Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 291: diễn kịch

**Chương 291: Diễn Kịch**
Nhờ vào tinh thần lực cường đại, dao động tinh thần lực của Mộ Vân Ca cực kỳ yếu ớt. Ở trong thế giới này, cho dù là Tôn Thái, Mộ Vân Ca cũng có năng lực khiến hắn không thể nhận ra, đương nhiên sẽ không sợ bị Chu Văn phát hiện.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Mộ Vân Ca rất nhanh đã nhận ra vị trí của Chu Văn. Thời khắc này, Chu Văn đang ở tại một gian trà lâu thưởng thức trà thô, giống như đang chờ đợi người nào đó.
"Đi thôi, tìm được rồi."
Mộ Vân Ca thực sự có chút không muốn nói chuyện, mở miệng nói.
"Vâng, tiểu thư."
Lục Minh lần nữa dùng cái thanh âm khiến người ta nghẹt thở đó trả lời.
Mộ Vân Ca không nói gì, cố nén cảm giác khó chịu trong dạ dày, đi ở phía trước. Lục Minh thì giống như một tiểu tùy tùng bình thường đi theo bên cạnh.
Mà Mộ Vân Ca thì tại Lục Minh, "nha đầu" này, cùng đi hướng về phía trà lâu trong trấn mà đi.
Bất quá rất nhanh Mộ Vân Ca liền phát hiện hắn đã bị tinh thần lực của Chu Văn khóa chặt. Đương nhiên, Mộ Vân Ca cũng không có đi xung đột với tinh thần lực của Chu Văn. Tuy đặc tính tinh thần lực của Chu Văn rất mạnh, nhưng lại khác biệt với hắn. Tinh thần lực của Chu Văn chỉ dùng để quan sát bên trên, nghe nói cửu giai tiễn thủ có thể dùng tinh thần lực để nhìn xa ngàn dặm, cũng có thể bắn xa vạn trượng. Nhưng ngay cả như vậy, tiễn thủ đối với tinh thần lực có yêu cầu đặc thù, khiến nó không cách nào làm được tế trí nhập vi, cũng không cách nào giống như Mộ Vân Ca có thể nhìn xuyên thấu vật thể. Mộ Vân Ca tự nhiên cũng không cần thiết phải đi xung đột tinh thần lực của Chu Văn.
Chính bởi vì như vậy, Mộ Vân Ca mới yên tâm để Lục Minh hóa trang hắn thành thân nữ nhi. Nếu tinh thần lực của Chu Văn đủ để xuyên thấu vật thể, như vậy hết thảy đều không có chút ý nghĩa nào.
Bất luận là xuất phát từ loại nguyên nhân nào, giờ phút này Mộ Vân Ca như là đã bị Chu Văn chú ý, nếu như vậy, Mộ Vân Ca không thể có bất kỳ khinh thường nào.
Hiện tại không thể thẳng đến chỗ Chu Văn, mục đích rõ ràng như vậy tất nhiên sẽ bị Chu Văn phát giác. Dục tốc bất đạt, cho nên Mộ Vân Ca chậm lại bước chân, đồng thời thay đổi lộ tuyến vốn có.
"Tiểu thư, người nhìn cây trâm này thật xinh đẹp nha, người đeo lên khẳng định rất đẹp."
Trước một hiệu trang sức, Mộ Vân Ca dừng bước, dùng ánh mắt có chút tâm sự nhìn vào trong tiệm vật trang sức, Lục Minh lập tức minh bạch dụng ý của Mộ Vân Ca, chỉ vào một cây trâm cài đầu bằng cành vàng trong tiệm trang sức, hướng về phía Mộ Vân Ca mặt đầy vẻ u sầu nói ra.
"Vị tiểu thư này thật sự là có ánh mắt tốt nha! Cây trâm cài này là của Tiên Nhân để lại, chạm trổ tinh tế, tinh điêu tế trác mà thành, chính là hiếm có trên thế gian, cũng là bảo bối tốt số một số hai của bản điếm."
Chưởng quỹ của tiệm trang sức lập tức thao thao bất tuyệt khen không dứt miệng về cây trâm cài đầu bằng cành vàng này.
Đương nhiên, Mộ Vân Ca nhìn lướt qua trang sức trong tiệm đằng sau cũng biết chưởng quỹ này thực sự nói thật, cây trâm cài mà hắn tiện tay có thể thành cành vàng này, xác thực xem như là trấn điếm chi bảo của hắn.
Dù sao thế giới của người bình thường không thể so với thế giới tu sĩ, huống chi đây là nơi hẻo lánh ở giao giới tiểu trấn, có thể có cây trâm cài do đê giai Luyện Khí sư luyện chế cũng đã không tệ.
"Chưởng quỹ, cái này bao nhiêu tiền?"
Lục Minh chỉ vào cây trâm cài đầu bằng cành vàng, hướng chưởng quỹ hỏi thăm.
"Ách... Bởi vì cây trâm cài đầu này là do Tiên Nhân làm ra, cho nên hơi đắt một chút, cần... Ách... Hoàng kim năm lượng..."
Chưởng quỹ quan sát tỉ mỉ Mộ Vân Ca và Lục Minh ăn mặc, sau đó ấp a ấp úng mở miệng nói.
Năm lượng hoàng kim, cái giá này cho dù Mộ Vân Ca chưa từng tiếp xúc với thế gian đều biết là cao hơn rất nhiều. Rõ ràng chưởng quỹ này nhìn thấy hai người ăn mặc xa xỉ nên muốn kiếm lời một chút.
Bất quá để Mộ Vân Ca và Lục Minh xuất ra năm lượng hoàng kim tuy khó, nhưng xuất ra thứ còn quý giá hơn Tất Hoàng Kim lại đơn giản hơn rất nhiều.
"Năm lượng hoàng kim? Mắc như vậy? Chưởng quỹ, ngươi xem chúng ta dễ ức hiếp sao."
Lục Minh nhíu mày chỉ vào chưởng quỹ, một mặt bất mãn nói, học theo dáng vẻ tiểu nha đầu rất ra dáng.
Chưởng quỹ lại bồi tiếu kiểm nói: “Hai vị nói gì vậy nha, cây trâm cài đầu này do Tiên Nhân làm ra, vốn là mười phần khó được, huống chi dùng hay là hoàng kim, cho nên lúc này mới...”
"Ngươi!"
Lục Minh làm bộ tìm kiếm trong ví, sau đó mang theo vẻ mặt khó xử nhìn về phía Mộ Vân Ca nói: "Tiểu thư... Lần này đi ra ngoài vội quá..."
Mộ Vân Ca cũng làm bộ lộ ra vẻ yêu thích đối với cây trâm cài đầu, sau đó nhìn Lục Minh, vẻ mặt ngượng ngùng, cau mày nói: "Thôi bỏ đi, ta không muốn nữa, chúng ta đi thôi."
Nói xong, Mộ Vân Ca một mặt không đành lòng, xoay người rời đi.
"Ấy... Ấy!"
"Cắt! Còn tưởng là thiên kim tiểu thư nhà giàu có nào, lãng phí thời gian."
Chưởng quỹ thấy Mộ Vân Ca rời đi, một mặt mất hứng nói.
"Ấy! Tiểu thư!"
Lục Minh vội vàng đuổi theo sau lưng Mộ Vân Ca, tựa hồ nhớ ra cái gì, một mặt không đành lòng từ trong một cái ví giấu rất kỹ lấy ra một viên linh thạch. Suy nghĩ một lát, sau đó quyết định quay trở lại cửa hàng trang sức, đem viên linh thạch kia đưa tới trước mặt chưởng quỹ, vẻ mặt không muốn.
"Cái này đủ chứ?"
Lục Minh đem viên linh thạch trong bàn tay nhỏ non mịn bày ra trước mặt chưởng quỹ.
"Ấy... Đủ đủ!"
Chưởng quỹ lập tức một mặt hưng phấn nhận lấy viên linh thạch kia, sau đó đem cây trâm cài kia, đồ trang sức cẩn thận từng li từng tí đưa tới trong tay Lục Minh.
Xong xuôi, Lục Minh vừa rồi bước nhanh đuổi kịp Mộ Vân Ca.
Ở phía trước, Mộ Vân Ca đương nhiên biết hết thảy những gì phát sinh. Một viên linh thạch tại Phàm giới quả thật có giá trị năm lượng hoàng kim. Cho dù đối với những người mà động một tí là mấy vạn linh thạch, hoặc là Chỉ Như loại này sớm đã có vô số linh thạch mà nói, một viên linh thạch không đáng để ý chút nào.
Nhưng nơi này là Phàm giới, giá trị của một viên linh thạch đã phi thường đắt đỏ, đối với người bình thường mà nói đều là trân bảo. Giờ phút này, Mộ Vân Ca và Lục Minh lấy thân phận rời nhà ra đi tới đây, một viên linh thạch tự nhiên phải lộ ra đặc biệt trân quý. Về điểm này, Mộ Vân Ca không thể không bội phục Lục Minh, nếu không phải sớm biết được, Mộ Vân Ca thậm chí đều cảm thấy Lục Minh vốn chính là một đứa nha hoàn.
Bất quá, đối với những điều này, Mộ Vân Ca càng để ý là tinh thần lực của Chu Văn tựa hồ đối với hắn đặc biệt chú ý, trừ có đôi khi điều tra xung quanh, thỉnh thoảng lại đem tinh thần lực khóa chặt ở trên người hắn.
Như vậy, liền có thể nhìn ra Chu Văn xác thực đối với hắn, một tiểu thư rời nhà ra đi, sinh ra hứng thú. Cũng chính vì vậy, Mộ Vân Ca lúc này mới mười phần cẩn thận từng li từng tí, đem nhân vật tiểu thư rời nhà ra đi này diễn dịch phát huy vô cùng tinh tế.
Về phần diễn kỹ, Ngạo Kiều Hồ chính là đạo sư của hắn, luận giả vờ giả vịt và những tính toán nhỏ nhặt, Mộ Vân Ca chưa bao giờ thấy qua có ai am hiểu hơn Ngạo Kiều Hồ. Học được một chiêu nửa thức từ Ngạo Kiều Hồ, đối với Mộ Vân Ca giờ phút này mà nói đã là vừa đúng.
"Ấy! Tiểu thư! Tiểu thư! Người chờ ta một chút nha!"
Lục Minh nắm cây trâm cài đầu bằng cành vàng ở phía sau, đuổi theo Mộ Vân Ca.
Mộ Vân Ca dừng bước, quay người lại, nhìn Lục Minh đem cây trâm cài đầu đưa tới trước mặt hắn, lộ ra khuôn mặt hơi kinh ngạc nói: "Cái này... Ngươi làm sao mua được? Ngân lượng của chúng ta không phải đã không còn nhiều lắm sao?"
"Đây là... Tiểu Nha vụng trộm cất chút tiền riêng, cho nên lúc này mới đủ mua được cây trâm cài đầu này..."
Lục Minh tiểu nha đầu trên khuôn mặt mang theo vẻ nhận lỗi.
Mộ Vân Ca trách cứ: “Lần này chúng ta đi xa nhà, trên người ngân lượng vốn lại ít, nếu không dùng ít đi, rất nhanh liền dùng hết, đến lúc đó hai ta đều phải màn trời chiếu đất, biết không?”
"Biết, tiểu thư..."
"Tiểu Nha chỉ là nhìn tiểu thư rất thích, lúc này mới đi mua..."
Lục Minh ủy khuất ba ba nói.
"Ngươi nha, thật không biết nên nói như thế nào với ngươi cho phải, muốn trách ngươi đi, ngươi lại tốt với ta, không nói ngươi đi, ngươi lại đem ngân lượng mình bớt ăn bớt mặc lấy ra mua những thứ này..."
"Thôi được rồi, về sau tiết kiệm một chút, chúng ta đi thôi, chúng ta đi trước tìm khách sạn tìm chỗ ngủ trọ."
Mộ Vân Ca giả vờ giả vịt bất đắc dĩ nói.
Như vậy, Mộ Vân Ca vừa rồi tại Lục Minh cùng đi làm bộ, tại trong trấn từ từ tìm kiếm khách sạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận