Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 198: Nhà cũ (2)

Nhưng đó là chuyện thời Dân Quốc.

Kỳ thật nếu không phải lúc này gặp phải tình trạng đặc thù, Tô Viễn sẽ không tới nơi này.

Trên đời này rất nhiều chuyện không phải mình không muốn là được, không ai đoán trước được tương lai, ngay cả lệ quỷ cũng không được.

Cái gọi là năng lực có thể dự đoán tương lai, cho dù là năng lực của lệ quỷ cũng vậy, những thứ nhìn thấy nghe thấy chỉ là một phần của con sông dài, ngay lúc bạn nhìn thấy tương lai thì nó sẽ lập tức thay đổi.

Lần đầu tiên đến thành phố Đại Xương, Tô Viễn cũng không phải là không nghĩ tới nơi này, nhưng lại không tới, mà nay hắn lại xuất hiện ở nơi này, chỉ có thể nói là rốt cục cũng không cách nào tránh khỏi.

Hắn trực tiếp mở quỷ vực bao trùm bản thân, sau đó đi tới trước tòa nhà cũ kỹ này.

Lúc này của Dương Gian đang đối diện với Diệp Phong, nghĩ đến cũng không phát hiện được nơi này có dị thường.

Cửa nhà mọc đầy cỏ dại, hai cánh cửa gỗ đã sắp mục nửa mở nửa đóng, xuyên qua nửa cánh cửa lớn có thể thấy bên trong cũng là cỏ dại mọc um tùm, phủ đầy rêu xanh.

Mà bởi vì căn nhà này không xây cửa sổ, cho dù bên ngoài trời nóng, ánh mặt trời có gay gắt thì bên trong vẫn là u ám lạnh lẽo.

Người bình thường đi tới nơi này đừng nói có quỷ hay không, chỉ nhìn hoàn cảnh này đã sợ hãi ba phần.

Sau khi tiến vào là tiền sảnh tương đối rộng rãi, xa hơn nữa là đại sảnh.

Trong đại sảnh chất đống một ít nông cụ cũ kỹ, xem ra là trước kia có người coi nơi này đều là kho hàng, nhưng bởi vì lâu không có người quản lý, hơn nữa mái nhà bị rò rỉ nên nơi này tràn ngập mùi ẩm mốc.

Tô Viễn không để ý tới những thứ này, hắn đi thẳng lên lầu hai.

Hành lang tầng hai tối tăm ẩm ướt, mặt đất có chút trơn trượt, hơn nữa càng đi về phía trước hành lang lại càng tối.

Đi đến tận cùng là một bức tường gạch xanh, nhưng bên cạnh toàn bộ lối đi có ba phòng và có ba cánh cửa.

Cánh cửa sắt đầu tiên là một cánh cửa sắt nặng nề, giống như một pháo đài thời chiến, trên đó có một cái đinh tán rắn chắc, trên cửa rêu và rỉ sét bao phủ, hơn nữa cánh cửa sắt dường như không nghĩ đến việc mở, ngay cả tay nắm cửa mở ra cũng không có.

Nhưng mà quỷ vực lại không cách nào lan tràn qua, bởi vì bị cửa lớn kia ngăn lại.

Thứ có thể ngăn cản quỷ vực, ngoại trừ những phòng thần bí trong đại khách sạn Caesar, cũng chỉ có cánh cửa này.

Nếu hắn đoán không sai, toàn bộ cánh cửa được làm bằng vàng.

Tô Viễn đưa tay sờ thử, nhất thời có rỉ sắt rơi xuống, bên trong lộ ra một ánh vàng kim sáng ngời.

Không thể nghi ngờ, cánh cửa này đều được làm bằng vang, hoàng kim chế tạo, chỉ là bao phủ bên ngoài có một tầng sắt thép, dùng để che mắt người khác. Đáng tiếc bởi vì nhiều năm trôi qua, hơn nữa bảo quản không tốt nên sắt đã hoàn toàn rỉ sét, tùy tiện bóc ra là có thể xé xuống một mảng lớn.

Rốt cục sau cánh cửa này cất giấu cái gì, phỏng chừng chỉ có tác giả nguyên tác mới biết được, bởi vì từ đầu đến cuối, đây vẫn là một cái hố không bị lấp cho nên Tô Viễn cũng không có ý định đi nghiên cứu sâu, mục đích hôm nay của hắn chỉ đến vì tủ quỷ.

Cánh cửa thứ hai là một cánh cửa đồng, mặt trên phủ đầy rỉ sét đồng và cũng không có tay nắm cửa, nặng nề vô cùng, hòa thành một khối với vách tường xung quanh trừ phi đập nát bức tường này mới mở ra được.

Cánh cửa thứ ba là cửa gỗ, cửa gỗ này có khóa cửa, từ trên xuống dưới có bảy tám khóa, nhưng giờ phút này toàn bộ những ổ khóa này đều bị người dùng dụng cụ cắt đứt, hơn nữa cửa cũng bị mở ra.

Cửa gỗ, cửa đồng, cửa vàng, ba cửa phòng đại diện cho tầm quan trọng của ba phòng.

Gương quỷ trong cửa gỗ đã bị Dương Gian lấy đi, mà nay chỉ còn lại cửa đồng và cửa vàng.

Cửa vàng không cần phải nói, nếu không lầm, có lẽ quỷ tủ được đặt trong phòng cửa đồng.

Tô Viễn trực tiếp xuyên qua cửa lớn nặng nề trước mắt, đi vào trong mật thất thứ hai.

Mặc dù tối tăm, nhưng đôi quỷ nhãn của hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ trong bóng tối.

Không có nguy hiểm trong phòng, nó chỉ là một căn phòng nhỏ.

Bên trong không bày biện nhiều đồ đạc lắm, chỉ có một cái tủ cũ đã tróc sơn, lộ ra màu gỗ, ngoài ra là một cái bàn nhỏ.

Trên bàn bị người ta dùng dao khắc, khắc một dòng chữ.

"Ngươi sẽ có được tất cả nhưng cũng sẽ mất đi hết thảy, nhất định phải thận trọng."

Chữ viết rất ngay ngắn, khắc sâu vào gỗ ba phần, nhìn qua giống như một lời cảnh cáo, cũng là một chút manh mối lúc trước chủ nhân nơi này lưu lại.

Tô Viễn chỉ nhìn chữ viết phía trên, cũng không đụng vào thứ khác.

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía tủ bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận