhớ ra, Tương Đình vẫn luôn theo đọc.
Kiều Lâm Lâm: "Thật hay giả vậy? Ta vừa mới đọc 300 ngàn chữ, Chu Dục Văn thật sự có thể viết ra tình tiết cẩu huyết như thế à."
Tương Đình: "Vừa xem đại kết cục xong (mỉm cười)."
Tô Thiển Thiển: "Ta còn chưa xem, sao các ngươi đều xem rồi?"
Sau đó, ba người Kiều Lâm Lâm bắt đầu chê bai tình tiết truyện này của Chu Dục Văn, không làm biên kịch thật là đáng tiếc.
Tương Đình: Hắn không phải nói muốn bàn chuyện bản quyền rồi mà? Nói không chừng thật sự muốn chuyển thể thành phim ảnh đấy.
Tô Thiển Thiển: Chu Dục Văn có tìm ta đóng nữ chính không nhỉ (thẹn thùng).
Tương Đình: (mỉm cười) Kiều Lâm Lâm: Ta cảm thấy ta thích hợp hơn (kiêu ngạo).
Hàn Thanh Thanh nhìn ba người nói chuyện phiếm, vẻ mặt đầy mộng bức: "Cái gì vậy? Cái gì gọi là Chu Dục Văn bàn chuyện bản quyền? Sách này cũng đâu phải Chu Dục Văn viết."
Kiều Lâm Lâm nghe lời này trả lời: Là Chu Dục Văn viết, hắn thừa nhận rồi.
Tương Đình: Ừ, hắn chính miệng thừa nhận.
Chu Dục Văn cũng không ngờ, mình sau khi xuyên không lại viết một cuốn tiểu thuyết kênh nữ sinh, không hề sao chép, chỉ là đem những tình tiết cẩu huyết ở kiếp trước ghép nối lại một chút, không ngờ lại được nhiều người yêu thích như vậy, hơn nữa còn được gọi đi bán bản quyền.
Nói thật ra, văn phòng của trang web này cũng không được tốt lắm, cho Chu Dục Văn cảm giác chỉ là một trang web nhỏ mà thôi, nhưng bọn họ thật lòng coi trọng tác phẩm của Chu Dục Văn, hy vọng ký kết bản quyền phim ảnh truyền hình và bản quyền sách giấy với Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn không phải loại người ngây thơ chỉ biết viết sách, nếu là một tác giả nhỏ vô danh, Chu Dục Văn có thể mặc kệ bọn họ chèn ép, nhưng cuốn 《 Thanh Mộc Niên Hoa 》 này đã có danh tiếng nhất định trên mạng.
Chu Dục Văn lập một nhóm thu phí, muốn cập nhật một chút ngoại truyện về nữ chính và nam phụ thứ hai, kết quả ngay trong ngày đã có 500 người tham gia nhóm, mỗi người Chu Dục Văn thu phí 100 tệ.
500 người này cũng là 50 ngàn tệ, có lẽ đây chính là thời đại Internet đi, mà số người vẫn đang không ngừng gia tăng.
Chu Dục Văn cảm thấy mình có đủ tư cách để đi đàm phán vấn đề phí bản quyền với website.
Đầu tiên là bản quyền phim ảnh và truyền hình, website chủ động đến nói chuyện bản quyền phim ảnh và truyền hình, vậy khẳng định là đã có đoàn làm phim nhìn trúng giá trị thương mại của tiểu thuyết, mà trang web ở đây chỉ đóng vai trò kẻ môi giới trung gian mà thôi, cũng muốn đưa cho Chu Dục Văn một khoản tiền nhỏ cho có lệ.
Số tiền đó vào khoảng hai mươi vạn.
Nếu là Chu Dục Văn trước kia, hắn sẽ đồng ý, nhưng vào ngày kết thúc truyện, đột nhiên nhận được 100 ngàn tiền donate, còn có 500 người tham gia nhóm trả phí, Chu Dục Văn đã thấy rõ sức ảnh hưởng của tiểu thuyết mình.
Không chút suy nghĩ từ chối.
Sau đó website bắt đầu cò kè mặc cả với Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nói thẳng 600 ngàn.
Website nói 600 ngàn nhiều quá, bớt chút đi.
Hai bên giằng co qua lại, cuối cùng mỗi bên nhường một bước, hiện tại Chu Dục Văn không phải tác giả nhỏ vô danh, đã nổi tiếng, website cũng hy vọng Chu Dục Văn có thể tiếp tục viết sách trên trang của họ, hơn nữa còn nói Chu Dục Văn chỉ cần đồng ý mở sách mới, lần này sẽ trực tiếp mua đứt bản quyền viết tiếp theo, trả 200 tệ/ngàn chữ cộng thêm chia sẻ lợi nhuận.
Chu Dục Văn nói, trước tiên giải quyết cái bản quyền này đã, bản thân mình chắc là muốn nghỉ ngơi một thời gian.
Thời đại này, tiểu thuyết văn học mạng không ít, nhưng có thể viết ra được chất riêng của mình thì thật ít đến đáng thương, đại đa số tác giả văn học mạng thực sự chỉ dựa vào số lượng chữ, mà tác giả dạng thiên tài thì không có mấy người.
Giống như Chu Dục Văn vừa có thiên phú, lại là quái vật xúc tu, website có dốc hết sức lực cũng muốn giữ lại.
Cuối cùng bản quyền phim ảnh và truyền hình chốt ở mức 500 ngàn.
Còn bản quyền sách giấy thì là 300 ngàn, cộng thêm 20% thu nhập nhuận bút.
Đương nhiên, là có yêu cầu.
Hợp đồng quy định, Chu Dục Văn phải phối hợp tuyên truyền với bọn họ, ví dụ như, họ muốn đến Kim Lăng bán sách, thì Chu Dục Văn phải đến giúp họ quảng bá tại sự kiện, tổ chức buổi ký tặng.
Chu Dục Văn cảm thấy chỉ cần có tiền nhận, những việc này đều không là gì cả, dù sao cũng trăm lợi mà không có một hại.
Hợp đồng đã chốt, hai bên đều vui vẻ hài lòng, sau khi ký xong hợp đồng với website, phía nhà đầu tư cũng lộ diện, là một phú bà, ngoại hình không ưa nhìn cho lắm, nhà làm nghề khai thác than đá.
Nói là thích xem sách của Chu lão sư, sống chết muốn bắt tay với Chu Dục Văn, còn muốn ngồi cùng Chu Dục Văn chụp ảnh chung.
Khi Chu Dục Văn biết, nàng muốn đóng vai nữ chính, Chu Dục Văn liền biết, cuốn sách này của mình nhất định sẽ bị nhấn chìm trong dòng chảy lịch sử.
Chu Dục Văn ở Kinh Thành đợi năm ngày, đi ăn cơm cùng nhà đầu tư, ký hợp đồng, sau đó chụp ảnh, nhận trả lời phỏng vấn cho vài bài báo.
Ngày 5 tháng 10 mọi chuyện giải quyết xong, 800 ngàn chuyển vào thẻ Chu Dục Văn, cộng thêm 100 ngàn tiền nhuận bút cũng được phát sớm, tiền donate chỉ lấy được 50 ngàn, sau đó thu nhập từ nhóm thu phí 50 ngàn.
Tổng cộng là một triệu.
Cộng thêm 200 ngàn trong cổ phiếu, cũng xấp xỉ 1,2 triệu.
Qua ba tháng, Chu Dục Văn trở thành trăm vạn phú ông, nhưng bên cạnh lại chẳng có một người để chia sẻ, thực ra mấy ngày nay, Kiều Lâm Lâm vẫn luôn tìm chính mình trên mạng.
Nàng hỏi Chu Dục Văn, có phải là vì Vương Tử Kiệt nên mới không để ý tới nàng không.
"Chu Dục Văn! Chúng ta đã nói là bạn bè, ngươi đối xử với bạn bè như vậy sao?"
"Chu Dục Văn, mẹ nó ngươi thật sợ! Giữa chúng ta lại chẳng có gì!"
Thực ra nói thật, Chu Dục Văn đã muốn xóa nick Kiều Lâm Lâm, thật sự không có gì để nói với nàng, giữ lại cũng không có ý nghĩa.
Lúc này ở Kinh Thành, Chu Dục Văn ước chừng nếu tìm Kiều Lâm Lâm đi chơi, tám phần là nàng sẽ đồng ý, nhưng làm người vẫn phải tử tế.
Chu Dục Văn nghĩ, gọi Vương Tử Kiệt ra ngoài ăn một bữa cơm là được rồi.
Lúc này Vương Tử Kiệt, đang đi cùng Kiều Lâm Lâm dạo phố.
Bọn họ vừa về Kinh Thành một ngày, Kiều Lâm Lâm muốn đi dạo phố với bạn thân, Vương Tử Kiệt xung phong nhận việc đi cùng.
Kiều Lâm Lâm dáng người cao gầy, lại thích chưng diện, dạo phố không thấy mệt, hơn nữa còn muốn thử các loại quần áo, hôm nay Kiều Lâm Lâm mặc một bộ váy liền thân hai dây ngắn, đi một đôi vớ dài qua gối, dáng vẻ thiếu nữ tràn đầy, cùng bạn thân tay trong tay cười nói.
Vương Tử Kiệt ở bên cạnh xách túi, lúc này Chu Dục Văn gọi điện thoại tới.
"Alo? Lão Chu, sao thế?"
"Ở đâu đấy?" Chu Dục Văn hỏi.
"Ở bên ngoài dạo phố với Lâm Lâm đây," Vương Tử Kiệt nói.
Chu Dục Văn nói: "Ta đang ở Kinh Thành đây, các ngươi ở đâu, ta đến tìm các ngươi."
Chu Dục Văn nói mình đang ở Kinh Thành, Vương Tử Kiệt cũng không tỏ ra vui mừng, mà chỉ liếc nhìn Kiều Lâm Lâm đang dạo phố ở phía kia, nhỏ giọng nói: "Thôi đi, Kinh Thành lớn lắm, ta và Lâm Lâm đang ở chỗ khó tìm, đợi về trường học gặp lại sau."
Vương Tử Kiệt con người có hơi tùy tiện một chút, nhưng không phải kẻ ngốc, lúc này Chu Dục Văn thể hiện quá xuất sắc, bóng rổ đánh giỏi hơn mình, lại có một chiếc xe Audi, Kiều Lâm Lâm bây giờ nhắc đến Chu Dục Văn là mặt mày hớn hở.
Hơn nữa lúc quay về, còn rất tức giận nói với Vương Tử Kiệt: "Ngươi bây giờ vui rồi hả? Chu Dục Văn giờ không thèm để ý đến ta nữa! Vương Tử Kiệt, mẹ nó ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta chỉ muốn làm bạn với Chu Dục Văn thôi, ta còn chưa phải là bạn gái của ngươi đâu, ngươi cứ quản ta như vậy à?"
Trong lòng Vương Tử Kiệt thực ra rất cảm kích Chu Dục Văn, ít nhất là biết Chu Dục Văn né tránh Kiều Lâm Lâm.
Nhưng con người đều ích kỷ, hắn không thích Kiều Lâm Lâm nói cười với Chu Dục Văn, hắn ghen tuông, cho nên lúc này Chu Dục Văn muốn đến tìm Vương Tử Kiệt và Kiều Lâm Lâm.
Vương Tử Kiệt do dự mãi, cuối cùng vẫn từ chối, hắn nói: "Bây giờ thật không tiện, hay là thế này, Lão Chu, về trường ta mời ngươi?"
"Được thôi, về rồi nói sau." Chu Dục Văn nhàn nhạt đáp lại một câu, cúp điện thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận