Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 298: viện binh đuổi tới

**Chương 298: Viện binh đuổi tới**
Khi Mạnh Vân Hà căn cứ vào trận pháp, điều chỉnh tin tức đặc thù để xác định đường chạy trốn của Mộ Vân Ca và những người khác, ả liền khóa chặt về phía thị trấn nhỏ để truy đuổi. Quả nhiên, không lâu sau ả liền phát giác được một tia khí tức của Mộ Vân Ca. Mạnh Vân Hà lập tức dùng tinh thần lực khóa chặt khí tức ẩn nấp của Mộ Vân Ca, đồng thời khống chế các đệ tử trên trận hình, hướng về phía nàng để trợ giúp bao vây, đ·á·n·h úp Mộ Vân Ca.
Nhưng mà, một lát sau, khi ả tìm tới Mộ Vân Ca, lại phát hiện cái gọi là Mộ Vân Ca bất quá chỉ là hình nộm do cỏ cây dựng lên. Còn về một sợi khí tức của Mộ Vân Ca kia, chẳng qua chỉ là vật lưu lại trên viên phân kính châu đặt tại chỗ cũ mà thôi.
"Trúng kế!"
Mạnh Vân Hà nghiến răng nghiến lợi, mặt biến sắc, vung đao chém vào cái thùng rỗng mặc quần áo màu hồng nhạt trước người, rồi sau đó ả nhập vào giữa không trung t·h·i triển nghe gió thuật. Lúc này, nơi nào còn thấy động tĩnh của Mộ Vân Ca và những người khác?
Như vậy, ả lập tức gọi đám đệ tử sắp chạy đến nơi về vị trí cũ, lúc này mới phát hiện vị trí Khôn vị số ba đã thiếu mất một người.
Trong khoảng thời gian này, đã đủ để Mộ Vân Ca và những người khác chạy trốn xa vạn trượng. Thuật nghe gió của ả ở khoảng cách như vậy đã sớm mất đi hiệu lực, thứ duy nhất có thể xác định thông qua trận hình chỉ có phương hướng chạy trốn của Mộ Vân Ca và mấy người kia mà thôi.
"Hừ! Mộ Vân Ca, đừng tưởng rằng có thể dễ dàng trốn thoát như vậy!"
Ánh mắt yêu mị của Mạnh Vân Hà tràn ngập tức giận, ả lấy một mũi tên bắn vào giữa không trung.
Giữa không trung phía trên, mũi tên nổ tung, hình thành một đóa pháo hoa màu đỏ lộng lẫy hoàn toàn khác biệt so với trước đây............
"Ả ta có ý gì?"
Mộ Vân Ca phát hiện pháo hoa sau lưng, có chút không hiểu bèn quay sang hỏi Lục Minh.
"Cầu viện."
Lục Minh có chút ngưng trọng đáp.
Mộ Vân Ca hơi kinh ngạc nói: "Cầu viện? Ả ta còn giấu viện binh?"
"Không phải giấu, tín hiệu màu đỏ này là tín hiệu cầu viện cấp bậc cao nhất. Ả ta đang báo cho người khác biết phương hướng chúng ta chạy trốn, để bọn chúng chặn đường chúng ta." Lục Minh chợt dừng lại, tiếp tục nhắc nhở Mộ Vân Ca: "Lần này người tới tuyệt đối không đơn giản, phải cẩn thận một chút."
"Không đơn giản ở chỗ nào?"
Mộ Vân Ca truy vấn.
Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng Mộ Vân Ca vẫn muốn hỏi rõ ràng để nắm chắc tình hình.
Lục Minh trịnh trọng nói: "Ít nhất cũng phải là cảnh giới Thần Hồn, hơn nữa tinh thần lực không hề thấp. Hai chúng ta muốn ẩn nấp thì còn tốt, Chu Văn nhất định sẽ bị phát hiện. Nếu cường giả Thần Hồn xác định được vị trí của chúng ta, dù ta có cố gắng thế nào đi nữa, e là cũng không thể dễ dàng thoát khỏi cường giả Thần Hồn."
"Nếu lát nữa phải ác chiến, đến lúc đó ta sẽ ngăn cản cường giả, ngươi mang Chu Văn đến chỗ giao giới để tụ họp cùng Vấn Thiên Các."
Sau khi nghe xong, Mộ Vân Ca cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình thế. Thực lực của hắn giờ phút này chưa đủ để đối chọi ngang hàng với cảnh giới Thần Hồn thực thụ, việc duy nhất có thể làm chính là kéo dài thời gian.
"Vậy còn ngươi thì sao?"
Lục Minh lo lắng hỏi.
Mộ Vân Ca ngưng trọng nói: "Không cần để ý đến ta, ta tự có biện pháp thoát thân, điều ngươi cần làm là giao Chu Văn cho Vấn Thiên Các. Việc này không chỉ đảm bảo Vấn Thiên Các và hai nước trong cuộc đối kháng sẽ không bị Chu Văn đánh lén, mà còn để Vấn Thiên Các có con bài thương lượng với Tôn Thái."
"Được, ta sẽ làm theo lời ngươi nói. Nếu bị cường giả Thần Hồn phát hiện, ta sẽ lấy việc giao Chu Văn cho Vấn Thiên Các làm mục tiêu chủ yếu."
Lục Minh ngưng trọng gật đầu.
Như vậy, sau khi hai người đã bàn bạc xong đối sách, bọn họ mới tiếp tục ngự kiếm bay đi với tốc độ cao.
Giao giới cách thị trấn nhỏ nơi Mộ Vân Ca rời đi không quá trăm dặm. Khoảng cách như vậy, kỳ thật Mộ Vân Ca căn bản không cần quá nhiều thời gian liền có thể đuổi tới. Tuy nói vì ẩn thân, ngự kiếm ở tầng trời thấp, tốc độ xác thực chậm đi không ít, nhưng cũng chỉ mất không quá nửa canh giờ là có thể tới nơi.
Nhưng Mộ Vân Ca chỉ cần nửa canh giờ, thì cường giả Thần Hồn đến chặn đường cũng không mất bao lâu. Vì vậy, càng đến gần giao giới, Mộ Vân Ca và những người khác càng cảm thấy nguy hiểm.
Quả nhiên, bất quá chỉ một lát sau, khi Mộ Vân Ca đi tới nửa đường, hắn liền phát giác được một cỗ khí tức cường đại mang theo áp bức đang cực tốc tới gần.
Chỉ dựa vào tinh thần lực cũng có thể cảm giác được khí thế áp đảo này. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là cường giả Thần Hồn.
"Đến rồi, cẩn thận một chút."
Mộ Vân Ca nhắc nhở Lục Minh.
Lục Minh ở bên cạnh, sắc mặt cũng ngưng trọng không kém. Xem ra hắn cũng đã nhận ra cỗ khí tức áp bức mười phần này.
Hơn nữa, mặc dù Mộ Vân Ca đã cố gắng né tránh, nhưng không có bất cứ tác dụng gì, khí tức này khóa chặt không phải là Mộ Vân Ca hay Lục Minh, mà là Chu Văn ở bên cạnh.
Mộ Vân Ca và Lục Minh đều có bản lĩnh nội liễm khí tức. Tuy nói cảnh giới tinh thần lực của cường giả Thần Hồn có lẽ cao hơn Mộ Vân Ca, nhưng tuyệt đối không tinh tế bằng hắn, cho nên, cho dù là cường giả Thần Hồn cũng rất khó khăn trong việc phát hiện ra hai người bọn họ. Nhưng vấn đề là, khí tức của Chu Văn dù đã được Lục Minh che giấu, song vẫn không thể hoàn toàn che đậy, chỉ một chút khí tức này cũng đủ để Chu Văn bị phát hiện.
Có thể thấy được, cảnh giới tinh thần lực của người đến phải mạnh hơn Mộ Vân Ca một chút. Dù sao Mộ Vân Ca với tinh thần lực 400 trượng, đạt được nhờ gia tăng thể phách, còn chưa phát giác được người tới, trong khi đó, tinh thần lực của người kia đã khóa chặt Chu Văn.
Đối mặt tình huống này, giờ phút này, điều duy nhất Mộ Vân Ca có thể làm chính là tận dụng tối đa tốc độ ngự kiếm. Dù sao, tốc độ ngự kiếm của hắn cũng không thua kém tốc độ ngự không của cảnh giới Thần Hồn. Mặc dù ngự kiếm ở tầng trời thấp có chậm hơn không ít, nhưng nếu may mắn, có lẽ sẽ tới được chỗ giao giới trước khi bị cường giả Thần Hồn đuổi kịp.
Đương nhiên, đây là do Mộ Vân Ca phải né tránh ánh mắt của những người xung quanh, hơn nữa còn mang theo Chu Văn và Lục Minh, nên tốc độ ngự kiếm của hắn mới chậm đi không ít, kéo dài như vậy rất có thể sẽ bị đuổi kịp. Bất quá, nếu không thử một lần, thì không ai biết rõ kết quả sẽ như thế nào. Mộ Vân Ca không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể thử ngự kiếm với tốc độ nhanh nhất mà đi.
Phi nhanh tại tầng trời thấp, xuyên qua những hàng cây cỏ, Mộ Vân Ca cấp tốc vượt qua từng ngọn núi nhỏ, nhưng cho dù là vậy, người mang khí tức áp bách kia vẫn xuất hiện trong phạm vi tinh thần lực của Mộ Vân Ca.
Người đến là một nam tử trung niên, làn da đen kịt cùng dáng người cường tráng cho thấy rõ, nam tử trung niên này quanh năm khổ tu. Tuy là cảm giác bằng tinh thần lực, Mộ Vân Ca cũng cảm thấy trong ánh mắt của nam tử trung niên lộ ra một loại lăng lệ khó mà chống lại.
Mộ Vân Ca nhận ra hắn. Hắn là Nhị trưởng lão của Thiên Môn Tông, cường giả Thần Hồn nhất giai, Khương Nam, người đã từng cùng Tôn Thái đến Giang Dương Thành.
"Là Khương Nam."
Mộ Vân Ca ngưng trọng nói với Lục Minh.
"Khương Nam, quả nhiên là hắn tới."
Lục Minh sau khi nghe được cái tên này cũng không quá mức ngạc nhiên. Dù sao, Thiên Môn Tông có ba vị Thần Hồn, giờ phút này Tôn Thái có lẽ sớm đã có mặt ở giao giới, đối kháng với Vấn Thiên Các. Không có nhiều người có thể điều đi, trừ Đại trưởng lão Tần Nguyên Thanh ra, thì chỉ còn duy nhất Khương Nam này.
"Nếu bị hắn đuổi kịp, chúng ta sẽ rất khó thoát, ngươi biết bao nhiêu về tin tức của hắn?"
Mộ Vân Ca hỏi Lục Minh.
Giờ phút này, bọn họ đã ở cách chỗ giao giới không xa. Trước đây, vì truy tung Mộ Vân Ca, những đệ tử tạo hóa của Thiên Môn Tông đã trúng kế, bị Mộ Vân Ca và mấy người kia thoát khỏi. Giờ phút này chỉ có một mình Khương Nam, nếu Mộ Vân Ca ra tay ngăn trở, một mình Lục Minh cũng đủ để đưa Chu Văn đến chỗ Vấn Thiên Các.
Cho nên, Mộ Vân Ca lần này chuẩn bị giao thủ với cường giả Thần Hồn - Khương Nam, dùng cái này để tranh thủ thời gian cho Lục Minh.
Lục Minh hơi kinh ngạc nhìn về phía Mộ Vân Ca nói: "Ngươi muốn một mình đi ngăn trở hắn?"
"Không sai, thực lực của ta tuy không phải là đối thủ của hắn, nhưng chỉ cần biết đủ nhiều tin tức của hắn, ta vẫn có niềm tin ngăn trở hắn, cho ngươi tranh thủ thời gian, đem Chu Văn giao cho Vấn Thiên Các."
Mộ Vân Ca gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận