Ta Thật Không Muốn Làm Nam Thần

Chương 164: Không hiểu động tâm

Chương 164: Không hiểu sao lại động lòng
Kiều Lâm Lâm kéo quần jean lên để lộ cặp đùi đẹp trong vớ đen, lúc này Chu Dục Văn mới phát hiện Kiều Lâm Lâm vậy mà lại mặc vớ đen, điều này khiến Chu Dục Văn làm sao khống chế được, trực tiếp đưa tay ra.
Mà Kiều Lâm Lâm lại tinh nghịch kéo quần xuống, liếc mắt nhìn ánh mắt Chu Dục Văn đang hướng về phía mắt cá chân mình, thầm cười trộm: "Có thích không?"
Chu Dục Văn ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Sao lại ăn mặc kiểu này?"
Kiều Lâm Lâm cười nhẹ một tiếng, nhấc chân bắt chéo, bàn chân nhỏ ngoắc ngoắc trên mu bàn chân Chu Dục Văn, nói: "Lão nương thích ăn mặc thế nào thì ăn mặc thế đó, ngươi quản được ta à?"
Chu Dục Văn nói một câu nhàm chán, rồi tiếp tục chơi game.
Kiều Lâm Lâm trong lòng buồn cười, hỏi Chu Dục Văn có muốn sờ thử không?
Chu Dục Văn nói, không, ta không thể làm chuyện có lỗi với Tử Kiệt.
"Móa, Chu Dục Văn ngươi có thể đừng lúc nào cũng lôi ta với Vương Tử Kiệt vào với nhau không, chính ngươi nói chúng ta là bạn bè, vậy cứ làm bạn bè như thế này à?" Kiều Lâm Lâm rất bực bội, nàng thật sự muốn làm bạn với Chu Dục Văn, bởi vì nhìn khắp cả thành phố đại học này, cũng chỉ có Chu Dục Văn hợp khẩu vị của nàng, đẹp trai, lại có tài hoa.
Coi như Chu Dục Văn có bạn gái cũng không sao cả, dù sao hai người chỉ là bạn bè.
Chu Dục Văn không trả lời nàng, Kiều Lâm Lâm nghĩ ngợi, gác một chân đang mặc quần jean lên thẳng đùi Chu Dục Văn, sau đó lại vén ống quần của mình lên.
"Rốt cuộc có muốn sờ không?" Kiều Lâm Lâm hỏi.
Tay Chu Dục Văn trực tiếp đặt lên, nói: "Đây là ngươi bảo ta sờ, không phải lỗi của ta."
Nghe cái giọng điệu ra vẻ nghiêm túc nhưng lời nói không thật lòng đó của Chu Dục Văn, Kiều Lâm Lâm ở bên kia cười khúc khích, nói: "Đúng, ta bảo ngươi sờ, vậy điện thoại của ngươi cho ta chơi được không?"
"Cầm lấy đi cầm lấy đi."
Ôm lấy một chân của Kiều Lâm Lâm, Chu Dục Văn đưa thẳng điện thoại cho Kiều Lâm Lâm chơi, Kiều Lâm Lâm vừa lòng thỏa ý, bĩu môi nói: "Đàn ông các ngươi đều giống nhau cả."
Bởi vì Kiều Lâm Lâm mặc quần jean nên thực ra Chu Dục Văn cũng không sờ được gì, chỉ là đùa giỡn với Kiều Lâm Lâm thôi. Hiện tại Kiều Lâm Lâm gác chân lên đùi Chu Dục Văn, Chu Dục Văn cũng không sờ mó gì, mà chỉ đưa điện thoại cho Kiều Lâm Lâm chơi, còn mình thì nhàn rỗi không có gì làm liền nghe giảng viên giảng bài đôi câu.
Chu Dục Văn rất tò mò, Kiều Lâm Lâm tại sao lại mặc vớ đen bên trong quần jean.
Kiều Lâm Lâm chỉ nói, lão nương thích thế đấy, ngươi quản được à?
Thật ra lý do Kiều Lâm Lâm mặc vớ đen là vì muốn trêu chọc Chu Dục Văn chơi, Chu Dục Văn thích gì, trong sách đã viết rõ ràng, Kiều Lâm Lâm đọc xong sách của Chu Dục Văn, làm sao lại không biết Chu Dục Văn thích gì chứ.
Thật ra lúc đi học Kiều Lâm Lâm đã mua hai đôi vớ đen, nhưng thứ này hoàn toàn không thích hợp với Kiều Lâm Lâm hiện tại. Trước kia ở nhà lén mặc trộm vớ đen của mẹ, còn bị đánh hai bạt tai, bị mắng là không học cái tốt.
Trong lòng Kiều Lâm Lâm rất khao khát những món đồ của phụ nữ trưởng thành, ví dụ như vớ đen, giày cao gót, nội y ren, vân vân.
Chỉ tiếc là những người xung quanh không một ai biết cách thưởng thức.
Mà sau khi Kiều Lâm Lâm đọc sách của Chu Dục Văn, nàng tin chắc rằng Chu Dục Văn nhất định sẽ thích.
Sau đó lén lút mặc vớ đen bên trong quần, vì chuyện này mà còn đến lớp tiếng Anh muộn nữa.
Nhưng nhìn hành động của Chu Dục Văn, Kiều Lâm Lâm lại vô cùng hài lòng.
Suốt buổi sáng sau đó, cũng là Kiều Lâm Lâm ở bên kia chơi điện thoại, Chu Dục Văn ở bên này thỉnh thoảng nghe giảng, đôi lúc nhìn Kiều Lâm Lâm chơi game, lúc nhàm chán thì liền đặt tay lên đùi Kiều Lâm Lâm, thật ra cũng chẳng có gì, dù sao cũng cách một lớp quần jean, Chu Dục Văn đơn thuần là thấy nhàm chán.
Chu Dục Văn nghĩ, không biết nếu mình cố tình di chuyển tay vào phía trong đùi Kiều Lâm Lâm, tâm trạng nàng sẽ thế nào?
Sau đó Chu Dục Văn thử một lần.
Kết quả Kiều Lâm Lâm đột nhiên kẹp chặt bàn tay đang từ từ dò xét của Chu Dục Văn, cười nhìn Chu Dục Văn, trách móc: "Ngươi làm gì vậy?!"
Lúc này, Chu Dục Văn nhìn Kiều Lâm Lâm với vẻ mặt thâm tình, nhỏ giọng hỏi: "Có thể không?"
Lúc Chu Dục Văn nghiêm túc, thật sự rất đẹp trai, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào Kiều Lâm Lâm. Bị Chu Dục Văn nhìn chằm chằm như vậy, Kiều Lâm Lâm có chút xấu hổ, mặt cũng hơi đỏ lên.
Mà đúng lúc này, gương mặt Chu Dục Văn từ từ tiến lại gần.
Trái tim Kiều Lâm Lâm đập thình thịch, mặt nàng cũng càng lúc càng nóng lên. Nói thật lòng, mặc dù người khác đều nói Chu Dục Văn đẹp trai thế này thế nọ, nhưng Kiều Lâm Lâm từ trước đến giờ chưa từng thực sự chú ý đến vẻ ngoài của Chu Dục Văn, thậm chí trong quá trình tiếp xúc với Chu Dục Văn, nàng cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề nam nữ, chỉ xem hai người là anh em chơi thân với nhau.
Mà đúng lúc này, Chu Dục Văn đột nhiên cúi đầu lại gần, giống như muốn hôn mình.
Kiều Lâm Lâm lập tức không biết phải làm sao.
Là từ chối? Hay là đồng ý?
Vào lúc Chu Dục Văn tiến lại gần, Kiều Lâm Lâm đột nhiên nghĩ đến Vương Tử Kiệt.
Dù sao đi nữa, quan hệ giữa Vương Tử Kiệt và mình tốt như vậy! Cậu ấy còn đang theo đuổi mình nữa chứ.
Mà Chu Dục Văn lại là bạn cùng phòng của Vương Tử Kiệt!
Nghĩ như vậy... Vẫn thấy rất kích thích...
Đối mặt với gương mặt đang tiến lại gần của Chu Dục Văn, Kiều Lâm Lâm vô cùng rối rắm, không biết phải làm sao, dứt khoát nhắm mắt lại, chờ đợi hành động tiếp theo của Chu Dục Văn.
Kiều Lâm Lâm có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng của Chu Dục Văn phả vào mặt mình.
Vậy mà Chu Dục Văn chỉ là nhặt một sợi tóc trên mặt Kiều Lâm Lâm ra.
Kiều Lâm Lâm mở mắt ra, chỉ thấy Chu Dục Văn cầm sợi tóc, thản nhiên nói: "Tóc ngươi dính trên mặt kìa, mới thế này đã bắt đầu rụng tóc rồi à?"
Móa!
Kiều Lâm Lâm lườm Chu Dục Văn một cái, uổng công kích động cả buổi, tức giận gạt tay Chu Dục Văn khỏi đùi mình.
Chu Dục Văn ở bên kia cười một tiếng, ngoan ngoãn nghe giảng bài. Kiều Lâm Lâm tiếp tục cúi đầu chơi điện thoại, khuôn mặt vẫn còn hơi đỏ, nàng gãi mái tóc dài của mình cho hơi rối lên, che đi gương mặt mình.
Mình thật ngốc, vậy mà lại thật sự mong chờ.
Rõ ràng biết đây là chuyện không thể nào, vậy mà còn mong đợi!
Càng nghĩ Kiều Lâm Lâm càng cảm thấy mình mất mặt.
Rõ ràng đã tự nhủ sẽ không thích con trai ngoài Kinh Thành, nhưng tại sao, trái tim vừa rồi lại có cảm giác rung động chứ?
"Còn chơi game à? Không chơi thì đưa điện thoại đây cho ta?" Chu Dục Văn thản nhiên nói.
"Cầm đi! Ai thèm chơi điện thoại của ngươi!" Kiều Lâm Lâm bây giờ hoàn toàn không có tâm trạng chơi điện thoại, trực tiếp đẩy điện thoại di động qua, suýt chút nữa làm rơi điện thoại của Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn có chút cạn lời, lẩm bẩm một câu: "Bị điên à? Nổi nóng cái gì chứ?"
Tiếp đó, Kiều Lâm Lâm cứ thế nằm bò trên bàn lén nhìn Chu Dục Văn, còn Chu Dục Văn thì ngồi thẳng lưng, chăm chú chơi điện thoại di động.
Kiều Lâm Lâm phát hiện hình như Chu Dục Văn cũng có chút đẹp trai.
"Ngươi có thể đừng nhìn ta kiểu mê trai đó được không?" Chu Dục Văn đột nhiên quay đầu hỏi một câu.
Kiều Lâm Lâm đỏ mặt: "Ai nhìn ngươi kiểu đó hả? Tự luyến, ngươi một cái đồ nhà quê nông thôn, lấy đâu ra tự tin vậy."
"Đúng, ta là đồ nhà quê, không bì được với Kiều đại tiểu thư." Chu Dục Văn nói.
"Đó là đương nhiên!"
"Này, Chu Dục Văn, ngươi thích điểm nào ở Chương Nam Nam vậy?"
"Biết nghe lời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận