Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 456: giải độc

**Chương 456: Giải độc**
Đối mặt Tiểu Lan ở khoảng cách gần, Quỷ Minh ánh mắt lạnh lẽo, linh khí quanh thân đại tác, hung ác dồn toàn lực đánh một chưởng về phía Tiểu Lan.
"Tiểu Lan..."
Mặc Nguyễn Tích ngơ ngác nhìn cảnh này, thị nữ mà nàng thuận tay cứu, cuối cùng lại trở thành kẻ đáng thương trong lựa chọn sai lầm của nàng.
"Bành!"
Một tiếng vang trầm, linh khí từ thân thể Tiểu Lan tràn ra, điên cuồng xuyên qua bốn phía.
"Xùy!"
Tiểu Lan phun ra một ngụm máu, khuôn mặt đột nhiên âm trầm mấy phần.
Mà ngón tay nàng cũng điểm vào lồng ngực Quỷ Minh...
Hình ảnh phảng phất như đứng im, tất cả mọi người không có động tác, ba người hô hấp tại thời khắc này đều có thể nghe rõ.
"Tiểu Lan..."
Cuối cùng vẫn là Mặc Nguyễn Tích phá vỡ sự bình tĩnh này, ánh mắt cực kỳ bi thương nhìn Tiểu Lan bị Quỷ Minh đánh trúng một chưởng.
"Ngươi... Là ai..."
Nhưng ngoài dự liệu, sau một lát, khí tức Quỷ Minh đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn, cùng lúc đó khóe miệng Quỷ Minh dần dần chảy ra vết máu, vô cùng hoảng sợ kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Lan trước mắt.
"Không cần biết ta là ai, ngươi cũng không nên đánh chủ ý của nàng."
Mộ Vân Ca ngữ khí băng lãnh, khuôn mặt bình tĩnh thu tay lại.
"Đông!"
Vẻn vẹn sau khi Mộ Vân Ca dứt lời, khí tức Quỷ Minh cực nhanh biến mất, trong ánh mắt kinh hãi vô cùng lại không còn chút sức lực chống đỡ thân thể, ngã xuống mặt đất.
"Tiểu Lan... Ngươi..."
Mặc Nguyễn Tích ngã trên mặt đất kinh hãi vô cùng nhìn Tiểu Lan đã g·iết Quỷ Minh, nàng không thể nào nghĩ đến người ngã xuống cuối cùng lại là Quỷ Minh.
"Nguyễn Tích muội muội, để ngươi phải sợ hãi, không sao."
Mộ Vân Ca không giải thích quá nhiều, ôm Mặc Nguyễn Tích sắc mặt trắng bệch vào trong ngực an ủi: "Ta đã nói, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Ta sẽ bảo vệ ngươi...
Mấy chữ này lọt vào tai Mặc Nguyễn Tích, cơ hồ khiến nàng quên đi hô hấp, mặc dù trước mắt là khuôn mặt Tiểu Lan, thế nhưng ngữ khí cùng khí tức làm cho Mặc Nguyễn Tích cảm thấy vô cùng quen thuộc, làm cho nàng vừa yêu vừa hận, giờ phút này lại khiến nàng nguyện ý vì người đó vứt bỏ tất cả.
"Phượng Linh Tiên ca ca..."
Trong chốc lát, nước mắt cảm động thậm chí vượt qua cả nước mắt tuyệt vọng trước đây, thời khắc này nàng rất muốn đưa tay ôm chặt người trước mắt, thế nhưng nàng lại không làm được, chỉ có thể dùng nước mắt để diễn tả cảm xúc trong lòng mình.
"Đừng sợ, có ta ở đây, không sao."
Mặc dù Mộ Vân Ca trực tiếp tiếp nhận toàn lực một chưởng của Quỷ Minh cũng không dễ chịu gì, nhưng Mộ Vân Ca vẫn ôn nhu xoa xoa gương mặt đầy nước mắt của Mặc Nguyễn Tích, mỉm cười an ủi nàng.
"Xin lỗi... Là ta... Quá ngây thơ..."
Mặc Nguyễn Tích nức nở, nhìn Mộ Vân Ca trong ánh mắt tràn đầy hối hận.
Thời khắc này, vô luận đối mặt với Mộ Vân Ca hay Phượng Linh Tiên, nàng đều không còn dám so đo, bởi vì người này đã trọn vẹn cứu tính mạng của nàng hai lần, hai lần đưa nàng từ trong tuyệt vọng đi ra, mà mỗi lần cái giá hắn phải trả có nhẹ sao?
Mộ Vân Ca đưa tới trước mặt Mặc Nguyễn Tích một đóa hoa, là đóa hoa có cánh từ đỏ dần chuyển vàng, là đóa hoa duy nhất mà *thiên độc chi thể* Mặc Nguyễn Tích có thể chạm vào, Phượng Linh Tiên.
"Giờ phút này, thân thể ngươi trúng Hoặc Tâm Liên, nếu không kịp thời giải trừ, sẽ không cách nào khôi phục bởi dược tính của Hoặc Tâm Liên." Mộ Vân Ca giải thích cho Mặc Nguyễn Tích về sự nguy hại của Hoặc Tâm Liên, rồi nói tiếp "Hoặc Tâm Liên tuy nguy hiểm, nhưng phương pháp giải trừ không quá khó khăn, chỉ là cần phí chút thời gian, nhưng ta vừa vặn có một gốc dược hiệu tốt hơn Phượng Linh Tiên, vừa vặn có thể giải độc cho ngươi."
Mặc Nguyễn Tích không trả lời, chỉ là trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảm động khó nói nên lời nhìn Mộ Vân Ca, có lẽ bây giờ nàng sớm đã không biết nên làm sao để biểu đạt sự cảm kích đối với Mộ Vân Ca.
Bất quá, Mộ Vân Ca có chút chần chờ nói "Bây giờ không kịp luyện chế giải độc đan... Nếu như ngươi đồng ý... Có thể tắm thuốc để giải độc nhanh nhất..."
Dưới mắt, sự tình còn rất nhiều, Quỷ Minh c·hết tại nơi này, thời gian lâu dài sau đệ tử Vạn Độc Tông tất nhiên sẽ phát giác được điều không thích hợp, cho nên hai người Mộ Vân Ca không thể trì hoãn quá lâu. Hơn nữa, giải độc đan cần từ từ giải trừ, dược tính Hoặc Tâm Liên là từ từ kích phát ra, tuyệt không thể tùy tiện giải trừ trong thời gian ngắn. Mà dùng thuốc tắm, phối hợp với thủ đoạn của Mộ Vân Ca có thể nhanh chóng đem dược tính đi khắp quanh thân Mặc Nguyễn Tích, giải trừ dược tính Hoặc Tâm Liên.
"Ân..."
Mặc Nguyễn Tích sau khi nghe xong, khuôn mặt thoáng chút thẹn thùng, khẽ gật đầu.
Tuy Mặc Nguyễn Tích cũng hiểu rõ Tiểu Lan có chút không thích hợp trước đây chính là Mộ Vân Ca, Mộ Vân Ca kỳ thật đã chiếu cố nàng rất nhiều ngày, nhưng không biết thì còn tốt, giờ phút này biết rõ trong nội tâm ít nhiều vẫn có chút thẹn thùng.
Nhưng Mặc Nguyễn Tích cũng không già mồm, vô luận là hiện tại nàng trúng độc hay những lời Mộ Vân Ca, đều không cho phép nàng không nghe theo, mà lại người này đã cứu nàng tại thời khắc nguy nan hai lần, sao nàng có thể không tin?...
Trong thùng gỗ, Mặc Nguyễn Tích tướng mạo Mộ Vân Ca.
Giờ phút này, ngay cả việc ngồi xếp bằng chống đỡ thân thể, nàng cũng cần Mộ Vân Ca nâng đỡ mới hoàn thành, mà nàng ngay cả việc vận chuyển khí mạch đơn giản cũng làm không được.
Đem một chút dược liệu đơn giản có tác dụng lưu thông máu đặt vào thùng gỗ, dùng hư ảnh Âm Dương hỏa luyện ra dược tính, Mộ Vân Ca liền bẻ cánh hoa Phượng Linh Tiên đặt vào trong thùng gỗ, để dược tính lưu thông máu mang theo dược tính Phượng Linh Tiên, cùng Âm Dương hỏa hư ảnh luyện nhập vào cơ thể Mặc Nguyễn Tích.
Đương nhiên, nếu như sử dụng song sinh diệp hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, chỉ là tác dụng phụ của song sinh diệp vào lúc này có vẻ hơi không ổn.
Âm Dương hỏa có thể luyện dược tính đồng thời không tạo ra ảnh hưởng đến Mặc Nguyễn Tích, như vậy đối với Mặc Nguyễn Tích sẽ không gây ra bất kỳ khó chịu nào.
Mặc Nguyễn Tích trong mắt Mộ Vân Ca giống như tiên tử thuần khiết, nàng đơn thuần đến độ làm người ta muốn bảo hộ, che chở trong lòng bàn tay, cho nên Mộ Vân Ca mới sử dụng loại thủ đoạn không tổn thương đến nàng này mà rèn luyện.
"Thế nào Nguyễn Tích muội muội?"
Sau một lát, Mộ Vân Ca thấy sự mỏi mệt của Mặc Nguyễn Tích tựa hồ đã chuyển biến tốt, liền mở miệng hỏi thăm tình hình.
Ánh mắt Mặc Nguyễn Tích mặc dù mỏi mệt, lại hướng Mộ Vân Ca gật đầu cười cười, có chút vô lực nói: "Cảm ơn Phượng Linh Tiên ca ca... Nguyễn Tích tốt hơn nhiều..."
"Tốt, thử một lần xem có thể vận chuyển khí mạch không."
Mộ Vân Ca cẩn thận từng li từng tí đỡ lấy thân thể Mặc Nguyễn Tích, mở miệng nói.
Mặc Nguyễn Tích có chút vô lực chống đỡ mấy lần mới chống đỡ được thân thể mình, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu thử vận chuyển khí mạch quanh thân.
Âm Dương hỏa của Mộ Vân Ca mặc dù có thể dẫn dược tính đã luyện vào cơ thể Mặc Nguyễn Tích mà không làm tổn thương thân thể nàng, nhưng chỉ khi Mặc Nguyễn Tích tự mình vận chuyển khí mạch mới có thể giải trừ dược tính nhanh nhất, cho nên Mộ Vân Ca mới bảo Mặc Nguyễn Tích vận chuyển khí mạch quanh thân, hấp thu dược tính.
Lúc đầu, Mặc Nguyễn Tích thực sự khó có thể vận chuyển khí mạch, nhưng theo sự cố gắng của nàng, cùng với dược tính được Mộ Vân Ca rèn luyện khôi phục thân thể nàng một chút, khí mạch của nàng cuối cùng bắt đầu từ từ vận chuyển.
Một khi khí mạch vận hành, dược tính của dược liệu liền được Mặc Nguyễn Tích hấp thu tối đa, sau đó từng chút tác dụng lên quanh thân, cuối cùng theo sự khôi phục, tốc độ vận chuyển khí mạch cũng nhanh hơn không ít, dược tính Hoặc Tâm Liên cũng dần dần được giải trừ.
"Tốt, Nguyễn Tích muội muội cảm thấy thế nào?"
Mộ Vân Ca thu hồi Âm Dương hỏa, thấy khí tức và thần sắc của Mặc Nguyễn Tích đã khôi phục bảy, tám phần, lúc này mới mở miệng lần nữa hỏi thăm Mặc Nguyễn Tích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận