Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 155: âm thầm nguy cơ

**Chương 155: Nguy cơ tiềm ẩn**
Khi mọi người còn đang chấn kinh trước luồng khí tức này, cửa chính của chủ các mở ra, Thư Lam, khoác trên mình bộ lụa mỏng, bước ra.
Vào thời khắc này, sắc đẹp tuyệt trần của Thư Lam vẫn không hề thay đổi, nhưng trong hơi thở đã xen lẫn một cỗ khí tức nồng đậm và dày đặc, khiến người ta ẩn ẩn cảm thấy uy nghiêm không dám nhìn thẳng.
"Chúc mừng các chủ đột phá cảnh giới thần hồn, đặt chân vị trí cường giả thần hồn đệ nhất Bắc Dương Quốc."
"Chúc mừng các chủ."
Phong Mãn Lâu và Phượng Cầm, hai vị trưởng lão, lập tức tiến lên chúc mừng Thư Lam.
"Đây đều là công lao Đại Đạo Đan của Mộ Vân Ca."
Thư Lam khẽ cười nói với Mộ Vân Ca.
"Các chủ vốn đã là đỉnh phong tạo hóa, đột phá thần hồn vốn là chuyện sớm muộn, đệ tử bất quá chỉ giúp các chủ một việc nhỏ không đáng kể." Mộ Vân Ca cung kính hành lễ với Thư Lam.
"Các chủ đột phá cảnh giới thần hồn, Bắc Dương Quốc cũng không còn là nước yếu, thật đáng mừng." Phong Mãn Lâu nhìn về phía Thư Lam, dường như rất vui mừng vì sự đột phá của Thư Lam.
"Phong trưởng lão, cường quốc Nam Nhạc và hai nước khác sớm đã có cường giả thần hồn, ta bất quá chỉ vừa mới đặt chân thần hồn, sao có thể nói Bắc Dương Quốc không còn yếu?"
Thư Lam tuy được Phong Mãn Lâu tán thưởng nhưng không thấy vui mừng bao nhiêu, ngược lại ẩn ẩn có chút lo lắng.
Bắc Dương Quốc đã yếu từ lâu, trăm năm qua mới xuất hiện một người cảnh giới thần hồn là nàng, mà Nam Nhạc Quốc gần trăm năm đã không biết có bao nhiêu người thần hồn. Trước đây Bắc Dương Quốc yếu, Nam Nhạc Quốc cũng không thèm để ý, nhưng giờ khắc này lại xuất hiện một người thần hồn là nàng, Nam Nhạc Quốc làm sao có thể tùy tiện dễ dàng tha thứ cho Bắc Dương Quốc bắt đầu cường thịnh lên?
Cho nên mặc dù nàng đột phá thần hồn, phần lớn trong lòng là lo lắng, lo lắng đối với ngoại hoạn.
"Các chủ, cho dù Nam Nhạc Quốc mạnh hơn, muốn ra tay với Bắc Dương cũng cần một lý do chính đáng, chúng ta và Nam Nhạc không hề qua lại, cho nên các chủ không cần phải lo lắng."
Mộ Vân Ca xem sắc mặt Thư Lam, đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, liền mở miệng giải thích.
Thế giới tu sĩ tuy rằng ngươi lừa ta gạt, cường giả vi tôn, nhưng cũng không tránh khỏi một chữ lý. Cũng giống như tranh chấp giữa các tông môn, đều cần một danh nghĩa chính nghĩa, giương cao ngọn cờ chính nghĩa, được lòng dân ủng hộ mới có thể dùng kiếm chính nghĩa thảo phạt. Nếu không, cho dù có thực lực tuyệt đối cường đại cũng sẽ hoàn toàn phản tác dụng, 'gieo gió gặt bão', huống chi là việc Nam Nhạc Quốc ra tay với Bắc Dương Quốc.
Cho nên không phải là cường đại liền có thể muốn làm gì thì làm, một tay che trời. Pháp tắc của thế giới này không phải chỉ có cường đại, mà còn cần thuận theo Thiên Đạo, được lòng dân ủng hộ mới có thể thành công. Cho dù là âm mưu quỷ kế được ngụy trang thì cũng cần như vậy, giống như việc Mộ Vân Ca tính toán Thủy Nguyệt Chân Nhân và Lã Thiên Thành. Trừ phi có thực lực có thể làm được thần không biết quỷ không hay, nhưng loại sự tình này làm sao có thể tùy tiện làm được?
"Cũng đúng... Chúng ta chỉ cần không đi trêu chọc Nam Nhạc Quốc, thì sợ gì Nam Nhạc Quốc xâm phạm biên giới?"
Thư Lam nghe xong lời Mộ Vân Ca, thở dài, cau mày cũng giãn ra, cười cười nhưng vẫn có mấy phần bất đắc dĩ.
Dù sao đối với Bắc Dương Quốc bọn hắn mà nói, thực lực vẫn chưa đủ để bọn hắn có tư cách đắc tội Nam Nhạc Quốc, chỉ có thể cầu được tự vệ.
"Sư phụ không nên lo lắng, ca ca rất lợi hại, về sau nhất định có thể làm cho người khác đều sợ chúng ta."
Tử Lăng thoát ra thân thể đến trước người Thư Lam để an ủi.
"Tử Lăng nói..."
"Đồ nhi, ngươi... Ngươi... Tạo hóa nhị giai!" Thư Lam nắm chặt hai vai Tử Lăng, kinh sợ dò xét nàng từ trên xuống dưới.
Vốn dĩ đang vui mừng vì Tử Lăng an ủi, lại đột nhiên phát hiện cảnh giới của Tử Lăng lúc này đã là tạo hóa nhị giai. Trong nhất thời, kích động thậm chí vượt qua cả nỗi lo lắng đối với Nam Nhạc Quốc.
"Tạo hóa nhị giai!"
Một câu của Thư Lam khiến Phong Mãn Lâu và Phượng Cầm, những người vừa rồi không quá để ý Tử Lăng, đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Tử Lăng. Bên cạnh, Chu Gia huynh muội cũng khiếp sợ không gì sánh được.
Bởi vì ngay ban ngày, bọn hắn hoàn toàn hiểu rõ Tử Lăng chỉ là thông nguyên cửu giai, mà giờ khắc này chưa đến một ngày, đã là tạo hóa nhị giai. Tốc độ tăng lên như vậy làm sao không khiến bọn hắn chấn kinh? Lúc này, sự chấn kinh của bọn hắn thậm chí vượt qua cả niềm vui Thư Lam đặt chân thần hồn.
Phải biết thân là 'thiên linh chi thể', vừa sinh ra đã được Thiên Địa ban ân, Chu Mục Nhiên giờ phút này vẫn chỉ là thông nguyên cửu giai! Mà lúc trước, khi Chu Mục Nhiên bắt đầu gặp Tử Lăng, Tử Lăng vẫn chỉ là một thông nguyên nhị giai cảnh giới!
"Làm sao có thể, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Sự chấn kinh này khiến Thư Lam nghĩ ngay đến thủ bút của Mộ Vân Ca, nhưng cho dù nàng biết rõ đây chính là thủ bút của Mộ Vân Ca vẫn không dám tin tưởng.
"Các chủ, Tử Lăng muội muội thiên phú cực giai, hơn nữa đối với tu luyện phi thường khắc khổ, ta chỉ là hơi vì nàng quy hoạch một chút con đường mà thôi."
Mộ Vân Ca đối mặt với sự kinh ngạc của đám người không có nửa phần đắc ý, ngược lại hy vọng đám người không nên quá mức chấn kinh với sự biến hóa của Tử Lăng, nhưng hiện tại xem ra đã là không thể nào.
Càng có thiên phú cao đại biểu cho càng xuất chúng, 'cây cao đón gió', Tử Lăng càng ưu tú thì càng ở vào đầu sóng ngọn gió. Nhưng Mộ Vân Ca không có cách nào, nếu Tử Lăng không nhanh chóng tăng lên, một ngày nào đó Mộ Vân Ca khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy, Tử Lăng làm sao có đủ lực tự bảo vệ mình?
Đó là việc không có cách nào vẹn toàn đôi bên, mà Mộ Vân Ca hiện tại đã lựa chọn cho Tử Lăng vế sau.
"Cũng đúng... Ta quên ngươi là hạng người gì, nếu là ngươi nói thì nhất định có thể."
Thư Lam sắc mặt dần dần trấn định lại, nhớ lại Mộ Vân Ca tuy chưa thừa nhận nhưng đã hoàn thành thân phận, sự chấn kinh ban đầu trở nên thoải mái hơn mấy phần.
"Mộ Vân Ca, ngươi thật sự rất không đơn giản."
Phong Mãn Lâu nhìn một chút Tử Lăng, lại nhìn Mộ Vân Ca không khỏi thốt lên một tiếng tán thưởng.
"Tốt, sắc trời cũng không còn sớm, các ngươi về trước nghỉ ngơi đi."
Thư Lam hướng phía đám người nói xong, xoay người hướng Mộ Vân Ca nói: "Vân Ca, ngươi trước lưu lại, ta có việc muốn giao phó."
"Vâng."
Mộ Vân Ca hành lễ, quay người để Chỉ Như mang Tử Lăng rời đi, lại chuyển hướng Thư Lam thì thân ảnh Phượng Cầm trưởng lão đã biến mất không thấy gì nữa.
"Các chủ sớm đi nghỉ ngơi."
Phong Mãn Lâu khẽ gật đầu sau khi quan tâm một câu cũng rời đi, Chu Mục Nhiên huynh muội cũng theo sau rời đi.
"Đi thôi Vân Ca, vào trong nói chuyện."
Thư Lam nhìn một chút Mộ Vân Ca, trong con ngươi lại có mấy phần lo lắng.
Trong chủ các.
Thư Lam không ngồi ở vị trí của nàng, mà là đứng trước mặt Mộ Vân Ca, mấy phần lo lắng nói: "Sau khi Đan Các rung chuyển, danh tiếng của ngươi đã vang danh thiên hạ. Hiện tại thế lực Đan Các đã rơi vào trong tay chúng ta, Huyền Nguyệt bọn hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, về sau ngươi cần phải cẩn thận một chút."
"Đệ tử biết."
Mộ Vân Ca gật đầu hành lễ.
Mặc dù sự quan tâm này không có ý nghĩa, nhưng Thư Lam cố ý nói với hắn, cũng đủ để nhìn ra Thư Lam quan tâm đối với Mộ Vân Ca.
"Mặc dù bây giờ ta, nhờ Đại Đạo Đan của ngươi trợ giúp, đã đặt chân cảnh giới thần hồn, nhưng ngươi phải hiểu rõ lần trước ngươi luyện chế ra Đại Đạo Đan đã gây ra hậu quả nghiêm trọng đến mức nào." Thư Lam gặp Mộ Vân Ca gật đầu nhưng vẻ buồn rầu không hề thuyên giảm.
"Đệ tử không hiểu."
Mộ Vân Ca sau khi nghe xong quả thật có chút nghi hoặc.
"Một đan sư có thể luyện chế ra Đại Đạo Đan, và một tu sĩ dựa vào Đại Đạo Đan đặt chân thần hồn, cùng tồn tại trong một Vấn Thiên Các, ở một quốc gia yếu kém như Bắc Dương Quốc, đây đối với chúng ta mà nói có thể là tai họa ngập đầu. Ta vốn không nên đặt chân thần hồn, nhưng danh tiếng của ngươi đã truyền xa, ta không có cách nào. Đặt chân thần hồn, Vấn Thiên Các còn có một chút lực lượng bảo đảm."
"Mặc dù nước khác không dám mạo hiểm 'thiên hạ đại bất uý', tùy tiện làm bậy, nhưng chắc chắn sẽ tại thời điểm chúng ta sơ sẩy mà âm thầm ra tay với chúng ta, đây là điều chúng ta khó mà phòng bị, ngươi biết không?"
Thư Lam giải thích.
"Đệ tử minh bạch..."
Mộ Vân Ca nhìn Thư Lam, trong con ngươi trở nên có chút ngưng trọng.
Xác thực, nước khác không dám tùy tiện xuất thủ, nhưng cũng sẽ không dung túng một địch nhân trưởng thành, đây cũng chính là khó khăn lớn nhất mà Mộ Vân Ca sẽ phải đối mặt về sau.
Nhưng điều này không hề cản trở quyết tâm trưởng thành của Mộ Vân Ca. Thân là thiên tài chuyển thế đến từ Thương Lan giới, nếu ở trong tiểu thế giới nhỏ bé này mà 'thân tử đạo tiêu', thì chỉ có thể chứng minh chính mình thậm chí không có tư cách tìm Lý Viêm lão nhi báo thù.
"Ngươi muốn trở về, phải không?"
Thư Lam hình như có thâm ý hướng Mộ Vân Ca hỏi.
Mộ Vân Ca nhìn Thư Lam, trong con ngươi có thâm ý, do dự một chút sau đó cung kính nói: "Các chủ, sắc trời không còn sớm, ta xác thực cần phải trở về."
"Ngươi biết ta nói không phải là thế giới này." Thư Lam bình tĩnh nói.
Thương Lan giới...
Mộ Vân Ca biết lừa gạt Thư Lam sớm đã không cần thiết, nhưng con đường báo thù của Mộ Vân Ca không muốn liên lụy quá nhiều người.
"Phải, ta muốn trở về g·iết một người, ta biết con đường này rất nguy hiểm." Mộ Vân Ca bình tĩnh nói.
"g·iết sau đó thì sao?"
Thư Lam có chút lo lắng, mấy phần sầu muộn.
"Chưa nghĩ tới..."
Mộ Vân Ca ngữ khí có chút trầm thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận