Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 138: Tìm Dương Gian mượn đồ (2)

"Khụ khụ."

Tô Viễn ho khan vài tiếng, ý bảo mình vẫn còn ở đó, sau đó nghe Dương Gian bên kia nói: "Giang đại tỷ, chị náo loạn nữa tôi sẽ ném chị ra ngoài.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, Tô Viễn nhân cơ hội nói: "Được rồi, nếu anh đã có ý định khác thì thôi, tôi sẽ từ chối người mua bên kia.”

"Thật ngại quá, để cho anh bận rộn vô ích, lần sau ta mời ngươi xâu chuỗi."

"Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ đi." Tô Viễn cười nói: "Kỳ thật lần này tôi gọi điện thoại cho cậu, chủ yếu vẫn là muốn mượn một thứ của cậu.”

"Thứ gì?" Dương Gian ngẩn người, trên tay mình ngoại trừ giấy da người hình như cũng không có gì đáng nhớ, cũng không có khả năng tìm mình vay tiền chứ?

Muốn nói vay tiền, gần đây anh ta cũng phát tài, có nhiều không, mấy trăm triệu vẫn có thể cho vay.

"Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không, thủ phạm của sự kiện linh dị kia."

"Đương nhiên nhớ kỹ."

Dương Gian bình tĩnh nói, đây là chuyện đời này anh ta không thể quên, cả lớp và hắn cũng chỉ tám người sống sót.

Mà nay Tô Viễn bỗng nhiên nhắc tới chuyện này làm cho anh ta có một loại dự cảm không tốt.

Đúng như dự liệu, anh ta nghe thấy hắn nói một câu.

"Tôi muốn mượn một thứ của cậu, âm thanh nguyền rủa có thể hấp dẫn quỷ gõ cửa đến."

Dương Gian trầm mặc không nói, quả thật anh ta giữ lại âm thanh kia, hơn nữa thời gian trước còn dùng nó lừa một số người.

Đó là một đoạn âm thanh cực kỳ nguy hiểm.

Đó là tiếng gõ cửa của quỷ gõ cửa mà anh ta vẫn giữ lại.

Có lẽ đây cũng là đoạn ghi âm duy nhất còn sót lại trên mạng hiện nay, đoạn ghi âm này có một năng lực vô cùng khủng bố, có thể dẫn tên gõ cửa kia tới, mà những người nghe được tiếng gõ cửa toàn bộ đều sẽ bị tên gõ cửa kia tìm tới.

Phải biết rằng, quỷ gõ cửa ở trong mắt Dương Gian cơ hồ là tồn tại không giải quyết được như quỷ sai của thôn Hoàng Cương, trừ phi có thể có được quỷ vực, nếu không là không cách nào thoát ly gõ cửa quỷ đuổi giết.

Mà bây giờ Tô Viễn lại mượn đoạn âm thanh này của anh ta, đây là muốn làm gì?

Có phải có một sự kiện linh dị?

Đối với Tô Viễn, Dương Gian vẫn luôn cảm thấy toàn thân đối phương đều tràn ngập sương mù, mông lung mơ hồ nhìn không rõ ý đồ thật sự của hắn, không ai có thể biết hắn muốn làm cái gì, mục đích của hắn là gì.

Kể cả trong sự kiện gõ cửa quỷ lần đầu tiên gặp phải, độ tin cậy về lý do của đối phương cũng không cao, chỉ là lúc ấy vì nhiều nguyên nhân, không thể không tin tưởng, nói không sinh nghi hoàn toàn là nói dối.

Ít nhất Dương Gian cảm thấy mình hoàn toàn nhìn không thấu hành vi và mục đích của Tô Viễn.

"Anh sẽ làm gì với nó?" Dương Gian nói ra nghi hoặc của mình, nếu như đối phương không nói rõ ràng mục đích, hắn tuyệt đối sẽ không cho.

Tô Viễn ở đầu dây bên kia thở dài một hơi.

"À, thành phố Tân Hải đã xảy ra một sự kiện linh dị, người phụ trách vừa tới đã chết ở bên trong, không có biện pháp, tổng bộ tìm được tôi, cho nên tôi đã đàm phán điều kiện với Triệu Kiến Quốc, cuối cùng sự kiện linh dị giao cho tôi giải quyết."

"Nhưng cậu phải biết rằng, phàm là liên quan đến linh dị, nguy hiểm đều rất lớn mà bà lão nguồn gốc quá khủng bố, tôi cảm thấy có thể bà ấy cảm thấy quá tịch mịch, quá cô độc, trống rỗng, không muốn một mình lẻ loi đến già không nơi nương tựa."

"Cho nên tôi nhất thời mềm lòng, quyết định tìm cho cô ấy một người bạn già đi bồi bà ấy, nghĩ đến chắc hẳn bà ấy sẽ cảm tạ tôi. Nhưng bà già ấy tuổi không nhỏ, yêu cầu còn rất cao, tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có quỷ gõ cửa kia là thích hợp nhất..."

Cái gì với cái gì chứ, cái gì mà trống rỗng, tịch mịch, bạn già, Dương Gian nghe được đầu đầy hắc tuyến, nhưng đại khái cũng nghe hiểu là chuyện gì xảy ra.

Tô Viễn là muốn dùng quỷ gõ cửa đi đối kháng một con lệ quỷ khủng bố khác, không thể không thừa nhận, đây là một ý nghĩ rất kinh người.

Chỉ có ma mới có thể đối phó với ma.

Như vậy có thể tránh được rất nhiều nguy cơ và ẩn số không biết, đối với ngự quỷ giả mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt.

Nhưng Dương Gian vẫn có chút không tin, anh ta hồ nghi nói: "Nói vậy thì hình như có chuyện như thế, không phải anh đang gạt tôi chứ?”

"Làm sao có thể? Quan hệ của chúng ta là gì, chúng ta chính là đồng minh, làm sao tôi  có thể lừa gạt cậu chứ!”

Đầu dây bên kia, giọng Tô Viễn nghe không ra dị thường: "Gần đây cậu có liên lạc với tổng bộ chứ? Không tin thì cậu tự gọi điện thoại cho Triệu Kiến Quốc, hỏi ông ta một chút là biết.”

Dương Gian kỳ quái nói: "Làm sao anh biết tôi có liên hệ với tổng bộ? ”

Chết mợ, sắp lộ ra rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận