Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 302: Bút tiên

Nhưng mà trên mặt học sinh được xưng là Shin Soo-joon lại không hề sợ hãi, cậu ta vừa hộc máu vừa cười điên cuồng, tựa như hồi quang phản chiếu: "Muộn rồi, tất cả đều đã muộn, ha ha ha... cùng nhau chết đi... Tất cả những con quỷ trên chiếc xe này... Ha ha ha... Tao đã sống đủ rồi, mấy ngày nay còn phát hiện ung thư... Ha ha ha... Có thể kéo mấy người chúng mày làm đệm lưng, không thiệt thòi chút nào.”

Ở chỗ này Tô Viễn để ý được một chi tiết.

Học sinh trung học được xưng là Shin Soo-joon này có thân thể suy nhược, tựa hồ gia cảnh cũng không tốt lắm, từ trong giao tiếp với đám học sinh xấu kia có thể biết được, cậu ta cũng không phải không biết tình trạng bản thân.

Đương nhiên, Tô Viễn nghe không hiểu tiếng Hàn, cho nên cuộc đối thoại của bọn họ, toàn bộ quá trình dựa vào phiên dịch từ điện thoại vệ tinh của tổng bộ.

Thứ này ngược lại rất giống công nghệ đen, cũng không chỉ có chức năng gọi điện thoại, về phần còn có cái gì khác, Tô Viễn nghiên cứu cũng không nhiều, trước mắt dùng để phiên dịch ngược lại là đủ rồi.

Tuy rằng đôi khi sẽ có câu không rõ nghĩa, nhưng đầu óc của hắn cũng linh hoạt có thể đoán ra được.

Hơn nữa trốn trong cơ thể Sở Nhân Mỹ, thậm chí ngay cả thanh âm cũng có thể khống chế rất tốt, sẽ không truyền ra ngoài.

"Tên này điên rồi sao?"

"Không phải là bị đánh thành tên bệnh thần kinh chứ?"

"Tôi cảm thấy có khả năng này!"

Đám xấu xa nhìn nhau, tuy rằng ngày thường làm bậy, nhưng đây cũng là lần đầu tiên ra tay năng như vậy, cho nên giờ phút này đều có tâm lý sợ hãi.

"Quên đi, đừng để ý tới nó, hôm nay buông tha cho nó một lần trước đã, chúng ta đi."

Tên côn đồ dẫn đầu mặt đầy mụn, nhìn Shin Soo-joon điên cuồng, trong lòng không hiểu sao cảm thấy bất an, cũng càng thêm phiền não.

Tên ghê tởm này, giống như giòi bọ, vì sao dám phản kháng mình, là ai cho nó dũng khí, chết tiệt, chết tiệt...

Tại sao nó không đi chết đi.

Nghĩ tới đây, cậu ta oán hận đến nhìn tên nhóc còn đang hộc máu kia một cái, hét lớn với tài xế:

"Tài xế, dừng xe, bọn tôi phải xuống xe!"

Tuy nhiên, tài xế cũng không để ý tới tiếng kêu gào của cậu ta mà vẫn duy trì tư thế lái xe, hai tay vịn vô lăng, lái xe buýt vừa ổn định vừa tốt.

Trong mắt người ngoài, người lái xe này nghiễm nhiên là một người lái xe cũ, lái xe nhanh chóng và tốt, nhưng đối với học sinh xấu, nó không phải là tốt như vậy.

"Tài xế, chú có bị điếc không? Chúng tôi phải xuống xe!”

Đang lúc tức giận, tên cầm đầu lập tức gia tăng âm lượng, giận dữ hét về phía tài xế đang lái xe.

Nhưng tài xế vẫn thờ ơ như trước, trong mắt tựa hồ ngoại trừ vô lăng ra, không còn gì khác.

Chính là cái gọi là “lòng không vướng bận, lái xe xuất thần!”

Ngay lập tức, những học sinh hư không hài lòng.

"Làm cái gì vậy, ông chú, chú khinh thường ai đấy ?"

“Này, nói chuyện với chú, không nghe thấy sao!”

"Mau dừng xe cho tôi đi, khốn kiếp! Chú bị điếc à?”

Ngay lập tức có những học sinh xấu đi qua, cố gắng để tài xế dừng lại.

"Này, có nghe thấy không, tôi đang nói chuyện với chú đấy."

Tên hư hỏng mang theo vài phần lửa giận đi tới, đi tới gần chỗ lái xe đẩy người tài xế đang lái xe kia.

Kết quả vừa đẩy, cả người tài xế vô lực ngã xuống, mũ rơi trên mặt đất, sắc mặt cứng ngắc tái nhợt lộ ra một mùi tử khí nặng nề, hơn nữa mơ hồ tản ra một cỗ mùi hôi thối.

Một người chết đang lái xe?

"Á á á a a......"

Tên hư hỏng lúc này hoảng sợ phát ra một tiếng thét chói tai, quả thực có thể sánh ngang với âm cao của một cô gái, hơn nữa vừa hét vừa lui, không cẩn thận lại đụng vào chỗ ngồi của cô bé váy đỏ gần cửa xe kia.

"Tài xế... Tài xế đã chết rồi!”

Tên hư hỏng hoảng sợ kêu lên, hơn nữa muốn bò dậy khỏi mặt đất, kết quả quay đầu lại nhìn thấy cô bé khủng bố chỉ có hốc mắt nhưng không có ngũ quan nào khác, nhất thời hai mắt trợn ngược, trong cổ họng phát ra tiếng “ặc ặc” ngất luôn.

Nhưng cũng nhờ phúc cho hành động này của cậu ta, những tên khác cũng nhìn thấy cô bé váy đỏ quỷ dị kia, nhất thời có chút trợn tròn mắt.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Đùa nhau à?

Trên đời này làm sao có quỷ được?

Không phải là màn lừa bịp của chương trình truyền hình chứ?

Tuy nhiên, họ nhìn trái phải lại không thấy máy ảnh.

Ngược lại, tên cầm đầu nhìn thấy màn hình hiển thị ở giữa khoang xe, chỉ thấy phía trên đang hiển thị số lượng hành khách: bốn.

Cái quái gì thế?

Trên xe này làm sao có thể chỉ có bốn hành khách, chỉ riêng bọn họ cũng không chỉ có bốn người.

Đừng nhìn cậu ta ngỗ nghịch nhưng đầu óc cũng không phải không ngu ngốc, liên tưởng đến bộ dáng điên cuồng này của Shin Soo-joon, trong đầu nhất thời hiện lên một ánh sáng lóe lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận