Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 253: Nói thẳng

"Cũng không phải kiêng kỵ, mà là con quỷ kia quá mức nguy hiểm, đặt ở tổng bộ tôi cảm thấy không đủ an toàn, cho nên để đảm bảo, tôi đã giấu nó đi."

Vương Tiểu Minh nói: "Giấu  ở đâu? Ngạ quỷ là một tài liệu nghiên cứu rất tốt, tuy rằng độ nguy hiểm rất cao nhưng tôi hy vọng cậu có thể giao nó cho tổng bộ, điều này có thể thúc đẩy tổng bộ nghiên cứu lệ quỷ.”

“Anh còn muốn nghiên cứu sao? Sợ chết không đủ nhanh à?”

Tô Viễn nhướng mày, liên tục lắc đầu, chuyển hóa ngạ quỷ thành Toshio là đúng, nếu giao cho tổng bộ, có trời mới biết Vương Tiểu Minh, tên cuồng nhân nghiên cứu sẽ gây ra phiền toái gì.

Tựa như sự kiện quỷ sai ở thành phố Đại Kinh trong nguyên tác, đó chính là họa anh ta gây ra.

Nghiên cứu có rủi ro hay không, chưa kể đối tượng nghiên cứu còn là lệ quỷ.

Thật sự coi lệ quỷ là bảo bối ngoan ngoãn sẽ nằm trong phòng thí nghiệm ngoan ngoãn cho anh nghiên cứu sao?

"Nghĩ cũng đừng nghĩ! Anh chết tâm đi, không có cửa đâu! Con quỷ kia bị tôi nhốt ở vị trí hai trăm ngàn mét dưới lòng đất thành phố Đại Xương, nếu anh có năng lực thì đào nó ra nghiên cứu đi.”

Tô Viễn mặt không đỏ tim không đập nói dối.

Mọi người nghe xong trong lòng nhảy dựng lên, dưới lòng đất hai trăm ngàn mét... cái này sợ là phải ném vào dung nham phải không?

Về phần có tin hay không, mỗi người một quan điểm, Tô Viễn cũng không trông cậy vào bọn họ tin, chỉ là đang bày tỏ ra một thái độ mà thôi.

Vương Tiểu Minh nói: "Nếu đã phản đối không muốn giao nó ra, vậy quên đi, tôi đề nghị cậu tốt nhất dùng vàng nhốt chặt nó, lấy đặc tính của vàng, chỉ cần không phải do con người mở ra, trong vòng một vạn năm quỷ kia cũng không có khả năng chạy ra."

"Được rồi được rồi, hiện tại nó không thể vượt qua được bao nhiêu sóng gió, hiện tại thành phố Đại Xương không có chuyện gì liên quan đến anh nữa, anh đi đi." Tô Viễn nói.

"Cậu thực sự không nghĩ đến việc gia nhập tổng bộ sao? Với năng lực của cậu, không trở thành người phụ trách thật sự là đáng tiếc, nếu gia nhập tổng bộ, ít nhất có thể bảo vệ được sự an bình của một thành phố.”

Sau đó bị các ngươi sai khiến đến chết, đi vào chỗ chết, nơi nào xảy ra chuyện thì tới đó dọn dẹp, các người vừa mở miệng, hắn thì chạy gãy chân...

Tô Viễn bĩu môi nói: "Đừng uổng phí tâm tư, kết cấu tổng bộ quá nhỏ, keo kiệt, còn không hào phóng bằng giáo sư Vương, cho nên gia nhập thì thôi đi, tôi cũng chướng mắt tư thế tổng bộ không làm gì mà cứ vẽ ra tương lai. Đương nhiên, tôi hoan nghênh hợp tác đôi bên, có tài nguyên, có quỷ chúc cái gì cũng dễ thương lượng.”

Vương Tiểu Minh nghe đến đây, đột nhiên thần sắc khẽ động, hắn ra hiệu cho Lý Quân một chút.

Sau đó lấy ra một hộp nhỏ màu vàng từ quần áo, mở ra đó là một cây nến.

"Nến quỷ?"

Tô Viễn nhìn thoáng qua, sắc mặt nhất thời tối sầm lại.

Bởi vì nến quỷ bên trong có màu trắng.

"Anh đây là có ý gì?"

Có phải anh muốn mưu hại trẫm hay không! Nếu có thì nói thẳng đi! Tôi sẽ giết anh!

Vương Tiểu Minh nói: "Đây là lúc nghiên cứu nến quỷ xuất hiện hai kết quả thí nghiệm khác nhau, dù sao một thí nghiệm sẽ có rất nhiều biến hóa, đây là sản phẩm phái sinh mà tôi đã lấy ra từ một trong những biến hóa mà thôi. Ừm, hẳn là xem như bán thành phẩm, hoàn toàn không cùng loại với nến quỷ đỏ.”

"Sau khi đốt, nếu có quỷ gần đó sẽ tập kích người cầm nến quỷ trước, đây là một cây nến quỷ có thể kéo cừu hận, tính khả dụng còn hơn xa nến nến quỷ đỏ."

"Tôi cảm thấy thứ này cậu không lấy dùng thật đáng tiếc, đưa cho cậu trước, xem như là nợ cậu tiền lãi năm cây nến quỷ, dù sao nhất thời cũng làm không được nến quỷ đỏ."

“Tôi không cần!”

Tô Viễn quyết đoán cự tuyệt, đồ chơi này, trên người hắn đã đủ rồi.

"Cậu vẫn nên giữ lại đi, thứ này sản lượng phòng thí nghiệm của ta coi như khá nhiều."

Vương Tiểu Minh nói xong liền ném đồ cho Tô Viễn, xoay người theo Lý Quân lên xe.

"Tên vô lại này."

Tô Viễn nhìn thứ trong tay khóe miệng giật giật.

Nến quỷ màu trắng, thứ này cầm trong tay ai dám làm loạn?

Có thể hấp dẫn quỷ phụ cận lại đây, đây quả thực chính là tự sát, căn bản không có khả năng so sánh với nến quỷ đỏ.

Hắn ngẩng đầu nhìn Dương Gian, hai người mắt to trừng nhỏ.

Tô Viễn thăm dò đến đưa tay đưa đồ qua: "Cậu có muốn không? Đưa cho ngươi..."

Sắc mặt Dương Gian tối sầm lại: "Thứ này anh tự mình giữ lại dùng đi!”

Anh ta mới vừa giải quyết vấn đề lệ quỷ hồi sinh, còn không muốn chết nhanh như vậy.

Dương Gian không cần thứ này, Tô Viễn chỉ có thể bi thương thu hồi.

Sau khi đùa giỡn, Dương Gian nói: "Anh thật sự giải quyết ngạ quỷ sao? Làm sao anh làm được?”

Nói không tò mò là nói dối, Dương Gian từng tham dự sự kiện linh dị này nên cũng hiểu rõ về chuyện này, ngay cả quỷ anh giai đoạn thứ tư cũng khủng bố như thế, mà ngạ quỷ gốc sẽ khủng bố đến mức độ nào chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận