Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 447: Ôn Tình lần nữa đến Kim Lăng

Thật ra Chu Dục Văn và Ôn Tình cũng không có gì nhiều để nói chuyện. Trước kia quan hệ giữa hai người tốt đẹp là bởi vì Ôn Tình luôn cảm thấy Chu Dục Văn và con gái mình vẫn còn khả năng đến với nhau. Nhưng Chu Dục Văn đã tỏ rõ thái độ rằng mình và Tô Thiển Thiển không thể nào, với tính tình của Ôn Tình thì tự nhiên cũng không thể nào mặt nóng đi dán lên mông lạnh của người ta được.
Trước kia, mỗi khi Chu Dục Văn nói như vậy, Ôn Tình đều tức giận, đó là bởi vì bà luôn cảm thấy con gái mình đủ ưu tú. Bây giờ con gái mình đã nguyện ý ở bên ngươi, vậy ngươi không biết ơn thì thôi, ít nhất cũng phải đối xử tốt với con gái ta, không được trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cho nên mỗi lần nói chuyện với Chu Dục Văn, Ôn Tình luôn không kìm được mà lên mặt trưởng bối. Nhưng lúc này, Ôn Tình lại không thể giữ được vẻ trưởng bối nữa. Chu Dục Văn trước mắt không còn là cậu nhóc miệng còn hôi sữa khi còn bé, cũng không phải là cậu sinh viên hơi có chút năng lực kia nữa.
Mà hắn chính là một đạo diễn thiên tài, chỉ cần quay một bộ phim đã kiếm lời hơn trăm triệu. Chỉ riêng điểm này, Chu Dục Văn đã tạo ra một khoảng cách lớn giữa hắn và Ôn Tình.
Ôn Tình cũng đã nhận ra, việc Chu Dục Văn cố gắng từ chối con gái mình không phải là điều xấu. Người ta có kế hoạch của riêng mình, hơn nữa người ta và Tương Đình, bạn cùng phòng của con gái bà, cũng là một đôi trời sinh. Có lẽ là con gái mình không xứng với người ta mới đúng.
Đừng nói là Tô Thiển Thiển, ngay cả Ôn Tình lúc này đối mặt với Chu Dục Văn cũng có chút tâm lý tự ti. Nghĩ đến dáng vẻ trưởng bối của mình trước mặt Chu Dục Văn trước đây, Ôn Tình thật sự có chút không được tự nhiên.
Cho nên trong cuộc gọi video, biểu hiện của Ôn Tình cũng có chút gượng gạo. Chu Dục Văn cũng không cảm thấy có gì lạ, tùy ý hỏi vài câu: "Ôn di gần đây thế nào? Sức khỏe Tô thúc vẫn tốt chứ?"
Ôn Tình khẽ gật đầu nói vẫn ổn.
Sau đó cứ như vậy trò chuyện vài câu. Mẹ Chu thấy hai người nói chuyện thật sự xấu hổ, bèn mở miệng nói: "Qua một thời gian nữa, Ôn di của con muốn đến Kim Lăng một chuyến, con ở bên đó giúp đỡ tiếp đãi một chút."
"Vậy chắc chắn rồi, Ôn di tới con khẳng định phải tiếp đãi thật tốt." Chu Dục Văn cười nói, dù sao gần đây hắn cũng không có chuyện gì khác, nếu Ôn Tình thật sự muốn qua, tiếp đãi một chút cũng tốt.
Ngược lại là Ôn Tình khách sáo nói không cần phiền phức như vậy, Dục Văn hiện tại là người bận rộn, hay là thôi đi.
Mẹ Chu xem thường nói, nó có bận rộn nữa cũng là tiểu bối, mẹ ở đây không có bạn bè gì, may mà có dì bầu bạn, dì đối với Dục Văn mà nói, cũng giống như mẹ vậy, cho nên, dì qua đó, nó phải tiếp đãi dì.
Chu Dục Văn nghe vậy cười nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, Ôn di ngài đừng khách khí, ngài cũng giống như mẹ con vậy, con nhất định phải chăm sóc ngài chu đáo."
Thấy Chu Dục Văn nói như vậy, Ôn Tình cũng chỉ có thể nói vậy làm phiền con.
Sự việc cứ thế được quyết định. Tháng mười hai năm nay thời tiết không quá lạnh, nhiệt độ trung bình khoảng 15 độ C, lúc nắng gắt, vẫn có những cô gái mặc váy ngắn đi dạo trên đường.
Nhà ga Kim Lăng đông nghịt người qua lại. Ôn Tình mỗi năm thường đến đây hai ba lần, trước kia là đi công tác học tập, từ khi Tô Thiển Thiển đi học, Ôn Tình rảnh rỗi là sẽ qua xem thử.
Bây giờ lại đang có chút mâu thuẫn nhỏ với chồng, Ôn Tình ở nhà cũng thấy hơi buồn chán, liền nghĩ đến Kim Lăng ở một thời gian, bầu bạn với con gái mình, có lẽ có thể hòa hoãn một chút mối quan hệ giữa mình và con gái.
Một ngày nắng đẹp, Ôn Tình mặc một chiếc váy liền màu trắng, trên chiếc cổ trắng như tuyết đeo một sợi dây chuyền vàng, trông vô cùng có khí chất, giống như người mới ngoài 30 tuổi.
Nàng kéo hành lý, đi đôi giày cao gót màu trắng giữa nhà ga đông đúc người qua lại, gọi điện thoại cho Chu Dục Văn nói: "Không cần tới đâu, dì tự bắt xe là được rồi."
"Ôn di." Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy giọng Chu Dục Văn. Ôn Tình quay người lại, phát hiện Chu Dục Văn đã sớm đợi ở nhà ga từ lâu.
Bây giờ bộ phim đã chiếu được hai tháng, dư âm tuy vẫn còn, nhưng chỉ là ở tầm vĩ mô. Chu Dục Văn đi trên đường cũng không cố tình đeo khẩu trang hay gì, cứ sinh hoạt bình thường, cũng không cố ý dẫn theo vệ sĩ, nên sẽ không bị người khác đặc biệt chú ý. Nếu thật sự bị nhận ra và đến chào hỏi, Chu Dục Văn cũng chỉ nói là nhận nhầm người.
Dù sao trong tình huống bình thường, ai cũng có việc bận của riêng mình, không có nhiều người sẽ đuổi theo Chu Dục Văn để xin chữ ký, đương nhiên, vài trường hợp cá biệt thì ngoại lệ.
Ôn Tình nhìn thấy Chu Dục Văn thì có chút thụ sủng nhược kinh, nói: "Thật ra con không cần đặc biệt đến đây một chuyến."
"Không sao đâu Ôn di, dù sao con ở nhà cũng không có việc gì." Chu Dục Văn cười cười, đưa tay nhận lấy hành lý của Ôn Tình.
Ôn Tình có chút xấu hổ, cười nói: "Lại làm phiền một ngôi sao lớn như con phải đến đón dì."
"Cũng chỉ là quay một bộ phim thôi, sao tính là đại minh tinh được. Hơn nữa, con dù có thật là đại minh tinh, cũng là vãn bối của Ôn di, đón Ôn di cũng là việc nên làm." Chu Dục Văn vừa nói, vừa kéo hành lý đi về phía trước.
Ôn Tình đi theo sau. Trên đường Chu Dục Văn hỏi Ôn Tình đã báo cho Tô Thiển Thiển chưa, buổi tối sắp xếp cho hai mẹ con ăn bữa cơm.
Nhắc đến Tô Thiển Thiển, sắc mặt Ôn Tình hơi tối lại, nàng nói với Chu Dục Văn là Thiển Thiển đã lâu không nghe điện thoại của nàng.
Chu Dục Văn nghe vậy, chỉ có thể âm thầm cười. Hai người cứ thế đi đến gara tầng hầm.
Ôn Tình thấy Chu Dục Văn không muốn nói về Tô Thiển Thiển, cũng không tự làm mất mặt mà tiếp tục nói về chủ đề con gái này, dù sao bây giờ Ôn Tình cũng cảm thấy, Chu Dục Văn và con gái mình đã không còn phù hợp, một người là ngôi sao lớn, một người là sinh viên bình thường, nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.
Hiện tại Chu Dục Văn còn có thể tự mình đến đón mình, Ôn Tình đã rất cảm động rồi.
Cho nên trên đường đi đến gara tầng hầm, Ôn Tình tự giác đổi chủ đề, nói sang những chuyện nhẹ nhàng hơn, ví dụ như con đi trên đường thế này không bị nhận ra sao?
Chu Dục Văn thì cười cho biết, kín đáo một chút, đội mũ che nắng này nọ, sẽ không ai nhận ra mình đâu, dù sao ở nhà ga người người vội vã thế này, ai lại cứ đuổi theo nhìn một người chứ.
"Ôn di, con thật sự không nổi tiếng như dì nghĩ đâu." Chu Dục Văn cười nói.
Ôn Tình nghe vậy cũng cười, nói: "Chắc là do đây là thành phố lớn thôi, ở chỗ bọn dì người ta bàn tán về con nhiều lắm. Bây giờ vì con mà mẹ con cũng thành người nổi tiếng, làm bọn dì ngưỡng mộ ghê gớm."
Chu Dục Văn cười hỏi: "Vậy Ôn di cũng ngưỡng mộ ạ?"
"Ôn di đương nhiên ngưỡng mộ rồi." Ôn Tình nói.
Hai người đến gara tầng hầm, bên trong hầm của nhà ga đậu rất nhiều xe. Ôn Tình từng nghe nói qua Chu Dục Văn mua một chiếc BMW X5, nhưng nàng chưa tự mình ngồi qua, nàng chỉ nghe Tô Thiển Thiển ở bên kia kiêu ngạo kể rằng Chu Dục Văn mua chiếc BMW 600 nghìn.
Sau đó trong lúc ở cùng mẹ Chu, thấy mẹ Chu bây giờ ngày nào cũng lái Audi đi làm, rồi mẹ Chu sẽ nói cho Ôn Tình, Chu Dục Văn giờ đang lái một chiếc BMW, còn chiếc Audi này cho bà đi lại.
Đối với cuộc sống bây giờ của mẹ Chu, Ôn Tình có chút ngưỡng mộ, nhưng ngưỡng mộ cũng vô dụng, lại ngưỡng mộ Chu Dục Văn cũng không có khả năng thành con rể của mình.
"Ôn di nghe nói con mua một chiếc BMW hả?" Ôn Tình tùy tiện hỏi vài câu.
"Vâng."
Ôn Tình cũng biết chút ít về xe cộ, bèn hỏi Chu Dục Văn mua xe bao nhiêu tiền, có phải là SUV không?
"Vậy chắc là BMW X5 nhỉ?" Ôn Tình hỏi.
"Vâng, lăn bánh khoảng sáu mươi vạn đi, mua lúc có chương trình cuối năm ngoái, cụ thể bao nhiêu tiền con cũng không nhớ rõ." Chu Dục Văn nói.
Ôn Tình nghe vậy cười nhẹ một tiếng nói: "Tuổi trẻ tài cao thật, ở chỗ của bọn dì, chắc chẳng có mấy ai như con, còn trẻ vậy mà đã lái xe 600 nghìn. Trước kia Ôn di còn thấy con hơi không biết cách sống, bây giờ suy nghĩ một chút, Ôn di cũng chỉ là một cái ếch ngồi đáy giếng."
"Ôn di, không cần nói như vậy ạ, suy nghĩ mỗi người mỗi khác, con cũng không ngờ phim của mình lại hot như thế." Chu Dục Văn nhàn nhạt nói.
Ôn Tình nhẹ gật đầu. Qua vài câu nói chuyện, Ôn Tình cảm thấy Chu Dục Văn không hề có cái vẻ nóng vội sau khi thành công, ngược lại còn chững chạc hơn trước kia rất nhiều.
Sau đó Ôn Tình cũng muốn bày tỏ lòng mình mà nói với Chu Dục Văn vài câu: "Dục Văn, con đừng trách Ôn di lắm lời, Ôn di muốn nói với con, lần này con thành công xác thực không dễ dàng kiếm được, nhưng cũng nhất định phải không kiêu không ngạo. Dì thấy con còn trẻ, lái xe 600 nghìn là được rồi, một năm mà đổi một chiếc xe, đích thật là có chút nhanh, xe là công cụ đi lại thôi, đều là vật ngoài thân."
Chu Dục Văn gật đầu nói vâng.
"Dì xem báo chí thấy nói con kiếm lời không sai biệt lắm 100 triệu, thật sao?" Ôn Tình hỏi.
"Thế Ôn di thấy có khả năng không ạ?" Chu Dục Văn cười hỏi.
Ôn Tình nghe vậy cũng cười, nói: "Lúc dì còn trẻ, từng làm ở Đài truyền hình, dì biết mà, trên báo chí đều có phần hư cấu."
"Vâng. Ôn di, đến rồi, lên xe đi ạ." Vừa nói, Chu Dục Văn vừa đứng bên cạnh một chiếc Mercedes-Benz S-Class màu đen, bấm điều khiển từ xa trong tay, đèn pha chiếc Mercedes nháy hai lần.
Ôn Tình nhìn chiếc Mercedes-Benz S-Class trước mắt, ngây người một lúc. Thân xe màu đen nhánh trông rộng rãi và nặng nề, logo ngôi sao bạc dựng đứng sáng chói lọi. Chiếc xe này trông rất kín đáo, nhưng lại toát lên vẻ xa hoa tột bậc.
Chu Dục Văn cất vali vào cốp sau, thấy Ôn Tình vẫn còn đứng ngẩn người ở đó, không khỏi cười nói một câu: "Ôn di, lên xe trước đi ạ?"
Nói rồi, Chu Dục Văn mở cửa xe ra hiệu cho Ôn Tình lên xe.
"Ừm..." Ôn Tình hoàn hồn khỏi trạng thái ngây người, nhẹ nhàng vén váy ngồi vào ghế phụ của chiếc Mercedes. Tiếp đó Chu Dục Văn lên ghế lái nhanh chóng khởi động xe.
Xe chạy ổn định trên đường lớn. Ôn Tình cuối cùng vẫn không nén được nghi hoặc trong lòng, tò mò hỏi một câu: "Dì nghe Thiển Thiển nói, xe của con không phải là một chiếc BMW sao, tại sao lại đổi thành Mercedes-Benz rồi hả?"
Nghĩ đến việc Ôn Tình vừa khuyên mình đừng đổi xe quá thường xuyên, Chu Dục Văn có chút xấu hổ: "À, đúng là có một chiếc BMW, chiếc xe hơi này mới đổi ạ."
"Mới đổi?"
Đừng nhìn quê hương Chu Dục Văn chỉ là một thành phố nhỏ ở Tô Bắc, nhưng xe sang trọng ngược lại là thật sự không ít, như Mercedes-Benz, BMW cũng đầy đường đều là, nhưng chạy trên đường về cơ bản đều là C-Class hoặc Series 3, đến E-Class thì rất hiếm thấy, còn như S-Class, ở thành phố nhỏ thật sự chẳng có mấy chiếc.
Cho nên phạm vi hiểu biết của Ôn Tình có lẽ cũng chỉ đến E-Class, còn S-Class, Ôn Tình là thật không biết giá bao nhiêu, nhưng lại có chút hiếu kỳ.
Sau đó Ôn Tình nhịn không được hỏi một câu giá bao nhiêu.
Chu Dục Văn trả lời là cũng không nhiều, chỉ hơn một triệu.
"Một chiếc xe hơn một triệu?" Lần này Ôn Tình thật sự bị dọa sợ.
Tổng tài sản nhà các nàng chắc cũng chỉ hơn một triệu thôi, dù sao nhà ở thành phố nhỏ còn chưa tăng giá.
"Thực ra cũng không hẳn là con mua. Sau khi quay xong phim, con mở một nhà công ty giải trí, sau đó cần một chiếc xe công vụ, nghĩ mãi thấy mua xe rẻ quá không ổn, nên mua chiếc này, bình thường cũng là để làm bộ mặt cho công ty thôi."
Chu Dục Văn nhàn nhạt nói, Ôn Tình lại không còn lời nào để nói sau. Nàng biết, lúc này chính mình cũng đã không thể đưa ra cho Chu Dục Văn bất kỳ lời khuyên hữu ích nào nữa.
Nhắc tới cũng thật buồn cười, đến mẹ ruột của Chu Dục Văn còn nói con cháu tự có con cháu phúc, cứ để nó tự lo liệu, vậy mà mình, một người ngoài, ngược lại là cứ quản cái này quản cái kia.
Chiếc xe sang hơn một triệu, nội thất bên trong tuyệt đối là xa hoa kín đáo mà có chiều sâu, ngồi cũng rất dễ chịu. Ôn Tình chưa từng có ngồi qua xe như vậy, bất quá Chu Dục Văn ngược lại lại không hài lòng lắm với chiếc xe này.
Nói thật, kiếp trước Chu Dục Văn tuy nhiên sống đến 30 tuổi, nhưng vẫn mang tư tưởng của một tiểu thị dân. Trước đây chưa từng có kiếm lời qua nhiều tiền như vậy, hiện tại đột nhiên nghe nói mình có thể chia được 100 triệu, sự tự mãn vẫn là có một chút. Vốn dĩ nghĩ đến mua một chiếc xe thể thao mui trần hơn 2 triệu, mỗi ngày đeo kính râm ở trường học chạy một chút thì nhiều dễ chịu biết bao, nhưng lại vừa nghĩ xe đua dễ thấy như vậy, mình chạy đến trường học làm gì? Đón Kiều Lâm Lâm?
Sau đó ngày thứ hai thì truyền ra lời đồn, sau đó là đủ loại ồn ào.
Vậy khẳng định là không thể. Cho nên xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn là mua một chiếc xe kín đáo hơn thì tốt hơn, lúc bình thường không cần dùng đến còn có thể để ở trong công ty làm bộ mặt.
Chu Dục Văn lái chiếc Mercedes-Benz đầu bảng từ nhà ga một mạch cho đến thành phố đại học. Ôn Tình nói để Chu Dục Văn tùy tiện tìm cho mình khách sạn là được, cũng không cần thiết phải ở khách sạn sang trọng cỡ nào, thật không cần thiết.
Chu Dục Văn nói: "Ôn di, hay là dì ở thẳng nhà con đi?"
"Như vậy không tiện lắm đâu?" Ôn Tình có chút xấu hổ. Mặc dù nói biết Chu Dục Văn là hậu bối, nhưng dù sao trai gái khác nhau, Ôn Tình một phụ nữ cũng xác thực không tiện.
Chu Dục Văn nói: "Có gì không tiện đâu ạ, dù sao nhà bên kia cũng không có người ở."
"?" Ôn Tình không hiểu.
Đang nói chuyện, Chu Dục Văn đã lái xe rẽ vào tiểu khu, vừa đánh lái vừa nói: "Trước đó nhà bị giải tỏa, đền bù được không sai biệt lắm mười căn hộ thương mại. Sáu căn đền tại chỗ, còn bốn căn là đền ở trong tiểu khu này. Sau đó hiện tại đã sửa xong rồi, có hai căn là cho nhân viên ở, còn hai căn vừa mới sửa sang xong, vốn định cho thuê, hiện tại dì qua đây vừa tốt có thể ở hai ngày. Mà lại con nghe mẹ con nói, dì với Tô thúc gần đây giống như có mâu thuẫn đúng không? Vừa tốt có thể ở chỗ này ở vài ngày, ở bao lâu đều có thể."
"Như vậy sao không phiền con chứ?"
"Có phiền phức gì đâu ạ. Ôn di nếu thật thấy phiền phức, đưa con chút tiền thuê nhà cũng là không quan trọng." Chu Dục Văn khẽ cười nói.
Ôn Tình liếc nhìn Chu Dục Văn với vẻ trách móc, không nói gì thêm.
Lúc giao nhà đền bù, Chu Dục Văn vẫn đang bận rộn quay phim, cho nên việc sửa sang nhà cửa đều là giao cho Liễu Nguyệt Như phụ trách. Hôm nay là lần đầu tiên Chu Dục Văn tới, nhìn qua loa một chút, cảm thấy tiểu khu này cũng được, diện tích cây xanh cảnh quan thật lớn, mà lại chủ yếu là nhà thấp tầng, tổng cộng chỉ có hai tòa nhà cao tầng phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận