Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 329: Đưa hương

Hắn dứt khoát đi về phía một trong những căn phòng gần hành lang nhất, nơi này tương đối gần giếng trời cho nên vẫn có thể nhìn rõ cửa phòng và cửa sổ.

Sàn hành lang nơi này cũng là loại gạch đá xanh này, nhưng tựa hồ hồi lâu cũng không có người đi nên bề mặt này có chút đen, tựa hồ không sạch sẽ.

Đi tới bên cửa sổ phòng, cửa sổ rỗng bằng có vẻ vô cùng cổ điển, đứng ở cửa thoáng thò đầu dò xét có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Trong phòng rất trống, chỉ có một cái bàn tròn cũ kỹ, một cái tủ cùng với một cái giường, trên giường còn có chăn linh tinh, nhưng đều trải một tầng tro bụi, có vẻ lâu không có người ở.

Dường như tất cả chỉ là những thứ bình thường.

Sau đó, hắn tiếp tục đi về phía trước.

Gian thứ ba cũng là phòng rất bình thường, phòng thứ tư cũng bình thường, gian thứ năm, phòng thứ sáu...

Hành lang này càng đi càng tối, đến cuối cùng không thể không lấy điện thoại di động ra bật đèn.

Cũng may ánh sáng không bị ảnh hưởng bởi linh dị, có thể rõ ràng chiếu sáng xung quanh.

"Cũng là một hành lang không có điểm cuối."

Tô Viễn dừng bước, không tiếp tục đi vào, sợ bị lạc ở bên trong.

Tất cả mọi thứ mang lại cho người ta một cảm giác lặp đi lặp lại, mỗi phòng là cùng một bố trí, cùng một đồ nội thất.

Tô Viễn lui ra, trở lại vị trí ban đầu, cẩn thận nhìn một chút.

Hắn bỗng nhiên lại phát hiện, gian phòng thứ hai bên phải trên cửa lại  treo một cái khóa đồng, hơn nữa còn là loại khóa đồng kiểu cũ trước kia, hiện tại hầu như đã không thấy.

Khóa đồng dường như tồn tại trong một thời gian dài, nhưng vẫn không rỉ sét.

Nếu là muốn mở nó ra, trước tiên phải tìm được một cái chìa khóa mới được, nhìn nhìn cánh cửa kia, Tô Viễn như có điều suy nghĩ.

Nếu như hắn không đoán sai, chìa khóa hơn phân nửa vẫn còn trong tay tủ quỷ.

Nhìn trong chốc lát, Tô Viễn quay đầu dời ánh mắt, nhìn về phía đại sảnh.

Trong đại sảnh cũng không xuất hiện thi thể như trong dự đoán, chỉ có hai cái ghế thái sư màu đen song song xếp thành một khối, nhưng mà đối với hắn mà nói cũng không phải là tin tức tốt gì.

Quả nhiên, lão già kia hiện tại còn chưa chết!

Chỉ là... người chưa chết, giờ phút này cũng không ở trong cổ trạch, tựa hồ giống như là đi ra ngoài?

Nếu như có người, đối với thứ tồn tại như vậy không có khả năng không cảm nhận được Tô Viễn đến.

Trầm tư một lát, Tô Viễn bước vào đại sảnh, tới gần hai cái ghế thái sư màu đen kia, nhưng hắn cũng không động tay động chân với ghế thái sư, thậm chí cũng không ngồi lên, mặc dù đó cũng là vật phẩm linh dị.

Sau khi lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh, Tô Viễn lại vòng tới sảnh sau.

Vừa đến đây, hắn đã nhìn thấy một quan tài sơn đỏ, bên cạnh quan tài bày một cái lư hương, mà trong lư hương cái không có gì hết, tựa hồ còn thiếu mấy nén hương.

Ngoài ra, sảnh sau không có gì cả.

Đến sớm không bằng đúng lúc, người đưa hương đến rồi.

Lấy ra ba nén hương tủ quỷ yêu cầu hắn đưa, Tô Viễn thuận tay bỏ vào trong lư hương.

Nghe nói trong tổng bộ cũng đang nghiên cứu hương quỷ, khác với hương quỷ mà Tô Viễn đánh dấu.

Hương quỷ do tổng bộ nghiên cứu và phát triển sau khi châm lửa sẽ tỏa ra một mùi thơm chỉ có quỷ mới có thể ngửi được, lệ quỷ ngửi thấy mùi thơm sẽ dừng hành động và rơi vào trạng thái ngủ say. Quỷ đang ngủ say sẽ không tập kích ai hết, cho dù là người bình thường kích phát quy luật giết người của quỷ cũng sẽ không bị giết chết.

Mà hiệu quả của hương quỷ phải căn cứ vào trình độ khủng bố của quỷ mà phán đoán, thời gian kéo dài không đồng nhất, số lượng quỷ xung quanh không giống nhau, thời gian hiệu quả cũng khác nhau, quỷ càng nhiều thời gian hiệu quả lại càng chậm.

Cũng không biết hương quỷ mình đánh dấu được và hương quỷ do tổng bộ nghiên cứu phát triển, cùng với hương quỷ mà quỷ tủ mình đưa ra, giữa ba cái có gì khác nhau.

Suy nghĩ một lát, Tô Viễn ngừng nghĩ ngợi.

Đối với hắn, trong này ẩn giấu bí mật cho dù lớn hơn nữa cũng thế, cũng không quan trọng.

Quan trọng là giao dịch của hắn với tủ quỷ đã kết thúc, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phỏng chừng sau này cũng sẽ không tiếp tục tiếp xúc với thứ kia.

Trong tòa cổ trạch này ẩn chứa rất nhiều bí mật, thậm chí bưu điện quỷ cũng có liên quan đến một số người thời dân quốc, nhưng vậy thì sao?

Đúng là ngự quỷ giả thời dân quốc rất mạnh, nhưng con đường của bọn họ chung quy vẫn sai.

Mạnh như lão Tần, từ trong bụng mẹ đã khống chế lệ quỷ, vừa sinh ra đã là dị chủng, nhưng kết quả chung quy vẫn không phải là không cách nào phá vỡ xiềng xích tuổi thọ, trước khi đại hạn đến nhốt mình vào pho tượng chế tạo bằng vàng, tiến hành tự hạn chế, phòng ngừa lệ quỷ hồi sinh tạo thành động loạn.

Bao gồm cả lão già trong cổ trạch này cũng giống như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận