Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 223: lý do gượng gạo

**Chương 223: Lý Do Gượng Gạo**
Vương Lâm đã c·hết, kế hoạch thứ nhất của Mộ Vân Ca nhằm vào Huyền Ảnh Minh coi như đã được thực hiện thành công.
"Giải quyết rồi?"
Mộ Vân Ca đi ra ngoài, không lâu sau Lục Minh xuất hiện bên cạnh hắn.
"Ân, dù sao thực lực của hắn có thừa mà tài trí không đủ, g·iết hắn rất dễ."
Mộ Vân Ca khẽ gật đầu, tiếp tục đi tới.
Xử lý xong chuyện Vương Lâm, hắn còn cần tiếp tục nâng cao trình độ luyện khí và suy nghĩ về kế hoạch bước tiếp theo.
"Sau đó làm thế nào?"
Lục Minh hỏi.
"Tam trưởng lão Mạnh Vân Hà giỏi về m·ậ·t thám á·m s·át, mưu kế bình thường không dùng được với lão ta. Mà trưởng lão mạnh nhất trong Huyền Ảnh Minh là Đại trưởng lão, ngươi nói hắn vừa trầm ổn lại kiêu ngạo, ta nghĩ mặc dù hắn có thể thông minh hơn Vương Lâm, nhưng có lẽ vẫn có biện p·h·áp đối phó."
Mộ Vân Ca suy tư.
Muốn đối phó với uy h·iếp tiềm ẩn này của Huyền Ảnh Minh và bản thân Huyền Nguyệt, biện p·h·áp tốt nhất là từng bước loại bỏ thực lực của Huyền Ảnh Minh, phân chia rồi tấn công. Nếu không, cho dù Huyền Ảnh Minh không có một Huyền Nguyệt, vẫn có thể xuất hiện Huyền Nguyệt thứ hai. Huống hồ, Huyền Ảnh Minh ở Bắc Dương Quốc đã sớm thâm căn cố đế.
Nguyên nhân lớn nhất khiến Mộ Vân Ca không thể không dùng thủ đoạn này là do quy tắc trong tiểu thế giới này không cho phép. Muốn thông qua những chuyện hợp tình hợp lý để diệt trừ một tông môn hiện tại quả thật rất khó khăn. Cho nên muốn làm nên đại sự, nhất định phải có mưu tính sâu xa.
"x·á·c thực là như vậy, làm việc trầm ổn nhưng tâm cao khí ngạo, nói không chừng rất dễ tìm ra nhược điểm."
Lục Minh gật đầu đồng ý.
"Không biết ngươi hiểu rõ về hắn bao nhiêu?"
Mộ Vân Ca hỏi.
"Đương nhiên."
Lục Minh lập tức giới thiệu cho Mộ Vân Ca: "Đại trưởng lão Ngô Liễu, tạo hóa bát giai, còn am hiểu âm đ·ộ·c c·ô·ng p·h·áp, chiêu thức của lão ta dung hợp đ·ộ·c t·h·u·ậ·t. Mạnh nhất là chiêu thức “Ngàn kiếp Địa Ngục” – mạnh mẽ mở ra ở tứ giai, và một p·h·áp khí ngũ giai U Minh kính."
"Ngàn kiếp Địa Ngục và p·h·áp khí ngũ giai U Minh kính?"
Mộ Vân Ca hơi kinh ngạc nhìn Lục Minh, chờ hắn giải thích thêm.
Với thực lực tạo hóa bát giai của Ngô Liễu, không nh·ậ·n phản phệ mà mạnh mẽ mở ra chiêu thức tứ giai không có gì lạ. Nhưng p·h·áp khí ngũ giai n·g·ư·ợ·c lại khiến Mộ Vân Ca có chút bất ngờ, dù sao trên thế giới này p·h·áp khí ngũ giai vẫn rất khan hiếm. Từ việc Tây Hồ Quốc tặng Thư Lam lễ vật đột p·h·á thần hồn là ngọc bội ngũ giai linh lung, cũng có thể thấy được điều đó.
Trong những sự kiện trọng đại như vậy, dùng nó để chúc mừng cũng đã là dư xài, có thể thấy được p·h·áp khí ngũ giai trân quý đến mức nào.
"Không sai, nghe nói khi t·h·i triển chiêu 'Ngàn kiếp Địa Ngục', âm đ·ộ·c thủy triều sẽ giống như Địa Ngục. Nếu bị p·h·áp khí U Minh kính đ·á·n·h trúng, người thường cơ hồ không cách nào phản kháng. Không chỉ sinh cơ sẽ trôi qua cực nhanh, mà hành vi cũng sẽ bị người khác kh·ố·n·g chế, đó là p·h·áp khí tập hợp cả kh·ố·n·g chế và c·ô·ng kích."
Lục Minh giải thích.
"Nói như vậy, Đại trưởng lão Ngô Liễu này có chút khó đối phó..."
Mộ Vân Ca vuốt cằm, lâm vào suy nghĩ.
"Chuyện đối sách ta không giúp được ngươi, dù sao ta không am hiểu bày mưu tính kế."
Lục Minh bĩu môi, bất đắc dĩ cười, xòe hai tay.
"Ta có chút không rõ mục đích ngươi nguyện ý giúp ta là gì?"
Mộ Vân Ca quay sang, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Mặc dù Lục Minh giúp hắn dẫn dụ Vương Lâm làm rất hoàn mỹ, hành động cũng có thể khiến Mộ Vân Ca tạm thời tin tưởng. Nhưng xuất p·h·át từ tâm tư kín đáo, Mộ Vân Ca vẫn mười phần nghi hoặc.
"Huống hồ, cho dù ta có tin tưởng ngươi thế nào, nếu nói thật không có chút sở cầu, chỉ sợ rất khó làm cho người khác tin phục." Mộ Vân Ca nói thêm.
"Tốt thôi."
Lục Minh bất đắc dĩ cười nói: "Nếu nói không có lý do thì, ta hy vọng sau này có thể kiến tạo một m·ạ·n·g lưới tình báo của riêng mình, thu thập càng nhiều tin tức hơn. Đây là niềm vui của ta."
"Rất tốt, có cơ hội ta sẽ giúp ngươi." Mộ Vân Ca nhướng mày, "Có lý do này của ngươi, ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, dù nghe rất gượng ép."
Tương trợ không có mục đích, bỏ ra mà không có chút sở cầu, thứ nghe cao thượng này trong mắt Mộ Vân Ca sẽ có vẻ quá mức hư vô mờ mịt, thậm chí sẽ khiến hắn sợ hãi.
Giống như tâm ý của Thư Lam đối với hắn, quá mức vô tư n·g·ư·ợ·c lại sẽ khiến hắn không dám đụng vào, bởi vì hắn sợ không đảm đương n·ổi tình ý như vậy.
"Ngươi có thể bằng bản lĩnh mưu lược bài bố toàn bộ đan các, cũng có thể một mình giải quyết khốn cảnh của Lâm Nguyệt Nhi. Ta t·h·í·c·h thực lực của ngươi, cho nên ta cũng tin tưởng ngươi có thể giúp ta làm được."
Lục Minh gật đầu.
"Ngươi điều tra ta?"
Mộ Vân Ca hơi nghi hoặc nhìn về phía Lục Minh.
"Đương nhiên, không biết năng lực của ngươi, ta cũng sẽ không dễ dàng giúp ngươi như vậy."
Lục Minh không hề che giấu.
"Ta bắt đầu có chút t·h·í·c·h ngươi."
Mộ Vân Ca nhìn Lục Minh cười, trong lòng đối với Lục Minh có thêm mấy phần hảo cảm.
"Đừng mà!"
"Ta cũng không muốn cả đời này ở cùng ngươi, ta là người có tư tưởng rất bình thường, không có hứng thú với nam nhân."
Lục Minh vội vàng xua tay.
"Ha ha ha ha..."
Hai người Mộ Vân Ca nhìn nhau cười.
Sau đó, Mộ Vân Ca một bên luyện khí, Lục Minh tiếp tục phân tích tin tức cho Mộ Vân Ca.
Bởi vì hiện tại vị trí chỉ cách bên ngoài mười dặm, cho dù Lục Minh bất quá chỉ có cảnh giới tạo hóa sơ giai, bằng linh lực của hắn cũng có thể kiên trì được một khoảng thời gian rất dài, cũng không ngại.
Hơn nửa thời gian trôi qua, linh khí của Lục Minh cũng tiêu hao gần hết.
"Tin tức của ngươi khẳng định không giấu được, Mạnh Vân Hà cũng là cao thủ dò xét, cho nên ngươi vẫn phải cẩn t·h·ậ·n một chút."
Lục Minh nhắc nhở Mộ Vân Ca.
"Như vậy đi, ngươi giúp ta tiếp tục giám sát Huyền Ảnh Minh, có động tĩnh gì thì đến nói cho ta biết, sau đó lại tính toán."
Mộ Vân Ca suy nghĩ trước sau, trong ba đại trưởng lão của Huyền Ảnh Minh, xét về thực lực, Ngô Liễu là mạnh nhất. Mặc dù thực lực tạo hóa bát giai của Ngô Liễu tuyệt đối không có khả năng hoàn toàn thôi động được lực lượng của p·h·áp khí ngũ giai, nhưng Mộ Vân Ca không có nắm chắc tất thắng đối với Ngô Liễu. Hiện nay chỉ có thể xem có thể tìm được cơ hội hay không rồi nói tiếp.
"Tốt, không có vấn đề."
Lục Minh gật đầu đáp ứng, sau đó rời đi.
Mộ Vân Ca liền tiếp tục nâng cao trình độ luyện khí.
Mặc dù chuyện Vương Lâm đã c·hết không có khả năng giấu diếm quá lâu, Huyền Ảnh Minh tất nhiên sẽ p·h·át giác được. Nhưng Mộ Vân Ca không lo lắng, bởi vì ở trong l·i·ệ·t Diễm sơn, Mộ Vân Ca có ưu thế, cho dù Ngô Liễu tới, Mộ Vân Ca cũng không e ngại, hơn nữa Ngô Liễu cũng tất nhiên sẽ không dễ dàng tùy tiện đến đây.
Hơn nữa Mộ Vân Ca dám chắc Huyền Nguyệt không thể nào tự mình đến đây, bởi vì động tác của hắn mục tiêu quá lớn. Nếu hắn khẽ động, nhất định sẽ rõ ràng mình sẽ bị p·h·át giác. Nếu mục tiêu của hắn bị lộ, kế hoạch cũng sẽ thất bại, điều này không phù hợp với tác phong của người mưu lược.
Mộ Vân Ca có thể nghĩ tới chỉ có một điểm, cũng chỉ có Mạnh Vân Hà một mình xuất thủ.
Người giỏi á·m s·át xưa nay đ·ộ·c lai đ·ộ·c vãng, càng nhiều người càng dễ bại lộ hành tung, n·g·ư·ợ·c lại càng nguy hiểm hơn. Cho nên Mộ Vân Ca phỏng đoán Mạnh Vân Hà chẳng mấy chốc sẽ tìm tới hắn. Huống hồ, người tự ngạo như Ngô Liễu cũng rất khó nguyện ý cùng Mạnh Vân Hà hợp tác để đối phó Mộ Vân Ca.
Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Mộ Vân Ca quả thật không sai.
Mấy ngày sau, Lục Minh đến nhắc nhở Mộ Vân Ca rằng cái c·hết của Vương Lâm đã bị p·h·át giác, Mạnh Vân Hà đã điều tra ra một vài tin tức mấu chốt của Mộ Vân Ca, dự đoán không quá hai ngày nữa sẽ tìm tới.
Bất quá mặc dù Huyền Ảnh Minh đã có manh mối về hành tung của Mộ Vân Ca, Ngô Liễu lại không muốn hợp tác cùng Mạnh Vân Hà. Sau một hồi không có kết quả, Mạnh Vân Hà đành phải từ bỏ.
Hai ngày sau.
Vật liệu trên người Mộ Vân Ca đã luyện chế được bảy, tám phần. Giờ phút này, tỷ lệ luyện chế thành công v·ũ k·hí tứ giai của Mộ Vân Ca đã tiệm cận con số k·h·ủ·n·g· ·b·ố là bảy thành.
Bất quá, khi luyện chế những vật liệu cuối cùng, Mộ Vân Ca lại cố tình hãm chậm tốc độ. Nhìn như tập tr·u·ng tinh thần, cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí, kỳ thực là cố ý làm như vậy.
Bởi vì từ sớm, Mộ Vân Ca đã nh·ậ·n ra một cỗ khí tức ẩn nấp cực sâu. Khí tức này mười phần nội liễm, cơ hồ khó mà p·h·át giác được. Nhưng Mộ Vân Ca vẫn p·h·át hiện sự tồn tại của khí tức này, chính là Mạnh Vân Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận