Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 235: Bị từ chối đề nghị (1)

Bất kể là ban ngày hay buổi tối trong thành phố càng ngày càng ít nhân khí, trước kia trên đường phố còn có thể nhìn thấy một ít xe cộ, người đi bộ, cùng với một ít cư dân tranh giành tiền mua sắm, nhưng hiện tại, trên đường phố ngoại trừ đôi lúc gặp vài con chuột, chó hoang lang thang, mèo hoang, hắn không thấy một người sống nào nữa.

Có lẽ bọn họ là trốn ở trong nhà chờ đợi sự kiện chấm dứt, có lẽ đã tự mình cảm nhận được loại sợ hãi gần như tuyệt vọng này.

Hoặc là đã vô thanh vô tức chết trong sự kiện này.

Không ai biết có bao nhiêu người bị ảnh hưởng bởi sự kiện lớn này.

Nhưng những người sống sót luôn luôn tiếp tục tìm cách để sống sót.

Sau khi áp chế thất bại, Tô Viễn lại trở lại tiểu khu Quan Giang.

Tiểu khu Quan Giang hiện giờ coi như an ổn, ít nhất trước mắt vẫn chưa xảy ra chuyện gì, đây coi như là vùng an toàn hiếm hoi của thành phố Đại Xương lúc này, dù sao còn có ngự quỷ giả ở đây.

Có Trương Hàn và Dương Gian hai người ở chỗ này, an toàn vẫn có thể được đảm bảo.

Nhưng mà Tô Viễn trở về lần này, Dương Gian lại không ở trong biệt thự,

Trong biệt thự có rất nhiều người ở đây, mà công trình xây dựng nhà an toàn của Dương Gian vẫn nóng bỏng như trước, nhưng Dương Gian lại ly kỳ biến mất, không ai biết anh ta đi đâu.

Không thể nghi ngờ, Tô Viễn biết anh ta nhất định là đi giải quyết vấn đề quỷ nhãn hồi sinh, chuẩn bị dựa theo phương án mà giấy da người từng đưa ra, để cho quỷ ảnh không đầu chết, sau đó hoàn mỹ khống chế.

Nếu Dương Gian không ở đây, Tô Viễn định đi chùa Hoằng Pháp một chuyến, trước tiên lấy đinh quan tài rồi nói sau, hắn cũng không có tâm tình đi cảm thụ một chút cái giường vừa lớn vừa mềm vừa thoải mái mà Trường Vĩ - bạn tốt Dương Gian nói.

Nhưng trong phòng khách của biệt thự, lại gặp phải một kẻ khiến hắn có chút bất ngờ.

Vương Tiểu Minh.

Tô Viễn cũng chưa từng gặp Vương Tiểu Minh, nhưng người ngồi trong phòng khách mặc áo khoác trắng, tướng mạo bình thường, tuổi chừng hai mươi lăm tuổi, ở trong biệt thự, phỏng chừng ngoại trừ anh ta ra thì không có người nào khác.

Chủ yếu là biểu hiện của anh ta quá bình tĩnh, phảng phất giống như lý trí cực đoan, vẻ bình tĩnh, khí chất như vậy, không dễ thấy ở trên người người bình thường.

"Giáo sư Vương? Anh đang chờ tôi.”

"Chờ cậu lâu rồi."

Đón ánh mắt tò mò của Tô Viễn, Vương Tiểu Minh quay lại nhìn kỹ, tựa hồ đang cẩn thận đánh giá Tô Viễn.

"Cậu chính là người ngự quỷ dân gian mà bộ trưởng Tào nhắc tới? Cậu thực sự làm tôi ngạc nhiên, trạng thái của cậu tốt hơn tôi nghĩ!”

Nói thật, Tô Viễn cũng không thích ánh mắt này, hắn cũng không thích nhân viên nghiên cứu đầu óc quá thông minh, quan sát còn rất nhạy bén, bởi vì như vậy sẽ bại lộ ra quá nhiều, nói hơi nhiều một chút không cẩn thận sẽ bị phát hiện ra manh mối.

Cho nên nói Vương Tiểu Minh là người hắn không muốn tiếp xúc nhất.

Đối với câu hỏi của Vương Tiểu Minh, Tô Viễn cũng không trả lời, mà nói thẳng: "Tôi có thể giúp gì cho Giáo sư Vương? Không phải chỉ đến xem tôi trông như thế nào đúng không?”

Vương Tiểu Minh nói: "Quả thật có vài phần tò mò, tôi đã gặp rất nhiều ngự quỷ giả, nhưng ngự quỷ giả như cậu lại rất ít. Lấy những người ngự quỷ dân gian kia mà nói, trong tình huống bình thường, đối với sự kiện linh dị không liên quan đến bản thân, bọn họ sẽ trốn xa nhất có thể, chỉ có một số ít sẽ chủ động xen vào, nhưng mà biết rõ đối mặt với sự kiện linh dị cấp S, còn dám xen vào, cậu là người đầu tiên!”

Hắn ghét giao tiếp với người thông minh.

Tô Viễn nhỏ giọng nói thầm, trên mặt lại là thần sắc không cho là đúng.

"Vậy có cái gì, chỉ cần ra giá hợp lý, cái gì cũng có thể thương lượng! Có vấn đề gì sao?”

"Có! Có một vấn đề lớn.”

Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói: "Sau khi sự kiện linh dị bùng phát, sương mù của ngạ quỷ phong tỏa toàn bộ thành phố Đại Xương, trong khoảng thời gian này tới giờ, không có người ngự quỷ nào có thể đột phá quỷ vực ngạ quỷ tiến vào thành phố Đại Xương mà cậu là người đầu tiên. Như vậy cũng có nghĩa là con quỷ mà cậu khống chế cũng không đơn giản, ít nhất có thể cho cậu dũng khí tham dự sự kiện linh dị cấp S.”

"Vậy cũng không kỳ quái chứ, năng lực của lệ quỷ vô cùng kỳ quái, lệ quỷ tôi khống chế đặc thù một chút, có thể đột phá hạn chế của ngạ quỷ, chuyện này rất kỳ quái sao? Không hề! Hơn nữa tổng bộ nguyện ý đưa ra giá cả hợp lý, có thể khiến tôi bằng lòng liều mạng, điều này rất hợp lý mà.”

"Tổng bộ đưa cho cậu cái giá nào?"

"À…Tôi chỉ đề xuất yêu cầu với tổng bộ? ”

"Ý cậu là sao? Yêu cầu của cậu là gì?”

Vương Tiểu Minh nhíu mày nói.

“Cũng không có gì, bọn họ nhờ tôi cứu anh ra ngoài, sau đó tôi muốn trăm tám mươi cây nến quỷ đỏ hoặc là nửa kho vàng của tổng bộ mà thôi !”
Bạn cần đăng nhập để bình luận