Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 1526: Thời đại Dân Quốc kết thúc

Nhìn chiếc hòm thuốc tản ra linh dị khí tức nồng đậm, Tô Viễn không khỏi cảm khái.
Lão nhân này cũng được, sắp chết còn biết để lại đồ tốt cho mình.
Không tệ, không tệ, lão đại này biết điều!
Trong lúc Tô Viễn tò mò đánh giá chiếc hòm, lão nhân bán thuốc cũng cảm khái nói:
"Thuốc Đông y ta bán ra đều đến từ chiếc hòm này, hiệu quả thế nào chắc ngươi cũng rõ, thuốc ấy có thể trì hoãn ác quỷ hồi sinh, bản thân nó cũng là một loại linh dị, tuy tác dụng phụ rất đáng sợ, nhưng thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng!"
"Bây giờ ta sắp chết, vốn định giữ lại cho đồ đệ, dù sao đời ta cũng chẳng để dành được gì, nếu để lại cho Tiểu Như, ít nhất cũng đảm bảo được sinh tồn cho nàng sau này."
"Nhưng sau lại nghĩ, cũng không đúng, cái hòm thuốc này để lại cho nàng chỉ hại nàng, không đủ thực lực bảo vệ, nó sẽ trở thành tai họa."
Nghe lão nhân nói, người phụ nữ bên cạnh có vẻ chần chừ.
Đúng là nàng rất muốn chiếc hòm thuốc lão nhân để lại.
Nhưng vấn đề cũng như lão nhân nói, không đủ thực lực giữ gìn nó, sớm muộn cũng bị người cướp mất.
Hơn nữa bản thân chiếc hòm thuốc cũng là vật linh dị, có thể tạo ra thuốc áp chế ác quỷ hồi sinh đủ chứng minh sự đáng sợ của nó.
Vậy nên việc nắm giữ chiếc hòm cũng cực kỳ nguy hiểm.
Tô Viễn hiểu được suy nghĩ của lão nhân, đúng là muốn bảo vệ đồ đệ.
Chỉ là cô đồ đệ này có vẻ không chịu thua kém, thực lực không đủ mà còn đặt tiêu chuẩn quá cao, trước kia những người ngự quỷ đến xin thuốc cần thuốc Đông y để giải quyết vấn đề ác quỷ hồi sinh của bản thân nên thái độ khúm núm, cung kính, đương nhiên chủ yếu là lão nhân còn có thể trấn được.
Nhưng khi lão nhân chết đi, để những người ngự quỷ kia biết rõ hư thực của tiệm thuốc, thái độ của họ sẽ không còn như trước nữa.
Nên hành động của lão nhân chẳng khác nào khiến Tô Viễn nợ một ân tình.
Xem như nể mặt lão và chiếc hòm thuốc, sau này đồ đệ nhà mình gặp khó khăn mà tìm đến, Tô Viễn cũng sẽ nể phần ân tình này, không đến mức khoanh tay đứng nhìn, tránh xa ngàn dặm.
Lão nhân này làm sư phụ cũng không dễ, khi sống phải lo nghĩ cho thế cục linh dị, sắp chết còn muốn an bài đường lui cho đồ đệ.
Tô Viễn thở dài, nắm được ý mà không nói toạc ra, gật đầu.
"Vậy ta cũng không khách sáo, từ hôm nay chiếc hòm này là của ta, sau này nếu đồ đệ ngươi gặp chuyện gì cứ đến tìm ta. À mà, đã đưa cho ta thì cũng nên nói cho ta biết cách dùng chứ?"
Hình như nghe được câu hỏi mình muốn, lão nhân cười nói:
"Không có cách sử dụng nào cả, trước khi bị hư hại, nó sẽ không định giờ tạo ra loại thuốc đặc thù, duy nhất điểm trừ là có hạn sử dụng, bên trong còn giam giữ không chỉ một con lệ quỷ, hơn nữa còn khá hung dữ. Một khi chiếc hòm bị hư hại, lệ quỷ bên trong sẽ thoát ra, lúc đó cũng sẽ không còn thuốc Đông y được tạo ra nữa, nhưng ta nghĩ với ngươi thì không phải vấn đề gì lớn."
"Đương nhiên."
Tô Viễn gật đầu.
Dù là điều khiển lệ quỷ hay sử dụng vật linh dị đều có nguy hiểm, nhưng chỉ cần khống chế được rủi ro, hoặc đủ mạnh, thì có thể mặc kệ tất cả nguy hiểm, tiến hành "bạch nữ vé" vô hạn.
Chuyện này Tô Viễn cực kỳ sở trường.
Thấy Tô Viễn cất chiếc hòm thuốc, lão nhân chậm rãi nói:
"Ta không chịu đựng được nữa, nên lời đề nghị của ngươi rất hay, khi đi, tiện thể mang theo chút di vật của ta, giao nó cho người chiêu hồn. Nếu thật sự có một ngày linh dị bị giải quyết triệt để, hãy chiêu hồn ta, để ta được thấy thời đại kết thúc linh dị."
"Sẽ có ngày đó, an tâm ra đi, thời đại dân quốc sẽ chấm dứt hoàn toàn, chuyện tiếp theo giao cho chúng ta, hậu bối, giải quyết."
Nói rồi, Tô Viễn nhận di vật lão nhân đã chuẩn bị sẵn, cất kỹ.
"Cần ta tiễn ngươi một đoạn không? Tuy ta đang rất bận, nhưng tiễn ngươi một đoạn thời gian vẫn có."
Nghe vậy, mắt lão nhân ánh lên ý cười.
"Không cần, tuy giờ ta chỉ còn cái đầu, nhưng thở thêm được vài ngày, đủ để ta lo liệu hậu sự, ngươi có việc thì đi đi, không cần trì hoãn vì ta, một kẻ sắp chết. Đi đi, chuyện sau này giao cho người trẻ tuổi các ngươi."
Tô Viễn gật đầu, nhìn tiệm thuốc lần cuối, rồi quay người rời đi.
Chuyến đi này sẽ là vĩnh biệt.
Sau này sẽ không còn tiệm thuốc này nữa.
Nhìn bóng lưng Tô Viễn dần khuất dưới ánh mặt trời, lão già mù thở dài, rồi nói:
"Tiểu Như, ta đưa cái hòm thuốc cho hắn, ngươi hận ta, sư phụ của ngươi, không?"
Tiểu Như nghe vậy cúi đầu.
"Tiểu Như không dám, sư phụ làm vậy tự nhiên có lý của sư phụ."
"Không dám mà vẫn có."
Lão nhân không để tâm lời Tiểu Như nói, dù sao ông cũng sắp chết, cho dù đồ đệ không cam tâm thì đã sao?
Chẳng lẽ còn dám cướp về sao?
"Không phải ta không giữ lại cho ngươi, mà là cho dù có giữ lại, ngươi cũng không giữ được, lại càng không đối phó được lũ quỷ bị giam trong hòm. Nếu ngươi đủ năng lực, thứ đó tự nhiên sẽ là của ngươi. Mà cho dù ta đã đưa cái hòm cho hắn, ngày sau nếu ngươi có đủ năng lực đòi lại thì cứ việc làm."
Ngụ ý là nếu sau này cô đồ đệ này có thể mạnh hơn Tô Viễn thì có thể lấy lại cái hòm.
Dù chiếc hòm thuốc là do ông đưa đi, trong giới linh dị, từ xưa đến nay nắm đấm cứng mới là đạo lý, điều này dù là thời dân quốc hay bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Nghe lão nhân nói, ánh mắt Tiểu Như lóe lên, không biết đang nghĩ gì.
Lão nhân suy nghĩ một lát rồi nói thêm:
"Sau khi lo liệu xong hậu sự cho ta, nếu ngươi muốn phát triển trong giới linh dị, thì cứ suy xét việc đi theo tiểu tử đó. Nếu không có gì bất ngờ, hắn sẽ là biểu tượng cuối cùng của thời đại này."
"Sư phụ, chuyện sau này tính sau, bây giờ con chỉ muốn ở bên cạnh lão nhân gia người."
Tô Viễn không biết những cuộc đối thoại trong tiệm thuốc, cũng không biết lão nhân muốn đồ đệ đi theo mình.
Lúc này, hắn đang suy nghĩ một vài vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận