Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương117: Ai là con mồi

Trong lời nói mang nghĩa khí ngút trời, tựa hồ hận không thể vì bạn bè mà cắm hai con dao, lao đầu vào biển lửa.

Nhưng Mà Tô Viễn lại tựa hồ tin là thật, trên mặt hiện ra thần sắc cảm động.

"Cám ơn…Cảm ơn các anh, các anh thực sự là những người tốt! ”

Người tốt?

Mấy ngự quỷ giả cười mà không nói, người mới này thật sự là quá dễ lừa gạt, nên nói là thiếu kinh nghiệm? Hay quá ngây thơ đây?

Hy vọng đợi lúc sau hắn còn có thể nghĩ như vậy.

"Vừa mới nghe ngươi nói ngươi giam giữ một con lệ quỷ? Thật sự là lợi hại, tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh này, thật là anh tài tuấn kiệt, tuổi trẻ tài cao. Trong giới ngự quỷ giả của thành phố Tân Hải chúng ta có thể có người trẻ tuổi như cậu, thật sự là vinh hạnh cực điểm. Đúng rồi, vừa rồi có phải cậu nói muốn bán đi lệ quỷ bị giam giữ kia hay không?”

Sau một hồi tâng bốc, cuối cùng cũng đi thẳng vào chủ đề.

Tô Viễn nghe xong liên tục gật đầu.

"Đúng vậy đúng vậy, tôi chuẩn bị bán nó đi, nghe người ta nói lệ quỷ đều rất đáng giá cho nên tôi muốn đổi chút tiền sau đó mua một căn nhà lớn, lại mua một chiếc xe tốt hơn một chút, đi đến cuộc sống mình muốn."

Rất đơn giản, rất ngây thơ, cũng rất dễ lừa dối.

Hoàng Thiếu Phong cười lạnh trong lòng, muốn sống cuộc sống mà mình muốn, từ lúc trở thành kẻ ngự quỷ, cuộc sống như vậy đã trở nên xa vời. Anh ta nhìn vẻ mặt ước mơ của Tô Viễn, không khỏi coi hắn như một người mới vào xã hội.

"Ha ha ha, suy nghĩ này rất tốt, tôi nói cho cậu biết, giấc mơ của cậu sẽ sớm trở thành sự thật." Hoàng Thiếu Phong cố nén ý cười, anh ta tiếp tục nói: "Nếu cậu định bán con quỷ bị giam giữ kia thì có thể bán trực tiếp cho câu lạc bộ, bởi vì bản thân câu lạc bộ đã từng thu mua. Đúng rồi, cậu có mang con quỷ đó đến không?”

"Không có, làm sao có thể mang theo trên người", Tô Viễn liên tục lắc đầu, một bộ dáng sợ hãi trong lòng, "Thứ nguy hiểm như vậy, nếu chạy ra sẽ chết người. Anh nhìn thấy không, đôi mắt này của tôi đã bị thương, hại tôi đều phải đeo kính râm mới có thể ra ngoài.”

Thì ra là như thế, là lúc giam giữ lệ quỷ bị lực lượng linh dị ảnh hưởng, đây xem như là cởi bỏ nghi hoặc của những ngự quỷ giả này, chỉ là không mang lệ quỷ tới đây có chút phiền toái, còn muốn đi lấy.

"Đúng vậy, lệ quỷ đúng là rất nguy hiểm", những lời này tựa hồ khiến cho một số người cảm khái, một người khác nhấp một ngụm rượu trong ly.

"Sự kiện linh dị thật sự là quá khó xử lý, ngự quỷ giả là một nghề có nguy hiểm rất cao. Cậu còn trẻ, cũng đã bắt được một con lệ quỷ, đây là chuyện tốt, phải nhân lúc  tuổi trẻ kịp thời hưởng thụ, giải trí, không nên cô phụ thanh xuân và năm tháng tốt đẹp."

"Lão Thái được rồi, ông bớt đi", Hoàng Thiếu Phong khoát tay áo với người nọ, tiếp tục nói với Tô Viễn: "Quỷ kia cậu để ở đâu, tôi bảo người đi lấy, về phần giá cả, cậu yên tâm, tuyệt đối khiến cậu hài lòng.”

Nhưng Mà Tô Viễn lúc này lại do dự, "À…hay là trước tiên nói rõ bao nhiêu tiền, đừng đến lúc đó lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tôi phải nhìn thấy tiền trước mới có thể nói cho các người biết.”

Ấy, thằng nhóc này nhìn qua tuy rằng ngốc nghếch, nhưng cũng không quá ngu ngốc.

Mấy ngự quỷ giả liếc nhau một cái, sau đó Hoàng Thiếu Phong cười nói: "Ôi chao, chẳng lẽ cậu còn sợ câu lạc bộ chúng tôi nợ nần sao. Yên tâm đi, tất cả mọi người đều là ngự quỷ giả, chẳng lẽ chúng ta còn có thể lừa gạt cậu sao?”

Nhưng Mà Tô Viễn lại rất kiên quyết, nhắc tới tiền cả người tựa hồ đều biến thành người mê tài.

"Không được, trước tiên nói rõ bao nhiêu tiền, sau đó thanh toán trước thì tôi mới có thể nói cho các người biết thứ kia ở đâu."

Tiếp theo cho dù họ khuyên như thế nào, Tô Viễn một mực khẳng định trước tiên đàm phán giá cả, sau đó chuyển tiền trước.

Mẹ kiếp, chết vì tiền!

Khóe miệng Hoàng Thiếu Phong giật giật, có chút đau đầu, nhưng để có thể thuận lợi bắt được tên lệ quỷ bị giam giữ kia, mấy người âm thầm trao đổi ánh mắt, thỏa hiệp.

“Được, đã như vậy, vậy thì dựa theo cậu nói mà làm, có thể trả tiền trước, nhưng cậu cũng không thể lừa gạt chúng tôi, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.”

Nói tới đây, anh ta không tươi cười mà khẽ  vỗ bả vai Tô Viễn ba cái.

Tô Viễn lập tức vỗ ngực rầm rầm.

“Cái này các anh cứ việc yên tâm, chỉ cần tiền đến tài khoản, tôi lập tức dẫn các anh đi lấy con quỷ kia.”

"Vậy là tốt rồi", Hoàng Thiếu Phong hài lòng gật đầu nói: "Dựa theo quy định của câu lạc bộ, giá thu mua của một con lệ quỷ đại khái khoảng mươi triệu, nếu như cậu muốn bán lệ quỷ cho câu lạc bộ, tôi có thể làm chủ giúp cậu tăng giá thêm hai triệu."

Trong lời nói, tựa hồ là để cho hắn chiếm lời rất lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận