Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 1519: Gặp mặt người quen

Tô Viễn ra tay đồng thời, cũng đã cân nhắc kỹ hậu quả của việc cướp tiệm quan tài.
Đối với những người ngự quỷ khác, đây chắc chắn là một việc cực kỳ nguy hiểm, nhưng với Tô Viễn hiện tại, hậu quả lại không phải không thể gánh vác.
Dù có nguy hiểm, cũng sẽ không giống như đối kháng với u linh thuyền.
Phải biết những lệ quỷ bị đưa lên u linh thuyền, đều là những tồn tại dị thường khó giải quyết, còn ở trong tiệm quan tài này, dù số lượng đông đảo, nhưng lệ quỷ thực sự đáng sợ, há chỉ là tiệm quan tài có thể hạn chế lại.
Nếu không thì trước đây Quỷ Hồ cũng không thể nào xâm nhập đến quỷ giữa đường.
Nhưng đối mặt với hành vi ngang ngược của Tô Viễn, những tồn tại bên trong tiệm quan tài hiển nhiên không cam chịu, ngoài việc muốn Tô Viễn bồi thường vật phẩm hư hao, còn muốn hắn giao ra tiền chuộc mạng.
Âm thanh giữa những dòng chữ trở nên đặc biệt trầm thấp, theo tiếng động vang lên, trong bóng tối ngoài cửa càng truyền đến từng tiếng kẽo kẹt, những âm thanh này là do vách Quan Tài Quỷ sát với quan tài mà phát ra.
Ý nghĩa này là rất nhiều thứ trong quan tài đang thức tỉnh.
Nếu như bên ngoài mỗi chiếc quan tài đều tượng trưng cho một con quỷ, như vậy lúc này số lượng quỷ sẽ khiến cho đại đa số người ngự quỷ cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng mà Tô Viễn lại thờ ơ với tình hình bên ngoài, chỉ liếc nhìn qua loa, sau đó liền buông quan tài xuống.
Vũng nước dưới chân lúc này lại như vực sâu không đáy, nuốt chửng toàn bộ quan tài.
Cái này...
Lâm Uẩn Huy đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này có chút sững sờ, không ngờ Tô Viễn lại to gan như vậy, lại xung động như thế, vậy mà dám đi cướp tiệm quan tài.
Hơn nữa còn trực tiếp lấy quan tài ngay trước mặt chủ nhân tiệm quan tài mà không thấy được mặt, đây chẳng khác gì tát thẳng vào mặt!
Chẳng lẽ nói, chỉ có kẻ liều lĩnh cùng làm việc không để ý hậu quả mới có thể tiến xa trên con đường linh dị này sao?
Đổi lại là nàng, nếu cướp quan tài thất bại, chắc chắn sẽ không làm ra hành vi khiêu khích này, mà sẽ chọn bồi thường tiền cho xong chuyện, đây mới là quyết định người bình thường sẽ làm, đổi lại một số người ngự quỷ tâm lý kém một chút, cho dù quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ cũng là hành vi rất bình thường.
Nhưng đến Tô Viễn đây, lại cứ chọn cách ngang ngược nhất, quả thực như một tên ác bá không kiêng nể gì.
Đương nhiên, Lâm Uẩn Huy nghĩ như vậy trong đầu, nhưng cũng không có khuyên can.
Bởi vì cách làm của Tô Viễn mặc dù liều lĩnh, nhưng loại người như hắn, chắc hẳn sẽ không ngu ngốc đến mức tự tìm đường chết.
Cho nên nàng rất nhanh liền được chứng kiến thủ đoạn của Tô Viễn.
Sau khi một chiếc quan tài bị vũng nước nuốt hết, bên trong tiệm quan tài lại có mấy chiếc quan tài nữa chuyển động, như mọc chân mà nhúc nhích về phía Tô Viễn.
Khi Lâm Uẩn Huy nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện những chiếc quan tài đó không biết từ lúc nào đã quấn lên chi chít những sợi dây màu đen, dưới hoàn cảnh u ám này, nếu không cẩn thận quan sát, căn bản khó mà phát hiện.
Nói những quan tài này như mọc chân mà tiến lại gần Tô Viễn, chi bằng nói là bị những sợi dây đó cưỡng ép kéo đến.
Đồng thời, những chiếc quan tài này sau khi tiếp xúc với vũng nước trên mặt đất, rất nhanh cũng bị nuốt chửng vào trong.
Nhưng khi Tô Viễn chuẩn bị ra tay lần nữa, từng bóng người âm lãnh đáng sợ xuất hiện trong bóng tối, những bóng người đó hội tụ lại một chỗ, xông về phía hai người trong tiệm quan tài.
Giây phút này, không biết bao nhiêu lệ quỷ được phóng thích ra.
"Đáng tiếc, còn thiếu chút thời gian."
Tô Viễn khẽ thở dài, sau đó nhìn về phía Lâm Uẩn Huy nói:
"Đi! Rời khỏi đây trước."
Dứt lời, xe buýt linh dị được vận dụng, trực tiếp phá vỡ ranh giới giữa hiện thực và linh dị, chỉ thấy một cái lỗ hổng lớn xuất hiện, để ánh sáng chiếu vào, xua tan bóng tối xung quanh, đồng thời thông qua cái lỗ này cũng có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Hiển nhiên, đây là bên ngoài Thái Bình cổ trấn.
"Dễ dàng phá vỡ ranh giới giữa linh dị và hiện thực như vậy sao?"
Lâm Uẩn Huy thấy cảnh này lại lần nữa kinh ngạc, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thủ đoạn như vậy nếu đặt ở thời dân quốc thì nàng sẽ không thấy lạ, nhưng ở thời đại này, Tô Viễn cũng có thể làm được thì khó tránh khỏi có chút quá sức tưởng tượng.
Bởi vì linh dị ở thời đại này mới khôi phục được thời gian ngắn ngủi vài năm mà thôi.
Nói cách khác, người trước mắt này đã trưởng thành đến mức độ này chỉ trong vòng vài năm.
Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu nàng, nhưng rất nhanh liền bị Tô Viễn cắt ngang một cách thô bạo:
"Đi đi, đứng ngây ra đó làm gì, chờ bị đánh à!"
Nói xong liền trực tiếp tiến lên một bước, vượt qua vùng đất linh dị, rời khỏi tiệm quan tài, trở lại Thái Bình cổ trấn.
Lâm Uẩn Huy thấy vậy cũng vốc vàng đuổi theo, hai người vừa mới biến mất, ngay sau đó từng cổ lão thi cổ xưa mà kinh khủng tựa như xuất hiện từ hư không, chật kín toàn bộ cửa hàng, như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Nhưng đã quá muộn.
Hai người trực tiếp rời đi, khiến cho tất cả thủ đoạn tấn công bên trong tiệm quan tài đều trở nên vô dụng, hơn nữa tiệm quan tài này tồn tại một loại quy tắc hạn chế nào đó, dẫn đến quỷ ở đây không thể rời khỏi tiệm quan tài để truy đuổi.
Còn lúc này, Tô Viễn xuất hiện tại Thái Bình cổ trấn đang kiểm kê chiến lợi phẩm của mình, trong vũng nước đang nổi lềnh bềnh mấy chiếc quan tài, ba trừ chiếc quan tài màu đỏ, là ba chiếc quan tài đen.
Nếu như những chiếc quan tài này đều giao cho tiệm quan tài bán, với bản tính tham lam của tiệm quan tài, e rằng có thể bán được cả trăm nguyên.
Mà phi vụ này làm xuống, chẳng khác gì trực tiếp kiếm được cả trăm nguyên tiền quỷ.
Thấy vậy, Tô Viễn cũng không nhịn được cảm thán!
Giết người phóng hỏa kim đai đầy!
Phi vụ này làm được đấy!
Ngay lập tức, Tô Viễn liền chuẩn bị lại đến tiệm quan tài cho một cú mua sắm lớn, để trả thù cho mối thù lòng dạ hiểm độc lần trước.
Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị hành động lần nữa, một giọng nói mang theo sự kinh ngạc vang lên từ xa.
"Tô Viễn? Ngươi tới đây làm gì?"
Tô Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người quen cũ đang đứng trước một kiến trúc trông giống như từ đường, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình.
Là Hà Ngân Nhi!
Tô Viễn nhíu mày:
"Hà Ngân Nhi? Lúc này ngươi không đi giúp tổng bộ xử lý sự kiện linh dị, chạy đến Thái Bình cổ trấn làm gì?"
Hà Ngân Nhi là đội trưởng của tổng bộ, đồng thời bản thân lại là dị loại, trong số đông đảo đội trưởng, nhờ linh dị chiêu hồn, có thể nói là đội trưởng có thực lực được bảo tồn tốt nhất.
Dù sao nàng không giống những đội trưởng khác, cần phải tự mình liều mạng, mà linh dị chiêu hồn của nàng lại là thu hoạch được từ di trạch của bậc trưởng bối, trong cuộc đối kháng với Tổ chức Quốc Vương và u linh thuyền, ngoài việc dùng làm môi giới chiêu hồn tiêu hao quá lớn ra, bản thân nàng chưa từng gặp vấn đề gì.
Cho nên bây giờ nàng có thể nói là một trong số ít đội trưởng mà tổng bộ có thể điều động.
Tương tự, bởi vì có thân phận như vậy, trong tình hình linh dị hiện nay ở trong nước, nàng hẳn là sẽ càng bận rộn hơn mới đúng, sao lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận