Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 258: đảm nhiệm trưởng lão

**Chương 258: Đảm nhiệm trưởng lão**
"Ngươi to gan thật, dám hủy tinh thần lực của ta."
Tôn Nghị chịu đựng cơn đau kịch liệt, hung ác trừng mắt nhìn Mộ Vân Ca.
"Đương nhiên, hơn nữa đây chỉ là một lời cảnh cáo."
Mộ Vân Ca thờ ơ trước ánh mắt của Tôn Nghị, nếu từ ban đầu Nam Nhạc Quốc đã không nể mặt Vấn Thiên Các, Mộ Vân Ca tự nhiên không cần phải sợ hãi, đơn giản chỉ là sớm đem sự sắc bén ngầm này bày ra ngoài ánh sáng mà thôi.
Mặc dù quá sớm đối đầu với Nam Nhạc Quốc là không khôn ngoan, nhưng nếu có thể mượn cơ hội này liên thủ với Thiên Môn Tông của Tây Hồ Quốc thì cũng không tệ, hơn nữa có thể nhân cơ hội này ngưng tụ lòng người của tu sĩ Bắc Dương Quốc.
Là họa hay là phúc, tất cả nhờ vào ý trời.
Tôn Nghị liếc mắt nhìn xung quanh, lặng lẽ nói: "Cứ chờ xem, ta sẽ tận mắt chứng kiến cảnh các ngươi quỳ gối trước mặt Nam Nhạc Quốc cầu xin tha thứ."
"Hắc! Tên tiểu tử thối nhà ngươi, ngươi còn nói nhảm nữa, có tin ta phế ngươi ngay bây giờ không!" Phong Mãn Lâu xắn tay áo, nổi giận đùng đùng nói.
"Ha ha..."
Tôn Nghị cười lạnh đứng dậy, vận chuyển linh khí, loạng choạng ngự không rời đi.
Hiện tại vẫn chưa đến mức hoàn toàn trở mặt với Nam Nhạc Quốc, lần này là do Tôn Nghị tự gây ra, Vấn Thiên Các tất nhiên có thực lực giết Tôn Nghị, nhưng nếu giết hắn thì dù Bắc Dương Quốc có lý cũng thành không có lý, trước khi chưa đến lúc trở mặt thì không thể giết Tôn Nghị, huống chi Tôn Nghị tuy mạnh, nhưng giết hắn vẫn chưa thể khiến Nam Nhạc Quốc tổn thương gân cốt, trước có cháu thái, sau có Chu Văn, đây mới là điểm đáng sợ nhất của Nam Nhạc Quốc.
Mãi cho đến khi Tôn Nghị biến mất trước mặt mọi người, Mộ Vân Ca mới ngưng trọng mang theo pháp khí luyện chế được đi đến trước Tiêu Vân Điện.
"Chư vị, chuyện hôm nay chắc hẳn chư vị đã rõ." Mộ Vân Ca quay người lại, hướng về đông đảo Luyện Khí sư trước điện, trầm giọng nói: "Nhưng Nam Nhạc Quốc còn không chỉ có thế, trước đây đã sớm mượn danh nghĩa chúc mừng để diệt trừ Vấn Thiên Các, may mắn Vấn Thiên Các phát hiện kịp thời, không để Nam Nhạc Quốc độc chiếm thành công, nếu không hậu quả khó mà lường được."
"Giờ phút này, Huyền Ảnh Minh tan rã, Bắc Dương chỉ còn lại một mình Vấn Thiên Các ta, dã tâm của Nam Nhạc Quốc chắc hẳn mọi người đều đã rõ, lòng dạ Bắc Dương Quốc độc ác như vậy, Vấn Thiên Các ta bất quá chỉ là một môn phái, có thể bại, nhưng Bắc Dương Quốc sẽ đi về đâu?"
"Cho nên, Vấn Thiên Các có thể bại, nhưng Bắc Dương Quốc không thể bại, kẻ sĩ mất nước đều như sâu kiến, người Bắc Dương ta há có thể cam chịu làm sâu kiến dưới chân nước khác?"
Mộ Vân Ca cất cao giọng nói.
"Hừ! Nam Nhạc Quốc xem thường người Bắc Dương ta như vậy, ta là người đầu tiên không đồng ý!"
"Tuyệt đối không thể để Bắc Dương Quốc đạt được, nếu không chúng ta sẽ mãi mãi không có cơ hội xoay chuyển."
"Kẻ mất nước cũng như chó nhà có tang, ta không nguyện làm chó nhà có tang!"
"..."
Lời Mộ Vân Ca vừa dứt, trong chốc lát đám người lập tức nghĩa chính ngôn từ, dõng dạc hô vang.
Sự thật bày ra trước mắt chính là như vậy, ai cũng hiểu rõ sau khi quốc gia sụp đổ, bọn họ sẽ có kết cục như thế nào, huống chi bọn họ vẫn còn đang trong cơn tức giận sau khi bị Tôn Nghị mỉa mai, cho nên nhất thời cùng chung mối thù cũng không hề khoa trương.
"Ta, Mộ Vân Ca, hiện tiếp nhận vị trí trưởng lão Luyện Khí sư của Vấn Thiên Các, Vấn Thiên Các sẽ mở rộng thu nạp chí sĩ Bắc Dương, cùng nhau vì tương lai Bắc Dương mà ra sức, Vấn Thiên Các không lo không sợ, nhất định phải để cho kẻ có dã tâm của nước khác hiểu rõ, nơi này! Là lãnh địa của Bắc Dương Quốc!"
Mộ Vân Ca giơ cao pháp khí ngũ giai, dõng dạc nói.
"Nơi này là lãnh địa của Bắc Dương Quốc!"
"Tuyệt đối không cho phép nước khác xâm phạm!"
Trong phút chốc, trăm miệng một lời.
"Tốt, đã như vậy, bản các chủ hoan nghênh chư vị gia nhập, vì Vấn Thiên Các, vì tương lai Bắc Dương Quốc mà ra sức!"
"Vấn Thiên Các, cam đoan sẽ không bạc đãi mỗi một vị cùng chung chí hướng! Nếu có ai khó xử, không muốn gia nhập Vấn Thiên Các, chúng ta cũng tuyệt không nửa điểm oán giận, cũng mong ngày khác chư vị có thể cùng chúng ta đoàn tụ tại Vấn Thiên Các."
Thư Lam cũng nhân cơ hội Mộ Vân Ca tạo dựng bầu không khí, lớn tiếng nói.
Sau khi Thư Lam dứt lời, đông đảo Luyện Khí sư, thậm chí cả những người đến Vấn Thiên Các xem náo nhiệt cũng đều nhao nhao gia nhập Vấn Thiên Các, trong số những luyện khí sư kia tuy có người rời đi, nhưng cũng chỉ lác đác vài người.
Trận tỷ thí luyện khí này, tuy có ngoài ý muốn phát sinh, nhưng thu hoạch của nó hiện tại đối với Mộ Vân Ca mà nói, chính là nhờ sự xuất hiện của Tôn Nghị đã phá vỡ mong muốn ban đầu của hắn.......
"Chỉ Như, tặng cho ngươi."
Đợi sự tình xử lý xong, Mộ Vân Ca mới đưa pháp khí ngũ giai trong tay tới trước mặt Chỉ Như.
"Cho... Cho ta sao?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Chỉ Như có chút bối rối và kinh ngạc, ngước mắt nhìn Mộ Vân Ca, có chút không dám tin.
"Ngươi tu luyện Hỏa hệ công pháp, pháp khí này cũng là Hỏa hệ, vừa vặn phù hợp với ngươi."
Mộ Vân Ca khẽ gật đầu giải thích.
Chỉ Như chần chờ một chút, lại nhìn ánh mắt xác định của Mộ Vân Ca, rồi mới nhận lấy pháp khí, nhẹ nhàng đặt lên ngực nói: "Tạ... Tạ ơn..."
Tính cách của Chỉ Như thay đổi quá nhiều, bởi vì một trận biến cố, trở nên quá mức dịu dàng.
Thư Lam nhìn về phía Chỉ Như, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu và yêu thương: "Chỉ Như, ngươi cũng đã lâu chưa trở về Vấn Thiên Các, hãy ở lại Vấn Thiên Các vài ngày đi, chúng ta đều rất nhớ ngươi."
"Ân, tốt sư phụ, hiện tại khí các cũng không có việc gì, ta liền ở thêm mấy ngày, cũng xem xem có thể giúp được gì không." Chỉ Như khẽ gật đầu.
"Cũng tốt, trước kia các công việc trong các đều do ngươi xử lý, thời gian ngươi không có ở đây ta cũng có chút luống cuống tay chân." Thư Lam ôn nhu nắm tay Chỉ Như, quay sang nói với Mộ Vân Ca: "Vân Ca, nơi này giao cho ngươi xử lý, có chuyện gì cứ tìm ta hoặc là Phong Trưởng lão là được."
"Tốt, đệ tử minh bạch."
Mộ Vân Ca thi lễ với Thư Lam, đưa mắt nhìn Thư Lam và Chỉ Như chuẩn bị rời đi.
Mặc dù chức vị trưởng lão Luyện Khí sư đến lúc này đã hoàn toàn được xác định, nhưng đối với Mộ Vân Ca mà nói, quả thực tương đối đau đầu, dù sao Mộ Vân Ca mặc dù thuật luyện khí đã đạt tiểu thành, nhưng đối với việc lãnh đạo người khác, Mộ Vân Ca cũng chỉ là nói suông mà thôi, hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm thực tế dẫn đầu một môn phái, giờ phút này để hắn xử lý những chuyện này, hắn tất nhiên cũng luống cuống tay chân.
Bất quá Chỉ Như đang chuẩn bị rời đi dường như nhìn ra được vấn đề khó khăn của Mộ Vân Ca, liền lập tức mở miệng phân ưu, nói: "Hai vị hãy ở lại Vấn Thiên Các giúp hắn, công việc trong khí các gần đây thanh nhàn, những người còn lại đủ để ứng phó."
"Vâng, gia chủ."
Hai tên Luyện Khí sư Chỉ Như mang tới, sau khi nghe được phân phó của Chỉ Như lập tức gật đầu đáp ứng, sau đó quay người thi lễ với Mộ Vân Ca.
"Tại hạ là Luyện Khí sư của khí các, Hàn Tương."
"Tại hạ là Luyện Khí sư của khí các, Trịnh Dương."
"Chúc mừng Mộ công tử đoạt được vị trí trưởng lão Luyện Khí sư, Mộ công tử nếu có cần, hai người chúng ta có thể ở lại giúp đỡ Mộ công tử, sau này ở chung nếu có thỉnh giáo, xin hãy chỉ bảo."
Hai người trăm miệng một lời, nói với Mộ Vân Ca.
"Tốt, hai vị nguyện ý tương trợ, quả thực là vinh hạnh của ta, không cần đa lễ."
Mộ Vân Ca đương nhiên sẽ không từ chối, Chỉ Như đem hai người này lưu lại cho hắn, đối với hắn mà nói, chính là sự trợ giúp rất lớn, Mộ Vân Ca đối với loại chuyện dẫn dắt người khác căn bản không am hiểu, mà hai người này trong khí các chắc hẳn cũng là người nổi bật, ở lại có thể giúp Mộ Vân Ca giải quyết không ít vấn đề.
Đương nhiên, từ trong lời nói của hai người bọn họ cũng có thể nghe ra bọn hắn có mục đích của mình, bọn hắn muốn kinh nghiệm thuật luyện khí của Mộ Vân Ca, nhưng bất luận bọn hắn có ý nghĩ như vậy hay không, việc hiện tại ở lại trợ giúp cho Mộ Vân Ca là sự thật, hơn nữa chỉ cần bọn hắn nguyện ý ở lại, thuật luyện khí của Mộ Vân Ca cũng sẽ không giấu giếm, bởi vì Mộ Vân Ca xưa nay không dựa vào thuật luyện khí này để tranh giành lợi ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận