Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 856: Quỷ ảnh trong rừng

Trước không có thôn, sau không có cửa hàng.
Rừng núi hoang vắng, tĩnh mịch và hoang vu.
Sau khi gặp quỷ đón xe, Tô Viễn quyết định xuống xe ngay lập tức, vì theo manh mối từ bưu cục, sau khi dừng lại bảy lần thì xuống xe, sẽ đến Oán Ương trang.
Thế nhưng, sau khi Tô Viễn y theo chỉ dẫn của bưu cục mà xuống xe, hắn lại không phát hiện bất kỳ dấu vết kiến trúc nào, đừng nói đến Oán Ương trang, ngay cả một cái bóng quỷ cũng không thấy.
Đến lúc này, ngay cả Tô Viễn cũng không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Chẳng lẽ hắn đã xuống sai trạm?
Nhưng nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy điều đó không có khả năng, nếu thật sự xuống sai trạm, thì nhiệm vụ đưa tin lẽ ra đã hoàn thành. Lúc này, hắn đã phải đối diện với nguyền rủa từ Bưu Cục Quỷ vì đưa tin thất bại, làm sao có thể đến hiện tại mà vẫn bình yên vô sự được.
Có lẽ địa điểm đưa tin nằm ngay gần đây.
Nghĩ như vậy, Tô Viễn phát hiện một con đường nhỏ, nó bắt đầu từ nơi sâu trong rừng cây và uốn lượn ra ngoài. Có vẻ như lệ quỷ bán hàng rong vừa rồi cũng xuất phát từ con đường này.
Không có lý do gì mà quỷ có thể đi mà hắn lại không đi được.
Vậy nên, Tô Viễn bước chân lên con đường mòn đó, tiến về phía sâu trong rừng cây.
Con đường nhỏ này uốn lượn ngoằn ngoèo, tại nơi sâu trong rừng cây nó quẹo qua quẹo lại bảy lần tám lần, nhìn thoáng qua dường như không thấy điểm kết thúc.
Nhưng mỗi lần tưởng rằng phía trước không còn đường, thì lại đột ngột xuất hiện một khúc ngoặt mới kéo dài xuống phía dưới.
Đi trong rừng cây kỳ bí này, người ta có một cảm giác an tĩnh lạ thường, giống như đã bước vào một thế giới khác, rất không thực.
Trong rừng, các loại cây đều là những loại không rõ tên, cành lá thưa thớt, thân cây thì mảnh mai và dày đặc, không có nhiều nhánh, giống như là được người ta cố ý trồng và bồi dưỡng thành dáng vẻ như vậy.
Điều kỳ lạ là trong khu rừng này không có cỏ dại, trên mặt đất chỉ có một tầng lá rụng dày cùng những nhánh cây khô héo.
Trong rừng còn có một tầng sương mù, tạo cảm giác âm u, khiến cho khu rừng thêm phần lạnh lẽo.
Nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra rất nhiều manh mối bất thường.
Đi trong khu rừng già này, Tô Viễn không sử dụng Quỷ Vực, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được như có thứ gì đó đang dòm ngó mình. Loại cảm giác này khiến người ta rất khó chịu, giống như biết có một kẻ cuồng nhìn trộm tồn tại, thậm chí còn có thể cảm giác được hắn đang rình mò mình, nhưng lại không thể nào tìm ra hắn.
Thật là khiến người ta tức giận.
Nếu không phải vì ở trong khu vực kỳ bí này cần tránh trêu chọc những tồn tại đáng sợ, thì Tô Viễn chắc chắn sẽ không ngại mà sử dụng dao quỷ linh hoặc là Nến Quỷ ngay lập tức.
Chỉ là, khu rừng này có phải giống như khu rừng ở cổ trạch, nơi mỗi gốc cây đều chôn một con quỷ không?
Nếu thật sự là như vậy, thì quả thật quá nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Tô Viễn lấy ra công cụ để thử thăm dò, đào thử dưới gốc cây, nhưng cũng may, dưới rễ cây vẫn chỉ là bùn đất đen nhánh, bốc ra mùi hôi thối, không phải thi thể lệ quỷ như hắn tưởng tượng.
Chỉ là bùn đất bình thường mà thôi.
Tô Viễn hơi trầm tĩnh lại, sau đó thử thí nghiệm với cây cối trong rừng. Hỗn hợp chất liệu hoàng kim của chủy thủ nhanh chóng lưu lại vết tích trên cành cây.
Chỉ là, Tô Viễn không nhận ra rằng, tại thời điểm hắn ra tay, cách hắn không xa có một hình dáng mờ mờ màu đen đứng yên, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của hắn.
"Không có gì dị thường."
Nhìn vết tích do mình dùng tiểu đao tạo ra, Tô Viễn không phát hiện được điều gì bất thường, rõ ràng cây cối ở đây không phải loại lệ quỷ biến thành, chỉ có thể nói là hắn đã sợ bóng sợ gió mà thôi.
Thế nhưng loại cảm giác thăm dò quỷ dị kia vẫn không biến mất, đến nỗi Quỷ Nhãn ở đây có thể tác dụng cũng cực kỳ nhỏ, bởi vì linh dị quấy nhiễu quá nghiêm trọng.
Dù có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhưng không phát hiện được điều gì khác.
Dù thế nào đi nữa, cảm giác thăm dò đó vẫn luôn tồn tại, nhưng không thể phát hiện ra nguyên nhân, Tô Viễn chỉ có thể âm thầm nâng cao cảnh giác, tiếp tục tiến lên theo con đường mòn.
Một trận gió thổi qua, rừng cây phát ra tiếng sào sạt, gió nhẹ lay động thân cây, lung lay cả khu rừng.
Đi hồi lâu, Tô Viễn dừng bước, sắc mặt âm trầm như nước, nhìn thấy bên đường một thân cây có vết cắt rõ ràng mà hắn đã lưu lại, gương mặt đen như đáy nồi.
Một chuyện tồi tệ đã xảy ra, hắn bị vây trong khu rừng này.
Đây đã là lần thứ ba hắn phát hiện cây này đã bị chính mình cắt dấu vết, bởi vì cái gọi là "quá tam ba bận, " liên tiếp ba lần đi qua cây này, dù có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ nhận ra có điều bất thường, huống chi là hắn.
Thật ra ngay từ lần đầu tiên phát hiện vết cắt, hắn đã nhận thấy điều không đúng, vậy nên đã sử dụng thủ đoạn linh dị, ý đồ muốn thoát khỏi hoặc tìm ra con lệ quỷ.
Nhưng hiển nhiên hắn đã thất bại, không thể tìm ra con quỷ kia, đồng thời bản thân còn bị vây trong khu rừng này.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, ở trong rừng càng lâu, cảm giác thăm dò đó càng khiến người ta sợ hãi. Đến lúc này, ngay cả Tô Viễn cũng cảm thấy bất an.
Rõ ràng, càng ở lại trong khu rừng này lâu thì càng nguy hiểm.
Thế nhưng hắn đã thử qua Quỷ Vực, cũng đã dùng đến Nến Quỷ màu đỏ, các loại linh dị mà hắn điều khiển cũng đã thử qua, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra được manh mối.
Đây mới chính là điều khiến người ta đau đầu nhất.
Không còn cách nào khác, Tô Viễn đành phải lấy ra đòn sát thủ.
Một cái kéo loang lổ vết rỉ sét được lấy ra.
Quỷ Kéo có tác dụng rất đặc biệt, có thể cắt đứt nguyền rủa, cũng có thể phát hiện quy luật giết người của lệ quỷ, có lẽ thông qua nó có thể phát hiện trên người mình có chỗ nào bất thường không.
Ngay sau đó, Tô Viễn rút ra một sợi tóc của chính mình, rồi quấn sợi tóc lên cái kéo cầm trong tay.
Tóc là môi giới, nhờ Quỷ Kéo có thể nhìn thấy những nguyền rủa mà bất kỳ ai đều khó có thể phát hiện. Sau đó, ánh mắt của Tô Viễn liền xuất hiện sự biến hóa quỷ dị, ánh sáng xung quanh bỗng dưng ảm đạm, bên cạnh hắn bắt đầu hiện ra các loại vật khủng bố.
Trên mặt đất có đầu của người chết đang thăm dò, có những tứ chi không trọn vẹn, có máu tươi sền sệt nhỏ xuống, còn có cả tiếng bước chân dần dần tới gần.
Những thứ này không phải là lệ quỷ, mà là quy luật giết người của lệ quỷ, tất cả đều là những nguyền rủa do Quỷ Kéo cắt đứt trước kia để lại.
Những nguyền rủa này phía sau đều đại diện cho từng con lệ quỷ, nếu như nhiễm phải, liền đồng nghĩa với việc phải vô duyên vô cớ chịu đựng một con quỷ tập kích.
Nhưng Tô Viễn không để ý đến những hiện tượng linh dị đó, mà trực tiếp đánh giá hoàn cảnh bên cạnh mình.
Quả nhiên, vấn đề đã xuất hiện.
Quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy một bóng đen mờ nhạt đang kề sát bên mình, đồng thời vươn một bàn tay, đặt lên vai hắn. Bóng đen đó dường như chỉ là một đoàn bóng tối ngưng tụ mà thành, mờ nhạt chỉ có thể thấy hình dáng người, ngoài ra không có bất kỳ chi tiết nào khác, lộ ra sự quỷ dị vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận