Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 852: Khủng bố chi địa

Khi xe buýt hoàn toàn tắt máy, tất cả mọi người lập tức hành động lên, không dám do dự hay trì hoãn chút nào.
Bởi vì một khi linh dị xe buýt tắt máy, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Nếu vẫn ỷ lại trên xe mà không xuống sau khi xe đã tắt máy, đại khủng bố sự kiện sẽ phát sinh.
Đã từng có người thử đợi trên xe không xuống vào lúc tắt máy, chờ cho xe buýt khởi động trở lại, những người lưu lại trên xe cũng đã biến mất hoàn toàn, mất đi bóng dáng. Ngay tiếp theo trong thân thể của họ, lệ quỷ cùng xuất hiện, nhưng sau đó không còn tồn tại.
Từ đó về sau, không một ai dám ở lại trên xe khi nó tắt máy.
Dưới tình huống này, ngay cả Tô Viễn cũng không dám tùy tiện thử nghiệm. Thứ nhất là không cần thiết phải làm như vậy, đặt mình vào nguy hiểm mà không vớt được chỗ tốt nào. Thứ hai, nhiệm vụ lần này chủ yếu là đưa tin, không cần phức tạp thêm.
Vì vậy hắn xuống xe.
Có ít người mới lên xe, chưa hiểu rõ nội tình của xe buýt, nhưng dưới loại tình huống này, thấy tất cả mọi người hoảng hốt chạy loạn xuống xe, ngay lập tức lệ quỷ cũng bắt đầu có dấu hiệu hoạt động. Tất nhiên họ nhận ra rằng đã xảy ra chuyện gì và lập tức chạy trốn.
Lúc này, lệ quỷ mới thật sự đáng sợ nhất. Với số lượng lệ quỷ trong xe lúc đó, một khi bị để mắt tới, không ai chịu đựng nổi!
Vì vậy, cửa xe vừa mở, người ngự quỷ dẫn đầu đã xông ra ngoài và rời xa chiếc xe buýt nhanh nhất có thể.
Tô Viễn cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên so với những người ngự quỷ vội vàng xuống xe khác, hắn lại lộ rõ sự đáng chú ý. Không biết vì lý do gì hay là lệ quỷ cũng phát hiện được nguy hiểm trên người hắn, dù rất gần với xe buýt nhưng không có lệ quỷ chủ động tìm tới.
"Hệ thống! Đánh dấu cho ta!"
Có mấy người có thể sống sót đâu?"
Tô Viễn chăm chú nhìn chiếc Xe Buýt Quỷ gần đó, quan sát số người xuống xe. Hắn thấy có người vừa bước xuống đã nhanh chóng rời xa và không gặp phải sự tấn công của lệ quỷ. Cũng có người sử dụng các vật phẩm linh dị, trực tiếp lao mạnh xuống dưới, cũng không bị lệ quỷ chú ý.
Ngoài ra, còn có một số người ngự quỷ cũng trốn xuống, nhưng họ không dám rời xa quá nhiều vì bản thân họ đang ở ranh giới phục hồi của lệ quỷ. Không có sự hỗ trợ của chiếc xe buýt linh dị để kiềm chế quỷ trong cơ thể mình, họ cũng không sống được lâu.
Vì vậy, họ muốn giữ vị trí gần đó, chờ đợi cho đến khi Xe Buýt Quỷ khởi động lại và lên xe rời đi. Tuy nhiên, dù ý tưởng này nghe có vẻ tốt nhưng thực tế lại tàn khốc hơn nhiều.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ trong bóng tối bao phủ toa xe. Có hành khách kích hoạt quy luật giết người của lệ quỷ, chưa kịp xuống xe đã phải đối mặt với cuộc tấn công đáng sợ và rõ ràng đã gặp rủi ro. Cũng có người sắc mặt đại biến, mặc dù đã xuống xe nhưng lại bị lệ quỷ chú ý đến, cơ thể bắt đầu chảy máu không ngừng, hiển nhiên là đã bị một loại linh dị nào đó xâm lấn.
Tuy mỗi khi có một người bị quỷ chú ý thì điều này đối với những người khác lại là tin tốt. Vì trước khi hắn bị giết chết, lệ quỷ sẽ không tấn công những người khác.
Lúc này, gần đó thổi lên một trận gió lạnh lẽo, trong gió ẩn chứa mùi hôi phi yên diệt khiến người ta buồn nôn, có người trong gió rét run lẩy bẩy, thân thể như bị đông cứng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hơi thở từ miệng đều là hơi lạnh, da thịt và lông mày đều phủ một lớp băng sương thật mỏng.
Đây rõ ràng là một loại lệ quỷ không biết, dường như không có hình thể cụ thể hay cần phải thông qua môi giới mới có thể phát hiện. Ít nhất Tô Viễn dùng Quỷ Nhãn cũng không thể nhìn thấy được.
Có lẽ đây chính là Quỷ Phong? Tô Viễn âm thầm suy nghĩ, gió thổi trái ý phạm vi cũng không nhỏ, hiển nhiên là mất đi xe buýt áp chế, linh dị có mở rộng xu thế, chỉ có Tô Viễn chỗ đứng lập một mẫu ba phần đất không nhận mảy may ảnh hưởng, đó là Quỷ Vực của hắn phạm vi bao phủ. Quỷ Phong vô pháp đột phá cường độ của Quỷ Vực tự thân.
Chỉ liếc nhìn trong chốc lát, Tô Viễn đã mất hứng thú với mấy người ngự quỷ đang chật vật kia. Đối với tầm mắt của hắn, thực lực những người này thường thường, không đáng giá chú ý, nên lập tức chuyển ánh mắt về phía tòa dinh thự quỷ dị kia.
Đó không phải là tòa cổ trạch trước đây, kiểu dáng của dinh thự này cũng khác so với lần nhìn thấy trước. Nói cứng lời nói, nó càng giống như kiến trúc theo phong cách thời cổ đại nào đó, cổ kính mà trong hoàn cảnh quỷ dị này lại đặc biệt khiến người ta cảm thấy âm trầm.
Còn những thân ảnh đứng ở cửa chính của tòa cổ trạch kia, sau khi xuống xe lấy Quỷ Nhãn nhìn kỹ, không phải là người hay thi thể, mà là từng cái nhìn qua rất sống động, trên mặt trắng bệch sờ son phấn đỏ chót, trông thật sự kinh dị. Chúng đang tươi cười đón chào hướng về phía này, giống như hoan nghênh những người này đến làm khách.
Đặc biệt, con lệ quỷ mặc sườn xám giờ đây cũng lộ ra đặc điểm riêng biệt. Nó không còn tập kích ai nữa và cũng không tìm kiếm mục tiêu, mà là di chuyển từng bước cứng nhắc theo pháp độ, hướng về tòa dinh thự quỷ dị kia.
Thấy vậy, sắc mặt Tô Viễn hơi động.
"Con quỷ đó đi đâu rồi? Không hiểu lệ quỷ chính là xuất phát từ nơi này không? Nhìn phong cách ăn mặc của nó, ngược lại cực kì giống với những người giấy này. Liệu có liên quan gì đến những người giấy nhìn qua cũng tương tự như người giấy của Liễu Tam kia hay không? Hay nói cách khác, những người giấy này cũng xuất phát từ con phố cổ trấn Thái Bình đầu tiên?"
Trong suy tư, Quỷ Nhãn ánh mắt vượt qua người giấy, ý đồ nhìn về phía dinh thự chỗ sâu, có thể đột ngột lại cảm giác được ánh mắt một trận vặn vẹo, giống như nhận phải một loại quấy nhiễu nào đó, căn bản không thấy rõ. Lúc này, Tô Viễn mới phát hiện trên cửa lớn còn có một cái bảng hiệu.
"Hồng lâu?"
Tên trên bảng hiệu làm Tô Viễn cảm thấy bất thường, nhưng cảm giác này đến nhanh đi cũng nhanh. Chưa kịp truy cứu nguyên nhân, đột nhiên lại có người chạy về phía hắn.
"Tô Viễn, ta là tổng bộ người phụ trách, giúp ta một tay, coi như ta thiếu ân tình của ngươi."
Trong tình huống nguy cấp này, gã tự xưng là người phụ trách tổng bộ hiển nhiên không kịp suy nghĩ nhiều, không thể chống cự được sự tấn công của lệ quỷ. Vì vậy chạy đến tìm Tô Viễn giúp đỡ.
Có lẽ hắn nghĩ rằng dựa vào danh nghĩa tổng bộ, Tô Viễn sẽ không từ chối, dù sao cũng phải cho tổng bộ chút mặt mũi.
Nhưng hành động này lại dẫn đến hậu quả cực kỳ bất lợi. Nhìn có người dẫn đầu chạy tới, những người khác cũng hoảng loạn chạy theo, đều hướng về phía Tô Viễn.
Đây gọi là hoảng hốt chạy bừa. Không thể trách họ, xung quanh đều là hình ảnh của quỷ, nguy hiểm bủa vây khắp nơi, không ai muốn ở lại một mình đối mặt với lệ quỷ.
Tập trung lại có thể tăng cơ hội sinh tồn, hơn nữa nếu có người kích hoạt quy luật giết người của lệ quỷ, mục tiêu cũng có thể bị rời đi. Người càng nhiều, chống lại lệ quỷ cũng an toàn hơn chút.
Vì vậy, Tô Viễn trở thành nơi tụ tập đông người nhất. Đồng thời, chỗ của hắn không có lệ quỷ, là một hướng vô cùng an toàn, cộng thêm thực lực của hắn cũng mạnh nhất. Các yếu tố này ghép lại với nhau đã dẫn đến vị trí của Tô Viễn trở nên giống như một cứu tinh.
"Làm sao tất cả đều hướng về đây rồi?"
Tô Viễn ban đầu giật mình, ngay sau đó giận dữ đỏ mặt. Người tự xưng là người phụ trách Tổng bộ rõ ràng không có ý tốt.
Hắn làm như vậy, gọi tất cả mọi người đến, rõ ràng đang cố gắng kéo tất cả mọi người xuống nước.
Việc tìm kiếm sự bảo vệ để sống sót hoàn toàn hợp lý, dù sao ai cũng không muốn chết, nhưng hành động của hắn chính là muốn kéo tất cả mọi người vào hiểm cảnh cùng một lúc.
Có thể hắn thấy rằng dù Tô Viễn có phản đối đi nữa thì trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng khó mà từ chối.
Nhưng hắn cũng không nghĩ đến nếu đổi lại là người khác, hành động này của hắn hoàn toàn có thể khiến họ chết thảm. Từ trên Xe Buýt xuống có khoảng mười mấy, gần hai mươi lệ quỷ. Số lượng lớn như vậy chắc chắn sẽ gây ra sự khiếp sợ khác biệt, ngay cả nhân vật cấp đội trưởng cũng chưa chắc đã đủ sức chống đỡ.
Điều này không phải là ý tốt thì còn là gì nữa?
"Muốn chết!"
Tô Viễn lúc này mặt mày tối sầm lại, quyết định hành động, không chỉ người phụ trách kia mà bất kỳ ai dám hại hắn đều sẽ bị giết không tha. Cảm nhận được sát khí của Tô Viễn không che giấu chút nào, người đó cũng hoảng sợ tột độ, không ngờ rằng ngay cả việc báo danh Tổng bộ cũng vô ích. Tô Viễn thật sự ra tay mà không có một chút e dè.
Ngay lập tức trong lòng cảm thấy hối hận nhưng hắn cũng không chịu ngồi chờ chết, vừa chống đỡ vừa gào lên:
"Tô Viễn, ngươi đang làm gì vậy? Ta là người phụ trách Tổng bộ, ngươi dám giết ta, chẳng lẽ sợ Tổng bộ truy cứu sao!"
Đến lúc này, còn thiếu một Tổng bộ, lại thêm một Tổng bộ nữa, Tô Viễn liên tục cười lạnh:
"Tổng bộ? Tổng bộ thì làm thế nào đây? Miệng đầy Tổng bộ Tổng bộ, muốn dùng Tổng bộ ép ta sao? Cũng không nghĩ ngợi gì một chút xem ngươi đang làm cái gì? Ta muốn giết ngươi, đừng nói là Tổng bộ, cho dù Thiên Vương lão tử đến cũng vô dụng."
Tên điên!
Đây chính là tên điên mười phần!
Người kia trong lòng khiếp sợ sau đó, nhìn thấy Tô Viễn thực sự muốn động thủ, lập tức không dám tới gần. Ngay sau đó những người khác có ý đồ theo sát Tô Viễn cũng dừng lại bước chân.
Nếu như không chết dưới tay lệ quỷ, ngược lại chết trong tay súng ngắn của Tô Viễn, vậy coi như quá uất ức.
Cảm nhận được gió lạnh xung quanh mang đến khí tức hôi thối cùng âm lãnh, càng khiến người cứng đờ. Những người kia dường như cảm thấy không còn lựa chọn nào khác, cắn răng một cái rồi trực tiếp bước lên một con đường nhỏ uốn lượn.
Đó là con đường dẫn tới dinh thự quỷ dị kia.
Từ trước đến nay, hành khách xuống xe đại khái chia làm ba loại: Một số người bị lệ quỷ truy sát không thể phân tâm quá nhiều, mệt mỏi, một phần tại chỗ ngay lập tức mất đi kiểm soát và bị lệ quỷ giết chết; một phần khác thì chọn tới dinh thự quỷ dị kia.
Chỉ có Tô Viễn đứng ở vị trí cách xe buýt không xa cũng không gần mà không nhúc nhích, thờ ơ lạnh nhạt đối mặt với tất cả.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên trong thế giới yên tĩnh này. Giữa lúc đột ngột xuất hiện nhưng lại lắng xuống rất nhanh.
Rất nhanh chóng.
Khu vực xung quanh Xe Buýt Quỷ khôi phục lại sự tĩnh lặng như chết, chỉ còn lại vài bộ thi thể và một số lệ quỷ khủng bố vẫn bồi hồi tại chỗ.
Nhưng Tô Viễn còn phát hiện một chuyện rất thú vị: Những hành khách đạp lên con đường nhỏ dẫn tới dinh thự quỷ dị kia sau khi bước qua con đường đó, những lệ quỷ đuổi theo họ liền từ bỏ việc tấn công. Không, chính xác hơn là những thứ kia đang đi theo lệ quỷ nỗ lực bước vào con đường rõ ràng được mở mang lúc dừng lại, bị ép bồi hồi bên ngoài con đường, vô pháp tới gần, dường như có vật gì đó ngăn cản quỷ đến gần. Dường như đây chính là một vùng an toàn.
Khá nhìn thấy, người còn sống sót khoảng bảy tám tên, bọn hắn cũng coi là nhờ họa được phúc, may mắn vẫn còn tồn tại. Trong số này, người đầu tiên chạy về phía Tô Viễn lúc trước đang oán độc nhìn Tô Viễn, trên mặt tràn đầy hận ý. Nếu không phải vừa rồi hắn thấy tình thế không ổn, chạy nhanh, có thể đã chết trong tay lệ quỷ, hoặc là đã chết trong tay Tô Viễn.
Cừu oán này cho dù là kết xuống. Sau này có cơ hội, chắc chắn sẽ trả thù trở về. Nhưng bây giờ chưa phải lúc, nên rất nhanh hắn liền thu liễm sắc mặt oán độc, không dám bộc lộ chút nào. Tô Viễn cũng không phát hiện điểm này, bất quá cho dù phát hiện, cũng sẽ không lưu ý gì cả.
Những người này có thể sống sót rồi nói sau. Hiện tại liền an toàn? Đừng ngây thơ, nơi không thể tiến vào của lệ quỷ nhất định tồn tại to lớn khủng bố, dưới mắt chỉ là nguy hiểm chưa nổi lên mà thôi. Thêm nữa, dinh thự kia mang lại cho hắn cảm giác bất an như vậy, thậm chí cả loại tồn tại cấp bậc Tô Viễn cũng sinh ra cảm giác này, độ nguy hiểm có thể tưởng tượng được.
Người đó còn sống sót chính là do cố ý hành động, muốn mượn tay của bọn họ xem bên trong rốt cuộc có nguy hiểm gì. Khi Tô Viễn đang tò mò về những người kia sau này sẽ gặp phải điều gì, đột nhiên từ phía sau xe buýt vang lên tiếng còi, đèn lớn phía trước đột nhiên sáng lên, đèn bên trong toa xe cũng được bật mở.
Đèn tắt như chết yên tĩnh biến mất không thấy gì nữa. Trạng thái tắt máy của xe buýt lúc này một lần nữa khởi động.
Lần này thời gian dừng do tắt máy cực kỳ ngắn, giống như xe buýt chỉ gặp phải chút trục trặc nhỏ, rất nhanh đã được khắc phục. Điều này đối với những người đang ứng phó với sự tấn công của lệ quỷ quả thực là một tin tức vô cùng tốt, nói rõ thời điểm nguy hiểm tạm qua đi, chỉ cần trở lại trên xe buýt thì có thể tạm an toàn, chí ít không còn phải lo lắng bị những con ác quỷ kia chú ý đến nữa.
Lúc này mọi người cũng đều cố gắng hết sức, hướng về phía chiếc xe buýt tiến tới. Có lẽ là vì nguyên nhân hạn chế từ xe buýt, càng gần vị trí của xe buýt thì hiệu quả tấn công linh dị của lệ quỷ càng kém đi, rõ ràng chúng bị làm phiền.
Nhờ vậy, một phần người may mắn sống sót. Tô Viễn cũng chậm rãi trở lại trên chiếc xe buýt này, lúc này có vài con quỷ lựa chọn lên xe, còn có vài con lựa chọn rời đi, trực tiếp biến mất trong bóng tối.
Không ngoại lệ nào cả, không một ai dám đến gần dinh thự kỳ dị kia. Khi Tô Viễn bước lên xe và quay đầu nhìn về phía dinh thự, hắn mới phát hiện ra rằng những người từng đạp trên con đường kia đã hoàn toàn biến mất, giống như bỗng nhiên bị xóa sổ.
Trong khi đó, số lượng người giấy lại tăng thêm vài cái. Nhìn vào nơi kỳ lạ đó, ánh mắt của Tô Viễn lấp lánh.
"Quả nhiên là một địa phương tràn ngập linh dị quỷ dị, may mắn không có bước tới gần. Lần này nhất định phải cẩn thận hơn, lấy đưa tin làm chủ, không thể trì hoãn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận