Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 636: hoàn khố Lý Hành

**Chương 636: Lý Hành ngông cuồng**
"Khụ khụ..."
Hai tên Luyện Đan sư tứ giai đồng hành mà đến lập tức hiểu ý, ho khan hai tiếng sau đó đưa mắt nhìn về phía mấy người đang xác nhận nhiệm vụ xung quanh.
"Không ngờ lại là Lý Hành, đi mau đi mau..."
"Nghe nói Lý Hành này cậy sư phụ mình là Lục Phong tiền bối, thêm vào bản thân có chút thiên tư liền làm xằng làm bậy, không coi ai ra gì, là loại đạp biến phong ngữ thành tất cả nơi bướm hoa, như vậy là lại coi trọng Ngô Yên cô nương đi?"
"Haizz, người này chưa từng nếm mùi thất bại cho nên muốn làm gì thì làm đã quen, Lục Phong tiền bối nhiều lần dạy bảo vẫn như cũ không chịu sửa đổi."
"Đi thôi đi thôi, chúng ta tốt nhất là đừng chọc vào lửa gần rơm."
"..."
Đám người nhỏ giọng thì thầm.
"Các ngươi đang nói cái gì?"
Lý Hành chuyển ánh mắt âm trầm nhìn về phía mọi người chung quanh.
"Đi mau đi mau!"
Đám người biến sắc, lập tức hốt hoảng rời đi.
"Ấy! Các ngươi..."
Ngô Yên thấy mọi người rời đi có chút bực bội, cuối cùng chỉ có thể mang theo chút lửa giận nhìn về phía Lý Hành, lạnh giọng nói: "Lý Hành, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
"Bản công tử bất quá là muốn cùng Ngô Yên cô nương trò chuyện, không hy vọng có người không biết điều ở đây mà thôi."
Lý Hành lạnh giọng nói, ánh mắt lại nhìn về phía Mộ Vân Ca vẫn không nhúc nhích ở bên cạnh.
"Ân?"
Hai tên đi theo sau lưng Lý Hành, Luyện Đan sư tứ giai, lập tức hiểu rõ ý tứ của Lý Hành, đi đến bên cạnh Mộ Vân Ca nhắc nhở Mộ Vân Ca.
Nhưng Mộ Vân Ca vẫn như cũ sắc mặt không đổi, vốn không có để ý hai người.
"Lời nói của Lý công tử ngươi là nghe không hiểu hay là thế nào?"
Hai người tới bên cạnh Mộ Vân Ca, một người một bên đưa tay khoác lên người Mộ Vân Ca muốn kéo Mộ Vân Ca đi, lại phát hiện hai người bọn họ dùng hết toàn lực đều không làm cho thân thể Mộ Vân Ca nhúc nhích chút nào.
Hai người vốn chỉ là Luyện Đan sư, ngay cả cường giả cảnh giới Thái Ất bình thường giờ phút này Mộ Vân Ca đều có nắm chắc chém g·iết, huống chi hai bọn họ muốn kéo Mộ Vân Ca.
"Ngô Yên, người không biết điều này là ai?"
Thấy Mộ Vân Ca không phản ứng chút nào, Lý Hành trong ánh mắt mang theo vài phần âm trầm nhìn Mộ Vân Ca, hỏi Ngô Yên.
"Không liên quan đến ngươi?"
Ngô Yên mang theo tức giận mở miệng.
"Tốt, rất tốt."
Khóe miệng Lý Hành lạnh lẽo, trên mặt khinh thường đứng dậy, sau đó tùy ý ôm quyền hướng về Mộ Vân Ca thi lễ, nhàn nhạt nói: "Tại hạ Lý Hành, sư theo Lục Phong tiền bối, chính là Luyện Đan sư lục giai, xin hỏi các hạ có thể cho tại hạ cùng gia sư chút thể diện không?"
Mộ Vân Ca căn bản không liếc hắn một cái, đưa mắt nhìn Ngô Yên, tiếp tục dò hỏi: "Tại hạ muốn thỉnh giáo Ngô Yên cô nương, nếu là ở bên dưới trực tiếp cầm vật phẩm cần thiết trong nhiệm vụ treo thưởng đến đây đưa ra nhiệm vụ, có thể không cần vàng bạc làm chi phí không?"
"Cái này..."
Ngô Yên nghe được Mộ Vân Ca hỏi thăm sau có chút kinh ngạc nhìn về phía Mộ Vân Ca, có vài phần do dự.
"Ha ha ha ha? Ta không nghe lầm chứ?"
"Không có vàng bạc làm chi phí vậy mà muốn trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ ở tầng ba của lầu các này?"
"Ngươi ngây thơ thật đúng là làm ta mở rộng tầm mắt nha!"
Ngô Yên còn đang chần chờ, Lý Hành sau khi nghe xong lại cười to lên.
"Ha ha ha ha... Cười c·hết người, không có vàng bạc làm chi phí lại còn dám ở tiền thưởng lâu tầng ba lấy không đồ?"
"Thì ra tưởng là đại nhân vật gì, hóa ra là tới đây phô trương thanh thế, chẳng lẽ không thể có chút tự mình hiểu lấy sao?"
Hai tên Luyện Đan sư tứ giai cũng hùa theo Lý Hành giễu cợt lên tiếng.
Mộ Vân Ca tự nhiên không để ý, những người này căn bản không xứng để Mộ Vân Ca để ý tới.
Ngô Yên liếc qua Lý Hành, có lẽ bởi vì bất mãn Lý Hành cùng đám người, thái độ đoan chính hướng Mộ Vân Ca mở miệng nói: "Mộ công tử, nếu là ngươi có thể luyện chế ra Thiên Thanh Đan, tiền thưởng lâu nguyện ý trực tiếp đưa ra nhiệm vụ treo thưởng cho ngươi."
"Chờ chút..."
"Mộ công tử? Thiên Thanh Đan? Ta không nghe lầm chứ?"
Lý Hành đột nhiên kinh ngạc nhìn Mộ Vân Ca, sau đó khóe miệng không nhịn được vẻ cười nhạo nói: "Chẳng lẽ ngươi chính là cái kẻ trước mặt sư tôn tự cho là đúng nói muốn luyện chế Thiên Thanh Đan?"
"Ha ha ha ha! Các ngươi nhìn kỹ một chút a, người ta nhưng là đại nhân vật muốn luyện chế Thiên Thanh Đan nha, thấy không? Thấy không?"
Lý Hành cười lớn chỉ vào Mộ Vân Ca, hướng hai tên tùy tùng mở miệng châm chọc nói.
"Oa! Thì ra đây chính là Mộ Đại Hiệp mộ danh trong truyền thuyết, Mộ công tử nha! Thất kính thất kính!"
"Lũ tiểu nhân có mắt không tròng, Mộ Đại Hiệp ngàn vạn lần muốn đại nhân không chấp tiểu nhân nha, nếu không cẩn thận trêu chọc Mộ Đại Hiệp, chúng tiểu nhân coi như... chỉ có thể chúc mừng một chút nha, bởi vì có làm gì thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra!"
"Ha ha ha ha! Nói láo gì, nói thật đi!"
Hai tên tùy tùng kẻ xướng người họa làm cho Lý Hành cười lớn không thôi, trong lời nói ý trào phúng hiển lộ rõ ràng.
Mộ Vân Ca đối mặt loại mỉa mai ở trình độ này cũng không có sinh khí, không phải hắn tính tình tốt, mà là mấy người này trong mắt hắn giống như vai hề, như ngươi có một thanh đao đẹp, cũng sẽ không đi g·iết một con chó đang sủa inh ỏi về phía ngươi, làm bẩn đao cùng quần áo của mình, huống chi g·iết rồi, không chừng chủ nhân của con chó kia sẽ làm loạn với ngươi, trừ khi là chó muốn cắn người, khi đó Mộ Vân Ca cũng sẽ không lưu thủ.
"Ngô Yên cô nương hiểu lầm, tại hạ nói không phải Thiên Thanh Đan, mà là những nhiệm vụ khác có phải cũng có thể làm vậy không?"
Mộ Vân Ca hướng Ngô Yên tiếp tục truy vấn đạo.
"Cái này..."
Ngô Yên sau khi nghe xong lại lần nữa lâm vào chần chờ.
"Nha? Thế nào Mộ Đại Hiệp?"
"Làm gì có chuyện hoàng bảng đệ nhất, toàn bộ Phong Khuynh Quốc đều không ai dám nhận nhiệm vụ mà giờ đã không lọt nổi vào pháp nhãn của Mộ Đại Hiệp? Bây giờ là coi trọng cái kia bảng vàng treo giải thưởng rồi sao?"
"Việc nhỏ này nhưng là muốn đi đầu hướng Mộ Đại Hiệp bồi tội, dù sao về sau Mộ Đại Hiệp chính là ở dưới quân vương, là ân nhân của nước, có thể tuyệt đối đừng làm khó kẻ hèn này!"
Lý Hành nghe được Mộ Vân Ca nói đằng sau lập tức tiếp tục trào phúng Mộ Vân Ca, thậm chí chính mình còn chưa đủ nghiền, lại hướng hai tên Luyện Đan sư tứ giai giả ý cả giận nói: "Các ngươi còn không mau chạy tới chỗ Mộ Đại Hiệp nhận lỗi, nếu không về sau Mộ Đại Hiệp tùy tiện nhảy mũi hai người các ngươi đều không chịu nổi!"
"Ai nha! Đúng đúng đúng!"
"Mộ Đại Hiệp cần phải đại nhân có đại lượng khoan hồng độ lượng nha, ngài liền tha cho kẻ hèn mọn này đi..."
"Ha ha ha ha!"
Mấy người kẻ xướng người họa, ngược lại mười phần nhập vai.
"Cút."
Lần này, Mộ Vân Ca khẽ nhả ra một chữ, nhìn như không có chút nào khí thế, nhưng Mộ Vân Ca liếc nhìn Lý Hành, trong ánh mắt lăng lệ sớm đã lộ rõ sát cơ.
Không phải Mộ Vân Ca bị mấy người chọc giận, dựa vào ba tên tôm tép nhãi nhép kẻ xướng người hoạ còn chưa đủ để phá vỡ tâm cảnh của Mộ Vân Ca, Mộ Vân Ca lộ rõ sát cơ nguyên nhân là ba người này giống như ruồi nhặng bên tai Mộ Vân Ca làm cho người ta phiền chán không chịu nổi, mười phần chậm trễ chính sự của Mộ Vân Ca.
"Mộ công tử..."
Ngô Yên gặp Mộ Vân Ca có sắc mặt như vậy sau, khuôn mặt liền vận chuyển linh khí.
"Công tử còn xin không nên tức giận, bất quá là mấy con ruồi thôi, làm gì phải tức giận."
Từ Kiên, người sớm đã nhẫn nhịn sự tức giận, vào giờ khắc này lại thúc giục tinh thần lực tiến lên khuyên giải Mộ Vân Ca.
Kỳ thật hai bọn họ đối với Lý Hành ngang ngược càn rỡ cũng sớm đã có không kiên nhẫn, nhưng trước bất luận Lý Hành thân là đệ tử thân truyền của Lục Phong, phong ngữ thành có phong ngữ thành quy củ, tiền thưởng lâu có tiền thưởng lâu quy củ, nếu là Mộ Vân Ca xuất thủ đả thương người sẽ cực kì bất lợi, cho nên bọn hắn nhìn như tại giúp Lý Hành ngăn cản Mộ Vân Ca xuất thủ, nhưng trên thực tế bọn hắn là đang giúp Mộ Vân Ca, bởi vì bọn hắn cũng mười phần chán ghét Lý Hành.
"Thế nào? Mộ Đại Hiệp đây là muốn g·iết ta phải không?"
"Ngươi cần phải biết rằng bản công tử thân phận ra sao? Tôn sư Lục Phong tiền bối thân phận ra sao!"
"Đừng nói ngươi mao đầu tiểu tử này, liền xem như lâu chủ Thanh Mộ của tiền thưởng lâu này cũng phải cho bản công tử ba phần thể diện, tại phong ngữ thành chỉ có bản công tử động thủ đánh người khác, còn không có người khác dám đối với bản công tử xuất thủ!"
Lý Hành gặp Mộ Vân Ca tức giận sau càng thêm cuồng vọng tự đại ưỡn ngực, ác ý nhìn Mộ Vân Ca mười phần phách lối, cùng lúc đó, Lý Hành một quyền hướng về gương mặt Mộ Vân Ca đánh tới.
"Răng rắc!"
Sau một khắc, một tiếng xương cốt đứt gãy truyền đến, xương tay Lý Hành trực tiếp đứt gãy, Mộ Vân Ca lại ngay cả động cũng không có động một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận