Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 270: Hành động trong cuộc họp

Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.

Trong ngăn kéo cũng có một tờ rơi, mà lần này, thời gian đưa ra trên tờ rơi lại thay đổi.

- Trong vòng 30 phút, truyền cho một người khác, nếu không…

Tờ rơi lại xuất hiện.

Nhìn thấy một màn này, Đại Xương không khỏi có chút hoảng hốt!

Không phải mình đã ném nó rồi sao?

Đại Xương nhìn thùng rác một chút, nhưng trong thùng rác trống rỗng, làm gì có bóng dáng của tờ rơi.

Lúc này người ngốc nghếch đến đâu cũng có thể phát hiện ra có gì đó không đúng! Đại Xương không khỏi cảm thấy có chút hoảng hốt, vội vàng cầm tờ rơi đi vào phòng vệ sinh, xé nát tờ rơi, ném vào trong bồn cầu.

Nhưng vừa mới đi ra khỏi phòng vệ sinh không bao lâu, anh ta bỗng nhiên cảm giác trong túi mình hình như có thêm cái gì đó, không kìm được lấy ra nhìn.

Vẫn là tờ rơi đó.

Mà thời gian trên tờ rơi, lại một lần nữa rút ngắn.

- Trong vòng mười lăm phút, truyền cho một người khác, nếu không...

Lúc này Đại Xương có chút sợ hãi, vội vàng xé nát tờ rơi một lần nữa, sau đó chạy trở lại phòng vệ sinh, đốt giấy, tận mắt nhìn tờ rơi hóa thành tro tàn, lúc này mới yên lòng.

Sau đó, Đại Xương trở lại vị trí làm việc của mình và mở thư mục một lần nữa.

Tờ rơi quỷ dị kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Đại Xương.

- Trong vòng năm phút, truyền cho một người khác, nếu không…

Nhìn thấy cảnh này, Đại Xương cực kỳ sợ hãi.

Có quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra trong 5 phút nữa.

Ngay khi anh ta do dự có nên đưa tờ rơi cho đồng thời hay không, đột nhiên, có một nữ đồng nghiệp đi tới, lấy đi thư mục đó.

"Đại Xương, phần kế hoạch này cho tôi mượn trước, tôi còn một vài chỗ cần bổ sung vào, đúng rồi, ở đây lại có một chuyển phát nhanh của cậu, buổi sáng tôi quên giao cho cậu."

Nhìn chuyển phát nhanh in logo “Nghịch phong”, Đại Xương ma xui quỷ khiến nói: "Ồ, được rồi, cô lấy đi dùng trước đi.”

Ngoài miệng anh ta nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, như vậy hẳn là coi như phát tờ rơi rồi chứ?

Tuy rằng nội tâm mơ hồ có chút áy náy, nhưng trong lòng Đại Xương vẫn trút được một hơi.

Sau đó anh ta mở chuyển phát nhanh ra, bỗng nhiên thoáng cái cứng đờ.

Bởi vì trong chuyển phát nhanh, là một xấp tờ rơi dày như đúc....

"Tôi không phải nhằm vào một vị nào đó trong các người, tôi chỉ muốn nói, mấy người ở đây đều là rác rưởi."

Trong phòng họp có người vỗ bàn đứng lên nói.

Người nói lời này chỉ là một đứa nhóc tuổi còn rất nhỏ nhìn qua chỉ khoảng mười tuổi, có vẻ vẫn là học sinh tiểu học, nhưng trên mặt lại lộ ra bộ dáng kiêu ngạo khinh thường chúng sinh.

Hai ba mươi ngồi đây, đa số đều là một nhóm người phụ trách đứng đầu, nhưng đối mặt với thằng nhóc thối này lại khó chịu như ăn phải cứt.

Thằng nhóc gấu này dã man vậy sao?

Tô Viễn xuyên qua khe hở giữa các ngón tay nhìn thằng nhóc gấu lỗ mũi hếch lên trời này, hôm nay là thời gian hội nghị mà Triệu Kiến Quốc dặn dò, cho nên hắn sớm đã đi tới nơi, cũng không ở cùng Dương Gian.

Vốn là muốn sớm lấy được nến quỷ để chạy trốn, thế nhưng Triệu Kiến Quốc với mấy người kia  cũng không giống như sẽ dậy sớm, vì thế hắn chỉ có thể tạm thời chờ đợi.

Tuy rằng trong phòng họp ngồi đầy người, nhưng không ai có thể phát giác được vị trí của hắn, bởi vì bây giờ hắn đang ở trong trạng thái quỷ thủ che mắt.

Vì thế hắn trơ mắt nhìn một vở kịch hay diễn ra trước mắt.

Một đám người lớn bị nhóc gấu mắng đến nỗi mặt đen thùi lùi, nhưng lại ngại không so đo với thằng nhóc nên chỉ có thể câm miệng không nói.

Tô Viễn nhìn thằng nhóc thối này, trong đầu tự nhiên hiện ra tư liệu liên quan.

Hùng Văn Văn, nickname là Linh Đồng, nghe nói nhóc có thể thông qua quỷ trong thân thể dự đoán hết thảy chuyện phát sinh trong vòng một giờ tới.

Từ góc độ nào đó, đây là một khả năng rất khó hiểu.

Có thể dự đoán được hướng đi của lệ quỷ trong vòng một giờ, khi đối mặt với sự kiện linh dị, đủ để hóa giải phần lớn nguy cơ, nâng cao tỷ lệ sinh tồn.

Cho nên ở tổng bộ, nhóc thối này đều sắp được coi là quốc bảo, đủ các loại bảo hộ, các loại tài nguyên, thế cho nên tạo thành tính cách kiêu ngạo này.

Nhưng chẳng liên quan gì đến Tô Viễn, hắn cũng chỉ vui vẻ xem kịch.

Hết thảy giống như suy nghĩ, nhóc gấu này tức giận với không khí, tuy rằng người lớn không chấp nhặt với nhóc con, nhưng ngự quỷ giả chung quy vẫn là một đám thần trí bị lệ quỷ bản thân khống chế ảnh hưởng, rất nhanh liền có người đứng ra bật lại thằng nhóc.

Không ngoài dự liệu, một thằng nhóc so về  tâm kế làm sao có thể chơi được người lớn, chỉ vài ba câu, Hùng Văn Văn đã bị kích thích sử dụng năng lực của lệ quỷ.

Suy nghĩ của nhóc con vẫn quá ngây thơ, Tô Viễn âm thầm suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận