Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 469: chênh lệch thật lớn

**Chương 469: Chênh lệch quá lớn**
“Đông đông đông…”
Nương theo tiếng chạy rung chuyển đất trời của thân hình khổng lồ sau lưng, Mộ Vân Ca dù đã cách xa Yêu Thú sâm lâm một khoảng nhưng vẫn không khiến cho cực băng cự tê bỏ cuộc giữa chừng. Ngược lại, nó càng đuổi theo sát nút, không những không bỏ cuộc mà còn tăng tốc kéo gần khoảng cách với Mộ Vân Ca.
"Kiếm thế!"
"Mênh mông!"
"Lưu quang!"
Mộ Vân Ca tự biết trong thời gian ngắn không thể thoát khỏi sự truy sát của gia hỏa nóng nảy này, rơi vào đường cùng đành phải xuất kiếm công kích cực băng cự tê.
Hư Không Vạn Nhận đầy thương hỏa và Đàm Uyên kiếm đồng thời được tế ra, vô số lưu quang rực lửa bao quanh Đàm Uyên kiếm phóng thẳng tới, từ trong bão tuyết chém về phía sau lưng cực băng cự tê.
"Đốt! Đinh đinh…"
Từng tiếng va chạm giòn giã vang lên, Hư Không Vạn Nhận bao trùm thương hỏa chi viêm chỉ giống như gãi ngứa cho cự tê, không lưu lại bất kỳ tổn thương thực chất nào. Chỉ có Đàm Uyên kiếm để lại một vết cắt ba tấc trên lớp băng giáp ở chân trước của cực băng cự tê.
Thế nhưng, vết cắt ba tấc này đối với quái vật khổng lồ trước mắt thậm chí không được tính là vết thương, vẻn vẹn chỉ ngăn cản cự tê một chút.
Đây gần như là tất cả lực lượng của Mộ Vân Ca, vậy mà dưới sự gia trì của Đàm Uyên kiếm và thần hồn cũng chỉ đạt tới trình độ như vậy. Một kích này của Mộ Vân Ca không hề yếu, xét theo khả năng gây thương tổn cho yêu thú, nó đủ để tạo thành tổn thương nhất định cho yêu thú lục giai sơ cấp có huyết mạch Thần thú. Đáng tiếc, đối tượng trước mắt của Mộ Vân Ca là cực băng cự tê.
Trừ loại lực lượng kinh khủng kia, cực băng cự tê không có bất kỳ thủ đoạn nào khác xứng với danh xưng yêu thú lục giai. Nguyên nhân khiến nó đạt được đẳng cấp này là nhờ lớp băng giáp bao phủ toàn thân, được ngưng tụ từ hàn băng cực hàn. Lớp băng giáp này mang đến cho cực băng cự tê năng lực phòng ngự đáng sợ, phối hợp với sức mạnh thuần túy vô song, khiến cho dù là yêu thú cùng cấp có huyết mạch Thần thú cũng phải e dè.
Giờ phút này Mộ Vân Ca đã ở rất xa Yêu Thú sâm lâm, đổi lại là yêu thú có lý trí khác có lẽ đã sớm từ bỏ truy sát Mộ Vân Ca. Nhưng cực băng cự tê, gia hỏa có tính khí thất thường này lại không hề có lý trí, chỉ biết theo đuổi không buông.
Theo lý mà nói, sau khi Mộ Vân Ca ngăn cản ngắn ngủi, ở vị trí này, hắn đã đủ nắm chắc ngự kiếm rời đi, thoát khỏi quái vật khổng lồ trước mắt. Nhưng khi Mộ Vân Ca muốn rời đi, hắn lại thay đổi chủ ý.
Giờ phút này Tử Lăng đã sớm đạt bát giai tạo hóa, trên đường đi lần này, Mộ Vân Ca gặp không ít dược liệu Băng hệ liền thu thập rất nhiều, bất quá muốn giúp Tử Lăng đột phá vẫn còn hơi khó. Đúng lúc gặp cực băng cự tê có tính khí thất thường không có lý trí này, Mộ Vân Ca nghĩ nếu có thể lấy yêu hạch của cực băng cự tê để Tử Lăng đột phá thì đây chính là nhất cử lưỡng tiện.
Vì vậy, Mộ Vân Ca tạm thời thay đổi chủ ý, muốn giết quái vật khổng lồ trước mắt. Mặc dù hắn không đủ thực lực trực tiếp đánh chết, nhưng người khác với yêu thú ở chỗ, người có nhiều thủ đoạn hơn yêu thú, trừ loại nửa người nửa yêu như hồ ly tinh xảo, quỷ kế đa đoan, ngạo kiều trong Yêu giới tàn thứ phẩm.
Sau khi hạ quyết tâm, Mộ Vân Ca nhìn cực băng cự tê đang xông tới, không còn lùi lại nửa bước. Hắn cầm Đàm Uyên kiếm, vận chuyển tinh thần lực tới cực hạn, sau đó, thương hỏa hừng hực bốc cháy bao trùm Đàm Uyên kiếm.
“Đông!”
Cực băng cự tê nâng hai chân trước khổng lồ lên, nện xuống mặt đất, thoáng chốc đất rung núi chuyển, băng tuyết bốn phía bị chấn động bắn ra tung tóe như nhận băng.
Mà Mộ Vân Ca thân là thể tu, lại tu luyện thân pháp nhanh nhẹn, đối mặt với loại công kích trì độn thuần túy lực lượng này, tự nhiên dễ dàng nhảy lên không trung tránh thoát.
Sau đó, kiếm thế của Đàm Uyên kiếm bộc phát, thân kiếm cổ phác không gợn sóng được bao trùm bởi thương hỏa, hóa thành sóng lửa ngập trời cuồn cuộn. Thoáng chốc, băng tuyết tan chảy bốc hơi, khí thế giống như thiên hỏa giáng lâm.
“Kiếm thế!”
"Sóng lớn!"
Thân theo kiếm động, tất cả lực lượng đều đánh vào một thước trên mũi kiếm của Đàm Uyên kiếm. Thân thể Mộ Vân Ca hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt cầm kiếm xông tới trước mặt cực băng cự tê. Mục tiêu không gì khác, chính là khu vực yếu ớt nhất của tất cả yêu thú - con mắt.
Đối mặt với một kích kinh khủng này, cực băng cự tê thân là quái vật khổng lồ, dùng sức mạnh đổi lấy sự nhanh nhẹn, tự nhiên không cách nào tránh né. Khi kiếm thế của Mộ Vân Ca đến trước mắt, nó lại nhắm mắt lại.
Lúc này, một kiếm của Mộ Vân Ca cũng vừa vặn đâm về phía cực băng cự tê.
"Oanh!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, lực lượng bá đạo lại liên miên bất tận va chạm với khu vực yếu ớt nhất của cực băng cự tê. Thoáng chốc, thương hỏa văng khắp nơi, băng tuyết bốn phía bốc hơi tiêu tán, không thể bảo một kích mạnh nhất của Mộ Vân Ca là không khủng bố.
"Xoạt xoạt!"
Nhưng chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra.
Một kích dốc hết toàn lực này của Mộ Vân Ca mặc dù đánh trúng mắt cực băng cự tê, nhưng Mộ Vân Ca không thể ngờ rằng, ngay cả mí mắt của cực băng cự tê cũng được bao phủ bởi một lớp băng giáp!
"Đùng!"
Một tiếng vỡ vụn, mặc dù dưới một kích khủng bố của Mộ Vân Ca, lớp băng giáp cực băng trên mí mắt của cực băng cự tê đã bị phá vỡ. Nhưng ánh mắt của cực băng cự tê chỉ bị thương nhẹ ở mí mắt, Mộ Vân Ca thậm chí không tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho nó!
Tình huống này bày ra trước mặt khiến Mộ Vân Ca hết sức buồn cười. Từng ở Thương Lan giới, hắn đối phó với yêu thú như cực băng cự tê dễ như trở bàn tay, vậy mà giờ phút này, hắn dốc hết toàn lực lại không thể gây tổn thương cho nó?
Chênh lệch như vậy khiến Mộ Vân Ca cảm thấy nực cười và bất đắc dĩ.
Hóa ra, gia hỏa trang bị tận răng trước mắt này lại mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức thực lực hiện tại của Mộ Vân Ca chỉ có thể tự vệ mà không thể giết được nó.
Trong lúc tự giễu, cực băng cự tê đã lấy lại tinh thần.
Cực băng cự tê nhấc chân trong nháy mắt, thân thể khổng lồ che khuất bầu trời, đặt chân xuống đất, thiên địa vì đó mà chấn nhiếp. Thứ sức mạnh thuần túy này, Mộ Vân Ca không dám tưởng tượng cần thể tu cường đại cỡ nào mới có thể chống lại?
"Oanh!"
Lại là một trận đất rung núi chuyển. Mặc dù Mộ Vân Ca rất dễ dàng tránh được, thế nhưng thân ở nơi này, dây dưa lâu như vậy với cực băng cự tê, hắn cũng có chút mệt mỏi, hô hấp cũng bắt đầu hỗn loạn.
Nhưng Mộ Vân Ca vẫn không từ bỏ, cực băng cự tê đối với Tử Lăng lúc này phi thường trọng yếu. Hắn nhất định phải dốc hết toàn lực làm tốt mỗi một việc, mới có thể từ một góc độ khác bảo vệ người hắn muốn bảo vệ.
Vì vậy, yêu hạch của cực băng cự tê, hắn nhất định phải có được!
"Ngươi rất mạnh, nhưng không biết có thể mạnh hơn ta không!"
Mộ Vân Ca không biết cực băng cự tê có nghe hiểu hay không. Loại yêu thú này năm đó Mộ Vân Ca không có quá nhiều hiểu biết, chỉ biết một chút đặc tính đơn giản của cực băng cự tê, bởi vì đối với Mộ Vân Ca mà nói, cực băng cự tê căn bản không có giá trị để tìm hiểu.
Nhưng Mộ Vân Ca nói xong cũng không hề do dự, chiến ý giết chóc quyết liệt thôi động, Tiêu Diêu Bộ thi triển, thân pháp quỷ mị trong nháy mắt xông đến trước mặt cực băng cự tê. Sau đó, hắn nhảy lên, một chỉ nhẹ nhàng điểm về phía con mắt đã bị phá lớp băng giáp của cực băng cự tê.
Bất quá, tựa hồ bởi vì cực băng cự tê biết con mắt của mình gặp nguy hiểm, khi Mộ Vân Ca nhắm vào mắt nó, nó lập tức nghiêng đầu. Một chỉ này của Mộ Vân Ca điểm ra, thiếu một chút khoảng cách, trực tiếp điểm vào xương mũi của cực băng cự tê.
Không có một chút âm thanh, cũng không có chút phản ứng nào. Một chỉ Điểm Thương này của Mộ Vân Ca chứa đựng lực lượng kinh khủng, nhưng không hề gây ra dù chỉ một tia nguy hiểm cho cực băng cự tê. Bởi vì cơ hồ toàn thân nó được bao phủ bởi lớp băng giáp cực băng, đã hấp thu trực tiếp lực lượng từ điểm Mộ Vân Ca đánh trên sống mũi, sau đó thông qua lớp băng giáp toàn thân, phóng thích lực lượng kinh khủng của Mộ Vân Ca. Khi nguồn lực lượng này được truyền đến toàn bộ lớp băng giáp trên cơ thể, lực lượng bị phân tán không còn đáng sợ, không tạo ra một tia gợn sóng, tựa như đang gãi ngứa cho cực băng cự tê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận