Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 168: Miếu thờ (3)

Điển hình đi vào dễ dàng đi ra ngoài khó khăn, hơn nữa trong lối đi thường xuyên có lệ quỷ du đãng, muốn tìm được lối ra, đối với đám người bình thường ngay cả ngự quỷ giả này mà nói càng thêm khó khăn.

Nhưng từ trong miệng cô gái này hắn biết được, còn có rất nhiều người sống sót sống ở vùng đất linh dị giống cô ta, luôn có người vô tình đi lạc vào nơi này sau đó bị vây khốn, nhưng cụ thể có bao nhiêu người thì lại không biết.

Về phần phương pháp bọn họ có thể sống sót ở chỗ này, là bởi vì nhận được một vật phẩm linh dị.

Đó là một món vật phẩm linh dị kỳ lạ, chỉ cần trả giá đầy đủ thì có thể đổi lấy thứ mình muốn, bao gồm cả biện pháp mở cửa phòng.

Cứ như vậy là có thể thông suốt, tuy rằng ở nơi nguy hiểm này sinh hoạt rất khó khăn nhưng có một vật phẩm linh dị như vậy, vẫn có khả năng này, dù sao chỉ cần có thể tránh né lệ quỷ lang thang trong lối đi, tránh được quy luật giết người của lệ quỷ thì cũng có thể sống sót.

Hơn nữa có thể trả một mức giá nhất định để có đủ nước và thức ăn sống, hoàn toàn có điều kiện sinh tồn.

"Nếu suy đoán của mình chính xác, như vậy vật phẩm linh dị kia còn độc đáo hơn so với tưởng tượng của mình, rất có thể là một vật linh dị vật giống như tủ quỷ."

Chỉ cần trả giá, có thể đạt được thứ mình muốn.

Nói thật, điều này khiến Tô Viễn tò mò.

Loại phương thức giao dịch này chắc chắn cũng tồn tại nguy hiểm lớn, nhưng những người này không được chọn chỉ có thể dùng mạng đổi, tóm lại sẽ có người may mắn có thể giao dịch thành công.

Nghĩ tới đây, Tô Viễn không khỏi lại nhớ tới hai người ngoại quốc hắn nhìn thấy vừa rồi, có lẽ bọn họ đã đạt thành giao dịch nào đó với vật phẩm linh dị kia, cho nên mới xuất hiện ở cái phòng có lệ quỷ kia.

Hắn phải đến đó để xem, có lẽ một số thu hoạch bất ngờ, những người sống sót ở đây có lẽ biết rất rõ tình hình ở đây.

Nói làm là làm, lúc này Tô Viễn đi ra khỏi phòng, đi về phía nơi vật phẩm linh dị mà hắn hỏi được từ cô gái kia.

Còn cô gái đó hiện giờ đã mất đi giá trị lợi dụng, thích làm cái gì thì làm, hắn cũng không có nhiều thời gian quản như vậy.

Không thể không nói một câu, trí tuệ của người bình thường cũng thật không thể khinh thường, cũng không biết bọn họ biết được từ đâu mà lại biết dùng một ít vàng, hoặc là trộn lẫn vật liệu vàng làm thành trang sức đặt ở ngã tư lối đi, lấy đó làm dấu hiệu, xác nhận phương hướng phòng ngừa lạc mất.

Ở mỗi ngã tư lối đi, Tô Viễn luôn có thể tìm thấy đồ trang sức làm bằng vàng dưới thảm đỏ sậm, có nhẫn, có dây chuyền, có bông tai, kẹp tóc....

Ngoại trừ dưới thảm dưới lối đi thẳng không có đồ trang sức bằng vàng.

Trước mắt, vàng là chất liệu duy nhất không bị lực lượng linh dị ảnh hưởng, dùng những thứ này làm dấu hiệu là không thể tốt hơn. Chẳng qua những thứ nhỏ này che giấu quá tốt, nếu không phải Tô Viễn có quỷ vực, nói không chừng thật đúng là sẽ bị lừa gạt, không thể phát giác.

Tô Viễn nhanh chóng đi tới một lối đi, dựa theo tình huống bình thường, trong lối đi hẳn là rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ thanh tịnh. Nhưng ở chỗ này, Tô Viễn lại phát hiện vách tường có dấu vết vẽ lung tung, viết một ít tiếng Anh và mấy ngôn ngữ khác.

Hắn có thể xem hiểu một ít, còn lại phần lớn đều không biết, dù sao hắn là học sinh kém chứ không học giỏi.

Ngoài những chữ cái này còn có những biểu tượng vẽ mũi tên, như thể nó đang hướng dẫn. Hình như những màu vẽ này cũng không bình thường, mơ hồ lộ ra một loại cảm giác ẩn chứa lực lượng linh dị.

Tô Viễn thử đưa tay lau chùi, nhưng mà không dùng năng lực của lệ quỷ thì không thể lau sạch nó.

Quỷ sẽ không nhìn vào hướng chỉ thị, cũng không cần biết chữ, những thứ này viết cho người sống.

Tô Viễn lập tức hiểu được ý nghĩa của những dấu hiệu này, bởi vì trong đó cũng không thiếu một vài chữ cái tương tự như “SOS”.

Đây là để thuận tiện cầu viện cũng thuận tiện cho những người sống sót khác đi lạc vào nơi này, không dễ dàng mất vị trí.

Dường như loại màu này trong tay bọn họ có hạn, cho nên ở xa hơn, chỉ có thể dùng trang sức vàng thay thế, gần mới có thể sử dụng những màu sắc đặc thù này.

Cuối cùng Tô Viễn đi tới một lối đi, bởi vì đến nơi này, tất cả dấu hiệu đều biến mất.

Hắn lập tức hiểu được, những người sống sót rất rất có thể trốn ở trong những phòng này.

"Có ai không?"

Tô Viễn hô lớn về phía lối đi trống rỗng, nếu nơi này có thể có người sống sót ở, vậy chứng minh hệ số nguy hiểm hẳn là không lớn, lệ quỷ ở nơi khác mà lang thang đến rất có thể bị bọn họ dùng vật phẩm linh dị đuổi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận