Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 1168: Mộng trong mộng?

Đang lúc Tô Viễn hoài nghi không biết mình có phải đã quên cái gì không thì, đột nhiên, phía sau vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập.
Quay đầu lại nhìn, lại là Tô Anh.
"Anh à, anh làm gì vậy, chẳng phải đã nói phải nhớ kỹ đem rác mang đi sao? Sao lại quên mất rồi."
Cô thiếu nữ mặc váy ngắn màu tím đen, tay cầm một túi rác nhanh chóng chạy về phía Tô Viễn, mơ hồ có cả mùi hương con gái đặc trưng, nhất thời làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Tô Viễn.
"À à, đúng vậy, ta quên."
"Anh xem trí nhớ anh này, đúng là kém quá đi, đã bảo anh đừng có mà thức đêm, đúng rồi, mẹ còn bảo anh tiện đường mua một chai xì dầu về, lát nữa bà ấy nấu cơm cần dùng."
"Được được!"
Cứ như vậy, Tô Viễn đầu óc mơ hồ đi vứt rác, còn tiện đường ghé siêu thị.
Siêu thị không tính là gần, đi qua một hai cái đèn xanh đèn đỏ, mất chừng mười phút.
Không do dự, Tô Viễn đi thẳng đến vị trí siêu thị trong trí nhớ, trên đường phố, người đi lại xe cộ tấp nập, Tô Viễn ngó trái nhìn phải, thỉnh thoảng bị những bóng hình xinh đẹp trẻ trung trên đường phố hấp dẫn, mấy đôi chân dài thanh xuân ấy luôn có thể thu hút ánh mắt người khác.
Rất nhanh, Tô Viễn đến một ngã tư đường, đang chờ đèn đỏ qua.
Đúng lúc này, hắn như cảm giác có ai đó tiến đến phía sau, quay đầu nhìn.
Bỗng dưng giật mình.
Sau lưng không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người phụ nữ, tóc tai rối bời, không nhìn rõ mặt, mặc váy liền áo trắng, nhưng toàn thân lại ướt sũng, như vừa dầm mưa, lại như vừa mới từ dưới nước ngoi lên, dưới chân không mang giày, cứ vậy đi chân trần dẫm trên đất, dính đầy bùn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là người phụ nữ này phát ra một luồng khí tức âm u, Tô Viễn thậm chí còn ngửi thấy trên người nàng ta có mùi mục rữa.
Việc này khiến hắn vô thức nhíu mày, còn người phụ nữ thì không nói một lời đứng sau lưng Tô Viễn, dù mặt bị tóc che khuất nhưng Tô Viễn vẫn cảm giác như nàng ta đang nhìn mình.
Chắc là bị điên rồi?
"Vị này… chị gì ơi? Chị không sao chứ?"
Tô Viễn dè dặt hỏi, người phụ nữ vẫn không trả lời, nhưng giây tiếp theo lại làm ra một hành động không ngờ đến.
Ngay khi một chiếc xe tải vun vút lao tới, nàng ta lại giơ tay ra, đẩy Tô Viễn một cái!
Lúc này, Tô Viễn mới phát hiện, móng tay người phụ nữ căn bản đã bong tróc hết, cả bàn tay chỗ thì thâm đen chỗ lại xanh xao, vết thương chồng chất.
Nhưng mấy thứ này không quan trọng, quan trọng là tại sao nàng ta lại muốn giết mình?
Mang theo nghi hoặc, Tô Viễn vô cùng không cam tâm ngã xuống đất.
Bíp bíp bíp ——— Tiếng còi chói tai, tiếng la hét của người ngoài, đau đớn trên thân thể, trong nháy mắt khiến Tô Viễn bừng tỉnh.
Nhìn chiếc xe tải lao qua người mình, Tô Viễn thất thần.
Còn người đàn ông trung niên kéo Tô Viễn ra khỏi bánh xe cũng vội vàng nói: "Cậu em, cậu không sao chứ? Có gì cứ bình tĩnh giải quyết, đừng nghĩ quẩn, đời người còn nhiều gian nan, nghĩ đến người nhà, bạn bè, đừng làm chuyện dại dột!"
"Tôi tôi không muốn làm chuyện dại dột, đúng đúng có người phụ nữ đẩy tôi ra."
"Người phụ nữ?"
Người đàn ông trung niên lập tức nhìn Tô Viễn với ánh mắt kỳ quái: "Cậu xem kỹ xem, ngoài hai chúng ta ra còn có ai đâu."
Tô Viễn nghe vậy ngẩn ra, rồi quay đầu nhìn xung quanh.
Không sai, đúng là chỉ có hắn và người đàn ông này, người phụ nữ gần nhất cũng ở phía đối diện đường rồi.
Thật sự là gặp ma rồi?
Nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Tô Viễn, người đàn ông trung niên âm thầm lắc đầu.
Lại là một người trẻ tuổi sắp bị áp lực đè bẹp.
Haizz. Đời này… Thở dài một tiếng, lại an ủi Tô Viễn mấy câu, người đàn ông trung niên rời đi với vẻ tiếc nuối, Tô Viễn cảm thấy ánh mắt người kia nhìn mình như đang nhìn một kẻ tâm thần.
Tô Viễn có chút im lặng, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng những gì mình thấy vừa rồi không phải ảo giác.
Đúng là có một người phụ nữ đẩy mình ra.
Nàng ta rốt cuộc là ai?
Tại sao muốn giết mình?
Lúc này đây, nỗi nghi hoặc chưa từng có xâm chiếm đầu óc Tô Viễn.
Kiểm tra vết thương, mấy chỗ trầy da không quá nghiêm trọng, chỉ bị rách da chảy máu, nhưng quần áo thì lại bị xước rách, Tô Viễn phủi bụi trên người, đối với chỗ quần áo rách không mấy để tâm.
Rất nhanh hắn đã đến siêu thị, mua đồ xong rồi về nhà, trên đường không gặp phải chuyện kỳ lạ nào khác.
Đi đi, sắp về đến nhà thì gặp có đoàn xiếc thú đến đây quảng bá, mấy gã hề phát tờ rơi với bóng bay cho người qua đường, thu hút nhiều trẻ con dừng chân vây xem.
Tô Viễn chỉ nhìn lướt qua, đi thẳng về nhà.
… Đêm xuống.
Mọi người đã ngủ say, ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi xuống mặt đất, cành cây ngoài cửa sổ tạo thành những hình thù khô gầy, đổ bóng xuống nền nhà và chăn nệm, bóng tối như thực thể từng chút xâm chiếm phòng ngủ, lan đến chỗ Tô Viễn đang ngủ say.
Dù đang ngủ, Tô Viễn vẫn cau mày, trán đẫm mồ hôi.
Hiển nhiên, hắn đang gặp ác mộng.
Tô Viễn phát hiện, mình không biết từ khi nào lại xuất hiện ở một khu chợ quỷ dị, người trong chợ đông đúc, như đang mua sắm, lại như đang bán hàng ven đường, tấp nập qua lại, náo nhiệt, người chen chúc.
Nơi đây y như một khu chợ nhộn nhịp.
Đứng giữa biển người, Tô Viễn vô cớ cảm thấy bất an.
Vì hoàn cảnh nơi đây rất xa lạ, nhưng lại cho hắn một cảm giác quen thuộc, như đã từng đến đây lúc nào đó.
Mang theo nghi hoặc, Tô Viễn nhìn xung quanh, khắp nơi đều có sạp hàng.
Một trong số đó bày bán dao cụ, chỉ là kiểu dáng hơi cũ, toàn là dao chặt củi, liềm, kéo các kiểu.
Tô Viễn nghĩ một lát rồi cầm lấy một con dao, thầm nghĩ cứ lấy một thứ phòng thân.
Nhưng lúc này, người tiểu thương đội nón rộng vành ngồi đó hơi cúi đầu, lên tiếng.
"Cám ơn đã ghé, bảy đồng."
Hả?
Tô Viễn sững người, như không ngờ gã tiểu thương lại đòi tiền.
Nhưng mua đồ trả tiền là lẽ thường tình, hắn lục túi, nhưng quái lạ là, trong người hắn một xu cũng không có.
Tô Viễn cảm thấy lúng túng, nhưng gã tiểu thương vẫn giơ tay ra đòi.
"Bảy đồng, mau đưa tiền!"
Nhưng khi thấy gã tiểu thương giơ tay ra, toàn thân Tô Viễn thấy lạnh lẽo.
Vì đó là một bàn tay già nua nhăn nheo, nổi đầy đồi mồi gớm ghiếc, lan vào tận trong ống tay áo.
Mà chiếc áo đó, lại là áo trường sam kiểu cũ.
Hai người chạm mắt, khuôn mặt dưới vành nón của gã ta xám xịt, ánh mắt trống rỗng, chết lặng, vô cùng đáng sợ.
Thấy thế, Tô Viễn giật mình, vội vứt dao, quay người bỏ chạy.
Hắn không biết vì sao phải chạy, nhưng trong lúc chạy trốn, luôn cảm thấy lão nhân kia mang đến cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như đã từng thấy ở đâu rồi.
Càng chạy, càng như đi sâu vào trong chợ, Tô Viễn lại càng hoảng sợ.
Vì hắn đã thấy nhiều thứ quỷ dị, đáng sợ, trên một sạp hàng, Tô Viễn thấy một cái đầu người đặt ở đó, trong một cái giỏ xách, hắn thấy một đứa trẻ chết xanh đen.
Trong một cửa hàng nọ, hắn thấy một chiếc quan tài nặng trịch, trước quan tài còn đặt một bài vị, chỉ là không có di ảnh mà thôi.
Tại một cửa hàng bán son phấn, hắn thấy một người đứng ở cửa mặc đồ đỏ, đội mũ, tuy che mặt nhưng cảm giác như đang nhìn về phía này.
Ngoài ra còn đủ thứ đồ quỷ dị khác.
Chạy a chạy a, đến cuối cùng thật sự là hết chạy nổi, Tô Viễn không thể không dừng lại thở dốc, bên cạnh cũng có một sạp hàng, nhìn như là bán thú cưng, trong lồng sắt nhốt một con chó.
Con chó kia cũng rất lạ, thân thể khổng lồ, toàn thân lông đen, dáng hình cũng không chân thật, như là sương mù đen đặc ngưng tụ lại, không phải một con chó bằng xương bằng thịt, hơn nữa lúc này mắt chó đỏ ngầu, hung ác nhìn chằm chằm Tô Viễn, như tùy thời muốn nhảy bổ tới xé nát hắn.
"Mua chó không? Không mua cho nó cắn!"
Thanh âm lạnh lùng vang lên, khiến khóe miệng Tô Viễn không khỏi giật giật, làm gì có ai làm ăn như vậy chứ, ép mua ép bán hả!
Hắn nhìn về phía chủ quán, lại phát hiện chủ quán là người trạc tuổi mình, bất quá sắc mặt trắng bệch quá mức, là loại không có chút huyết sắc nào, mà lại khí chất âm lãnh, khiến người cảm thấy không thoải mái, đặc biệt khiến người chú ý là đôi mắt đỏ rực, bình tĩnh mà lạnh nhạt, lại tràn ngập vẻ tà ác, dường như không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như một người chết sống lại, khiến người sợ hãi.
Nhưng quái lạ chính là, hắn cũng đồng thời cho Tô Viễn một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
"Mua chó sao? Không mua thì để nó cắn ngươi!"
Thấy Tô Viễn không lên tiếng, chủ quán lặp lại một lần, nhìn con chó to như sư tử đang không ngừng nhỏ dãi về phía mình.
Tô Viễn nuốt một ngụm nước bọt nói: "Bao nhiêu tiền?"
"Mừng chào đón khách quý, bảy đồng."
Mẹ nó! Lại là bảy đồng!
Nghe câu này, Tô Viễn không nói hai lời, ba chân bốn cẳng bỏ chạy!
Trên người hắn bây giờ không một xu dính túi, đi đâu tìm bảy đồng mà trả!
Chạy chưa được bao xa, phía sau lại đột ngột vang lên tiếng chó sủa, trong nháy mắt khiến Tô Viễn toát mồ hôi lạnh!
Tên chủ quán mặt mày nhợt nhạt kia, vậy mà lại thả chó thật!
"A a a a a a a a a a! ! Không muốn mà. Cứu mạng!"
...
Tô Viễn chợt tỉnh, hắn mơ thấy mình bị một con ác khuyển đuổi theo, rồi rất nhanh bị bắt kịp, bị ác khuyển nhào tới, sau đó thân thể bị cắn xé thành từng mảnh.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, hắn tỉnh giấc, lúc này mới phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.
Kinh hồn bạt vía nhìn xung quanh, không thấy con ác khuyển đáng sợ kia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nằm lại xuống giường.
Nhưng ánh sáng u ám từ ngoài cửa sổ xuyên vào, trong bóng tối, trên trần nhà dường như có gì đó đang bò lan ra.
Tô Viễn dụi dụi mắt, hai mắt dần dần thích ứng với bóng tối.
Liền thấy một gương mặt phụ nữ trắng bệch đáng sợ hiện lên trên trần nhà. Đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm mình, mái tóc đen dài như biển lan tỏa ra, tạo thành một vùng đen kịt, lúc thì hóa thành xoáy nước loạn xạ, khiến người run sợ.
Tô Viễn thở dồn dập, kinh hãi trợn to mắt, vô ý thức lùi về phía sau.
"Bịch!" Đầu như va vào cái gì đó, Tô Viễn cố sức chống người lên, lùi về phía sau, tay quờ quạng lung tung trên tủ đầu giường, như muốn tìm một thứ vũ khí tự vệ.
Nhưng tóc dài đen lại vào thời khắc này như rắn bò tới, quấn chặt lấy Tô Viễn, bao bọc hắn bên trong.
Gấp gáp, đau khổ, ngột ngạt, tuyệt vọng, không thể thở nổi.
"Không! ! !"
Tô Viễn phát ra tiếng hét cuối cùng, nhưng ngay sau đó lại tỉnh giấc, phát hiện mình vẫn nằm trên giường, trong phòng không có bất kỳ dị thường nào.
Hắn vội vàng bật đèn, nhìn lên trần nhà, trần nhà vẫn là trần nhà, không hề có gương mặt phụ nữ trắng bệch đáng sợ vừa rồi xuất hiện.
Lại là mơ?
Mơ trong mơ?
Giấc mơ liên hoàn?
Mơ cũng có thể như búp bê Matryoska à?
Giờ phút này đầu Tô Viễn như một mớ bòng bong, nhưng đột ngột giữa lúc đó, không có dấu hiệu báo trước, chăn lại bắt đầu phồng lên từng chút.
Cảm giác lạnh lẽo quấn lấy thân mình.
Tô Viễn quá sợ hãi, mà vị trí phồng lên sao lại đáng sợ như thế, 'cậu em' sao lại to lên thế?
Vội vàng vén chăn lên xem xét, thì thấy một cái đầu đang úp sấp ở bên trong.
Màu da trắng bệch và lạnh lẽo. Đôi mắt oán độc xuyên qua mái tóc đen lộn xộn trừng mắt Tô Viễn, những bộ phận khác ẩn trong bóng tối của chăn.
Tô Viễn ngây người đối mặt với người phụ nữ trong chăn, đột nhiên, người phụ nữ vươn bàn tay trắng bệch, nắm lấy chân Tô Viễn, dùng sức kéo hắn về phía sâu bên trong chăn, giọng nói quái dị vang vọng trong phòng.
"Lạc lạc lạc lạc lạc lạc."
"Không! ! ! ! !"
Tô Viễn lại tỉnh giấc, toàn thân trên dưới đều bị dọa cho ướt đẫm, lần này, hắn không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực nữa rồi.
Vội vàng vào phòng tắm, cởi hết quần áo, mở van nước nóng, nước nóng phả vào da, khiến cả người nóng bừng, hơi nước tràn ngập phòng tắm, Tô Viễn mắt đỏ rực đập mạnh vào tường.
Gặp ma!
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Sao lại xuất hiện những tình huống kỳ quái này!
Chẳng lẽ mình bị tà rồi?
Không đúng!
Mình rốt cuộc đã quên chuyện gì, nhất định là chuyện rất quan trọng, nhất định có liên quan tới những chuyện này!
Cẩn thận hồi tưởng lại một ngày mình đã trải qua, Tô Viễn chỉ cảm thấy hơn 20 năm qua chưa từng gặp chuyện gì khác thường đến thế, rõ ràng đây là xã hội khoa học kỹ thuật, xã hội pháp chế, làm sao lại xảy ra chuyện ma quỷ thế này, hơn nữa lại bị chính mình vớ phải hết sao?
Mình mặc dù không tính là người tốt đẹp gì, nhưng chắc cũng không phải kẻ xấu, ngày thường cũng không hề kết thù với ai, nhiều nhất chỉ là thích lái xe, xem chút phim, cùng đồng bọn thi thoảng trao đổi tư thế học tập nội dung, làm sao lại đụng phải tình huống này chứ.
Tô Viễn đang chìm trong suy tư không hề phát hiện, những giọt nước đọng trên bóng đèn nhấp nháy, bên ngoài cánh cửa phòng tắm, một bóng đen như đang di chuyển, theo dõi cái gì đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận