Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 36 không để ý kiếm chuyện

**Chương 36: Không Ngại Gây Thêm Chuyện**
Máu tươi theo hàng trăm vết thương của hắn chảy ra, chẳng mấy chốc đã loang lổ một vùng đỏ thẫm, khí tức của Lưu Vân cũng dần trở nên yếu ớt.
"Ta đã nói ngươi cút đi, vậy mà ngươi lại không nghe."
Vẻ mặt Mộ Vân Ca bình tĩnh, không hề lộ ra chút tức giận nào. Chính vì sự bình thản đó mà những người xung quanh bất giác lùi lại, sợ rằng Mộ Vân Ca – kẻ nhìn có vẻ ôn hòa nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn – sẽ tai họa đến bọn họ.
"Ách..."
Thế nhưng, trong ánh mắt Lưu Vân chỉ còn lại sự sợ hãi, không nói ra được một chữ nào, bởi vì cổ hắn đã bị Mộ Vân Ca trực tiếp chém đứt.
"Nhớ kỹ, có những người, đừng nên chọc vào, bởi vì có những người còn vô tình hơn ngươi!"
Mộ Vân Ca nắm lấy Lưu Vân, kẻ đang tê liệt ngã trên mặt đất, máu me bê bết, lạnh lùng nói từng chữ.
Lưu Vân lắp bắp muốn giãy dụa, nhưng máu tươi khắp người lại phun ra trên mặt đất, dưới ánh mặt trời, máu nhanh chóng ngưng kết lại, bộ dạng thảm hại không thể tả.
"Tử Lăng, chúng ta đi thôi."
Mộ Vân Ca quay người, đối diện với Tử Lăng, ánh mắt hắn lại chỉ còn lại vẻ ôn nhu.
"Dừng lại!"
Đột nhiên, sau lưng lại có tiếng ngăn cản. Mộ Vân Ca còn đang nghi hoặc, không lẽ Lưu Vân đã tìm người tới cửa nhanh như vậy, thì lại phát hiện hai người này có vẻ ngoài của binh sĩ.
"Hai vị, người này vô cớ gây sự với ta, đã bị ta trừng trị một chút."
Mộ Vân Ca thấy người đến là binh sĩ, liền hướng hai người giải thích.
Vừa rồi hắn ra tay trước mặt mọi người, nhưng ai cũng biết Lưu Vân ra tay trước, cho nên Mộ Vân Ca chiếm lý, không vội vàng gì.
Hai tên binh sĩ sau khi nghe xong, nhìn qua Lưu Vân đang nằm thảm hại trên mặt đất. Đây mà là trừng trị một chút sao? Nếu chậm trễ một lát, e rằng đến mạng cũng khó giữ!
"Hắn là đệ đệ ruột của Lưu Minh, đệ tử thân truyền của Đại trưởng lão. Đả thương hắn, ngươi vẫn phải theo chúng ta đi một chuyến mới được."
Hai người lập tức tiến lên chặn đường Mộ Vân Ca, dù sao việc này quá lớn, bọn hắn cũng không dám tùy tiện thả Mộ Vân Ca đi, nếu không Lưu Minh nổi giận, bọn họ sẽ gặp đại họa.
"A? Hắn động thủ gây sự trước, việc này mọi người đều biết, cớ gì ta còn phải đi với các ngươi một chuyến?"
Mộ Vân Ca nghi hoặc, lấy ra một viên ngọc giản.
"Ta là Mộ Vân Ca, thành chủ Bắc Ly thành. Hôm nay, Lưu Vân cố ý gây sự, đả thương ta, đã bị ta trừng phạt thích đáng, các ngươi còn có gì nghi hoặc?"
Ngọc giản của thành chủ, không nghi ngờ gì là tượng trưng cho thân phận, cho dù ở các thành khác không thể phát huy tác dụng điều binh khiển tướng, nhưng tác dụng của nó cũng không thể xem thường.
Ít nhất, trong trường hợp này, nó nắm giữ quyền uy tuyệt đối.
"Cái này... cái này..."
"Là tiểu nhân mắt vụng về, không biết là Bắc Ly thành chủ đại nhân."
Hai tên binh sĩ lập tức trở nên cung kính hơn.
Đây chính là tác dụng của ngọc giản thành chủ, ít nhất tại thời điểm này, khi hai tên binh sĩ muốn bắt Lưu Vân, Mộ Vân Ca – với thân phận thành chủ - không những không rơi vào thế yếu mà còn chiếm ưu thế, đủ để thay đổi cục diện trước mắt.
"Ha ha, thật là lớn quan uy!"
Sau tiếng cười lạnh, trong đám người lại xuất hiện một nam tử mặc áo bào xám, dung mạo có nét giống với Lưu Vân.
Lưu Minh?
Thật đúng lúc, mới sớm vậy mà đã đụng phải Lưu Minh?
"Ta là Lưu Đào, đệ tử nội môn Vấn Thiên Các, cũng là ca ca của Lưu Vân!"
Nam tử thấy huyết nhân nằm trên mặt đất, lửa giận trong lòng sớm đã không thể ngăn chặn, bộ dạng như muốn chém Mộ Vân Ca thành muôn mảnh.
Thì ra là Lưu Đào.
Mộ Vân Ca nghe xong liền thở phào một hơi. Giờ phút này, mặc dù thực lực của hắn mạnh mẽ, cho dù là cao thủ Thông Nguyên Cửu Giai ra tay cũng không giữ hắn lại được, thế nhưng hắn còn mang theo Tử Lăng, đương nhiên phải lo lắng một chút.
Bất quá, nếu không phải Lưu Minh mà là đệ tử nội môn Lưu Đào, Mộ Vân Ca liền bớt đi lo âu về sau.
"Đã vậy, kính xin các hạ quản thúc đệ đệ mình cho tốt, nếu không, không biết chừng có ngày nào đó sẽ c·hết thảm ngoài đường mà không hay."
Mộ Vân Ca sắc mặt vẫn bình tĩnh.
"Ta có quản đệ đệ của ta hay không, không liên quan gì đến ngươi, nhưng ngươi nếu dám phế hắn, ta nhất định phải bắt ngươi về tra hỏi!"
Lưu Đào ánh mắt hung ác, trong lúc mơ hồ, linh khí bắt đầu dao động.
Thông Nguyên nhị giai?
Khi Lưu Đào dao động linh khí, Mộ Vân Ca đã quan sát ra thực lực của hắn ta. Chẳng qua chỉ là Thông Nguyên nhị giai, Mộ Vân Ca đương nhiên sẽ không để vào mắt.
"Lưu Vân muốn cướp muội muội ta nên bị ta phế bỏ, ngươi chẳng những không hỏi rõ đầu đuôi xem hắn có đáng bị báo ứng hay không, ngược lại muốn ỷ thế hiếp người, phải không?"
Dựa trên tinh thần người không phạm ta, ta không phạm người, tận lực không gây chuyện thị phi, Mộ Vân Ca vẫn có ý định xử sự theo phép tắc, dù sao còn mang theo Tử Lăng. Mộ Vân Ca không để ý chính mình, nhưng cũng phải chú ý đến Tử Lăng ở bên cạnh.
"Bớt nói nhảm! Tồi Tâm Chưởng!"
Thế nhưng, ý nhượng bộ của Mộ Vân Ca lại bị Lưu Đào nhìn nhận thành sự e ngại, cho rằng Mộ Vân Ca sợ hắn.
Mộ Vân Ca cũng không nói nhảm, tinh thần niệm lực mở rộng áp chế Lưu Đào, sau đó sử dụng Chấn Sơn Hà chống lại một chưởng này.
Lưu Đào và Lưu Vân cùng sử dụng một chưởng, nhưng thân là cao thủ Thông Nguyên nhị giai, uy lực chưởng pháp của Lưu Đào lại hoàn toàn khác. Tinh thần niệm lực của Mộ Vân Ca có thể áp chế Lưu Vân đến mức hắn ta chẳng khác nào con kiến, mặc sức xâm lược, nhưng đối với Lưu Đào thì không được.
Tuy vậy, Mộ Vân Ca vẫn dễ dàng hóa giải được nửa thành lực đạo của Lưu Đào bằng tinh thần áp chế, chiêu Chấn Sơn Hà này đủ để tùy ý ứng phó với Tồi Tâm Chưởng lúc này.
Oanh!
Quả nhiên, quyền chưởng giao nhau, Mộ Vân Ca chỉ dựa vào thể phách đã đánh lui Lưu Đào ba bước, còn hắn lại ung dung như đi bộ nhàn nhã.
"Đối với kẻ gây chuyện, ta không ngại phế bỏ thêm một người nữa."
Sắc mặt Mộ Vân Ca hơi âm lãnh, sau đó Tụ Linh trận mở ra, hai mươi đạo lưu quang xoay quanh bay múa quanh thân Mộ Vân Ca.
Lưu Đào mắt sáng như đuốc nhìn gần Mộ Vân Ca, nhưng cũng không còn dám tùy tiện làm bậy. Vốn cho rằng có thể vì Lưu Vân báo thù, chiếm được sự yêu thích của Lưu Minh, rồi sau đó sẽ nhận được chỗ tốt, giờ hắn mới biết mình đã gặp phải một đối thủ không dễ đối phó.
Dù sao, với bộ dạng thoải mái khi đón một chưởng vừa rồi của Mộ Vân Ca, cho dù hắn có thêm thủ đoạn mạnh hơn, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì. Mà lúc này Mộ Vân Ca lại đang nổi giận, chỉ cần sơ ý một chút sẽ rơi vào kết cục giống Lưu Vân.
"A, không ngờ tới ngươi, một thành chủ nhỏ bé mà lại có chút bản lĩnh, nhưng ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội, cứ đợi đấy!"
Lưu Đào dù sao cũng mất mặt trước Mộ Vân Ca, liền lớn tiếng uy hiếp, rồi mang theo Lưu Vân đang hấp hối chật vật rời đi.
"Hắn chính là tân nhiệm Bắc Ly thành chủ?"
"Không nghĩ tới lại lợi hại như vậy! Cũng không biết có thể chịu đựng được sự trả thù của Lưu Minh hay không?"
"Ta thấy được, nghe nói hắn vì báo thù, đã tàn sát cả nhà Triệu Gia!"
"Nha! Vậy hắn cũng không phải hạng người dễ trêu chọc nha!"
Sau khi Mộ Vân Ca tự báo thân phận trong trận chiến này, cũng dẫn tới vô số người bàn tán xôn xao.
Xem ra, chuyện mình tàn sát cả nhà Triệu Gia đã gây xôn xao rồi.
Mộ Vân Ca khẽ cười, kéo tay Tử Lăng, không nhìn những lời đàm tiếu, thong thả rời đi. Nếu không biết thân phận của hắn, ai có thể ngờ một người như vậy mà nhìn không ra nửa phần lệ khí?
Dựa vào thân phận Bắc Ly thành chủ, những binh lính kia tự nhiên không dám tùy tiện ngăn cản. Nếu cần thiết, tự nhiên sẽ có những người khác chuyên môn tìm tới Mộ Vân Ca, bọn hắn – những binh lính này – không có quyền lợi trực tiếp giữ lại một vị thành chủ, hơn nữa còn không phải một thành chủ hiền lành.
Mộ Vân Ca cũng thấy nhẹ nhõm hơn, mang theo Tử Lăng dự định trực tiếp xuyên qua Giang Trung Thành, tiến về Bất Dạ Sơn – nơi Vấn Thiên Các tọa lạc.
Chuyện của Lưu Vân, Mộ Vân Ca cũng không quá lo sợ. Dù sao, ca ca của Lưu Vân chỉ là một đệ tử thân truyền, mà chuyến này Mộ Vân Ca cũng là muốn đưa Tử Lăng lên làm thân truyền, hơn nữa còn là thân truyền có bản nguyên linh căn!
Mộ Vân Ca cũng không sợ Lưu Minh trả thù, nếu Chỉ Như động thủ, Mộ Vân Ca ngược lại còn có chút để ý.
Thân là kiếm tu, chỉ bằng một chiêu đã có thể phế Thông Nguyên thất giai, lại mang trên người một thanh kiếm không rõ lai lịch, coi như thanh thần kiếm thứ tư Hư Không Vạn Trượng cũng khó rung chuyển mảy may.
Vấn Thiên Các này, thoạt nhìn cũng không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận