Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 148: Thẩm Tây (2)

Tô Viễn gãi gãi đầu, những chuyện trước kia phát sinh, đối với hắn bây giờ cũng không quan trọng lắm, chút ký ức không quan trọng cũng chậm rãi biến mất trong đầu.

Nhưng được cô gái nhắc nhở như vậy, những ký ức bị lãng quên kia phảng phất như được tìm lại, hình như đúng là có chuyện như vậy.

Đó là thời điểm vừa vặn đạt được mảnh ghép quỷ thủ, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải sự kiện linh dị.

Đó là lệ quỷ lang thang trên ruộng lúa, trong sự kiện linh dị kia, người rơm nhiễm máu kia điên cuồng truy đuổi mỗi một người vì sợ hãi mà chạy tán loạn, người bị lệ quỷ bắt được sẽ chết đi vì toàn thân mọc đầy rơm. Cũng chính là lần đó, Tô Viễn đánh dấu được quỷ thủ, mượn năng lực quỷ thủ che đậy cảm giác của lệ quỷ sống tiếp.

Lúc ấy bởi vì đang ở trong sự kiện, Tô Viễn cũng không nghĩ nhiều như vậy, lúc đó hắn còn quá trẻ tuổi, cho rằng năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, có thể cứu một người thì cứu một người.

Vì vậy hắn đã cứu cô gái này.

Nhưng sau đó Tô Viễn phát hiện đây là thế giới lệ quỷ hoành hành trong quyển sách kia, tâm tính đã thay đổi.

Trong thế giới tàn khốc như vậy hắn không cứu được ai hết, cùng lắm cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Hắn độ thế nhân, vậy ai độ hắn?

Giữa người với người không giống nhau, không phải ai cũng có thể làm được giống như Dương Gian, trời sinh cẩn thận đa nghi, hơn nữa trong sự kiện linh dị còn có thể giữ cái đầu lạnh và quan sát tỉ mỉ.

"Đúng là anh rồi."

Tô Viễn khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình nhớ tới, sau đó nói: "Có chuyện gì sao? ”

Trong giọng nói của hắn vô cùng bình thản, không quá kinh ngạc, cũng không cảm khái sau hoạn nạn.

"Không có... cũng không có chuyện gì, chính là lần trước anh cứu tôi mà tôi còn chưa có cơ hội cảm tạ một chút, không biết bây giờ anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn một bữa...".

"Tôi không rảnh, cảm ơn."

Tô Viễn khách khí và từ chối một cách lịch sự, nhưng trên mặt Thẩm Tây lại hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Từ nhỏ đến lớn đều là cô từ chối người khác, mà bây giờ cô lại bị một chàng trai từ chối?

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của cô rất đặc sắc, nhưng Tô Viễn cũng không quản nhiều như vậy, hắn đi thẳng về phía tầng hai khách sạn, không biết lúc này lệ quỷ cầm báo và lệ quỷ tìm kiếm khuôn mặt đã tới khách sạn Caesar chưa.

Lúc trước đi theo Dương Gian đến nhà anh ta, lệ quỷ kia lại chạy trốn, khiến hắn vô duyên vô duyên bỏ lỡ một cơ hội đánh dấu, nếu như lần này có thể bắt được, hắn nhất định không thể buông tha.

Mắt thấy đối phương đẩy cánh cửa kính kia ra muốn đi vào, Thẩm Tây cũng không có ý định buông tha như vậy. Đương nhiên cô không phải chỉ vì cảm tạ Tô Viễn rồi mời đối phương ăn một bữa cơm mà còn có thỉnh cầu khác.

Sau khi trải qua sự kiện linh dị kia, cô bắt đầu từng bước chú ý đến một số thông tin trên mạng liên quan đến loại sự kiện này, quả nhiên phát hiện có rất nhiều dấu vết bị che khuất.

Điều này hoàn toàn đủ để chứng minh rằng cuộc gặp của cô không phải là trường hợp đặc biệt, chỉ là một sự kiện tương tự đã được bị các tổ chức có liên quan che giấu, thế giới này không chỉ đơn giản như tưởng tượng.

Hơn nữa sự tình quỷ dị gần đây phát sinh trên người mình, cô tin tưởng chỉ có Tô Viễn mới có thể giúp được mình.

Đáng tiếc là trong sự kiện lần trước, cô cũng không lưu lại phương thức liên lạc của đối phương, mà nay xuất hiện ở thành phố Trung Sơn, không phải không có ý tránh né, nhưng trời không tuyệt đường người, người lần trước trợ giúp mình thoát khỏi cái chết cũng xuất hiện ở nơi này, đây nhất định là ông trời an bài, dù thế nào cũng không thể bỏ qua.

“Chờ một chút, xin chờ một chút!”

Mắt thấy Tô Viễn muốn rời đi, rốt cục Thẩm Tây không nhịn được, vội vàng đi lên phía trước định giữ chặt tay Tô Viễn.

Nhưng vừa chạm vào tay trái đeo găng tay của Tô Viễn, cô lập tức rụt lại.

Lạnh quá!

Tay hắn giống như một tảng băng.

Đây là phản ứng thần kinh của con người, giống như khi bị lửa đốt, hoặc là bị điện giật, mọi người sẽ xuất phát từ bản năng muốn rụt lại tay, phản ứng của Thẩm Tây cũng giống như vậy, bởi vì thứ cô đụng phải là quỷ thủ của Tô Viễn.

Trên quỷ thủ chẳng qua chỉ đeo một đôi găng tay đen bình thường, cũng không phải do vàng chế thành, cho nên không cách nào ngăn cách ảnh hưởng linh dị.

Nhưng quỷ thủ của hắn an phận hơn nhiều so với của Dương Gian, ít nhất sử dụng thiết bị điện tử cũng không tạo thành ảnh hưởng.

“Đừng đụng vào tôi!”

Tô Viễn quay người lại, bình tĩnh nhìn cô gái này.

Cho dù lúc trước hắn cứu cô gái này nhưng cũng không đến mức để cho đối phương nhớ mãi không quên, nếu như thật lòng muốn báo đáp thì đã tìm đến hắn từ trước rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận