Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 237: tình cảm phức tạp

**Chương 237: Tình cảm phức tạp**
Mộ Vân Ca rất mạnh, đã từng mạnh đến mức trở thành người đứng thứ nhất dưới tứ thần của Thương Lan giới, mạnh đến mức khiến Lý Viêm phải dùng hết tâm cơ đối phó, mạnh đến mức có thể tính hết mọi âm mưu vào giờ phút này.
Nhưng Mộ Vân Ca lại chỉ e ngại duy nhất tình cảm, không biết cự tuyệt thế nào cũng không hiểu tiếp nhận ra sao, không biết nên xử lý thế nào một đoạn tình cảm là thiếu sót lớn nhất của Mộ Vân Ca. Bởi vì một người rất khó cự tuyệt thiện ý của người khác đối với mình, đây là điều tất nhiên và tuyệt đối.
Cho nên Mộ Vân Ca đã tiến hành phân chia riêng biệt với mỗi một phần tình cảm mà người khác dành cho hắn, đối với sự thủ hộ của Tử Lăng, đối với ràng buộc của Chỉ Như và đối với gánh vác vô tư, vô lực của Thư Lam, từ đó để bản thân có thể tách ra xử lý những tình cảm phức tạp này.
Hiện tại, đối mặt với sự thích thú đơn thuần của Mặc Nguyễn Tích và số mệnh phía sau nó, Mộ Vân Ca lại lần nữa lâm vào khốn cảnh, mặc dù việc hắn có sức hấp dẫn lớn như vậy đối với người khác không phải là ước nguyện của hắn.
Hắn sợ sệt cuối cùng sẽ có một ngày số mệnh đến, lại sợ sự tuyệt tình của mình sẽ làm tổn thương trái tim đơn thuần của Mặc Nguyễn Tích. Cái gọi là "cắt không đứt, lý còn loạn", sự cẩn thận của Mộ Vân Ca cuối cùng lại thành kết cục mà hắn không cách nào xử lý được đối với tình cảm.
Nói dễ nghe thì gọi là đa tình, nói khó nghe thì gọi là không quyết đoán đối với tình cảm. Mộ Vân Ca nội tâm hết sức rõ ràng, cũng nghĩ hung ác quyết tâm, nhưng lại từng sợi lực bất tòng tâm.
"Đi thôi, Nguyễn Tích cô nương, kết thúc rồi."
Cuối cùng, Mộ Vân Ca chỉ có thể lựa chọn kết thúc việc này trước, chỉ hy vọng về sau không còn dây dưa quá nhiều với Mặc Nguyễn Tích nữa. Có lẽ, chờ đến một ngày nào đó, một người may mắn nào đó xâm nhập vào trong lòng Mặc Nguyễn Tích, đem sự yêu thích vốn có của Mặc Nguyễn Tích đối với Mộ Vân Ca hoàn toàn bài trừ, giải thoát Mộ Vân Ca khỏi vũng bùn này.
"Ân..."
Mặc Nguyễn Tích khẽ đáp lời, tựa vào bên cạnh Mộ Vân Ca, theo hắn rời khỏi vạn yêu rừng rậm.
Bên ngoài, Mộ Vân Ca và Mặc Nguyễn Tích nghỉ ngơi một trận, dù sao cả hai bọn họ đều chịu sự khống chế của Ngô Liễu U Minh Kính. Mặc dù sinh cơ bị tước đoạt không nhiều, không đáng ngại, nhưng thân thể vẫn còn chút khó chịu, cho nên, phải đến khi Mộ Vân Ca khôi phục chút tinh thần lực mới mang theo Mặc Nguyễn Tích ngự kiếm mà đi.
"Nguyễn Tích cô nương, ngươi... là thích ta sao?"
Trên đường, Mộ Vân Ca có chút chần chừ, hướng về phía Mặc Nguyễn Tích cúi đầu không nói mở miệng hỏi thăm.
"Ân..."
Mặc Nguyễn Tích khẽ đáp, càng vùi đầu thấp hơn chút nữa.
"Cái kia... Nếu có một ngày... Ta thành cừu nhân của ngươi thì sao?"
Mộ Vân Ca tiếp tục truy vấn.
"Không biết... Phượng Linh Tiên ca ca đối với ta tốt như vậy..."
Sắc mặt Mặc Nguyễn Tích trở nên có chút không vui.
"Ta nói là nếu như..."
"Nếu như... Nếu như vậy..."
"Thế nào?"
"Có lẽ vẫn sẽ thích... Nhưng đồng thời cũng có thể sẽ không vui... Bởi vì ta không biết phải làm thế nào..."
Mặc Nguyễn Tích chần chừ ngước mắt nhìn Mộ Vân Ca, gợn sóng nổi lên nơi đáy mắt thanh tịnh, mặt mũi tràn đầy vẻ không biết làm sao.
Mộ Vân Ca không nói thêm, thu hồi ánh mắt, chuyên tâm ngự sử Hư Không Vạn Trượng, bởi vì hắn đã hiểu ý tứ của Mặc Nguyễn Tích.
Nếu thật sự đến ngày đó, sự yêu thích của Mặc Nguyễn Tích đối với hắn sẽ không biến mất, nhưng cừu hận của nàng đối với hắn cũng sẽ cùng tồn tại. Mà điều này sẽ làm cho nội tâm Mặc Nguyễn Tích giãy dụa không ngừng, đối mặt với loại tình huống này, Mộ Vân Ca lại không biết nên phòng ngừa thế nào.
Nếu như... có thể làm cho Mặc Nguyễn Tích nhìn thấy một Mộ Vân Ca mà nàng không thích...
Để Mặc Nguyễn Tích nhìn thấy dáng vẻ đáng ghét của hắn, đây là đối sách duy nhất mà Mộ Vân Ca giờ phút này vắt hết óc có thể nghĩ tới...
Không bao lâu, hai người trở về Mặc Uyên thành.
Mộ Vân Ca đem Mặc Nguyễn Tích đưa về Mặc Uyên lòng dạ, nỗi lo lắng trong lòng Mặc Uyên cũng coi như rơi xuống.
Ít ngày nữa, sau khi từ biệt Mặc Nguyễn Tích, Mộ Vân Ca trực tiếp đi về Huyền Thiên Thành. Trên đường, Mộ Vân Ca lưu ý xung quanh, khả nghi có mật thám của Huyền Ảnh Minh, phát hiện Mộ Vân Ca bình yên vô sự liền vội vã rời đi báo cáo tin tức.
Mộ Vân Ca không có ý định giết những mật thám này để phong tỏa tin tức, huống chi cũng căn bản không cách nào phong tỏa được.
Ngô Liễu đến giết Mộ Vân Ca, Mộ Vân Ca còn sống, tất nhiên đại biểu cho việc Ngô Liễu đã chết, bọn hắn tự nhiên muốn đi báo cáo.
Huống hồ, cho dù Huyền Ảnh Minh biết rõ Mộ Vân Ca giết Ngô Liễu thì đã sao? Vạn yêu rừng rậm chỗ sâu không hề có dấu chân người, không có bằng chứng thì có thể làm gì được hắn?
Diệp Gia, hậu viện.
Mộ Vân Ca đem Đàm Uyên kiếm trả lại cho Chỉ Như.
"Thế nào?"
Chỉ Như mở miệng hỏi Mộ Vân Ca.
Trên thực tế, sự tình đã quá rõ ràng, việc trả lại Đàm Uyên kiếm, đứng ở trước mặt nàng, cũng đã nói rõ Mộ Vân Ca đã làm xong việc.
Mở miệng hỏi thăm, chỉ là Chỉ Như muốn nói chuyện với Mộ Vân Ca mà thôi.
"Làm xong rồi, ta chuẩn bị trở về Vấn Thiên Các một chuyến, còn ngươi? Có muốn cùng trở về không?"
Những ngày qua, cảnh giới của Chỉ Như cũng tăng lên tới Tạo Hóa nhị giai, mặc dù so với những cường giả kia thì còn kém chút, nhưng Chỉ Như đã rất cố gắng, mà lại cũng rất có thiên phú. Huống hồ, bản thân nàng am hiểu hơn về kiếm thuật.
"Không được, Diệp Gia hiện tại mặc dù không có việc gì cần ta xử lý, nhưng ta muốn yên tĩnh một chút, nếu như ngươi cần ta hỗ trợ thì cứ đến tìm ta."
Chỉ Như khẽ cười nói.
"Tốt, ta sẽ tìm đến ngươi sau, có thời gian rảnh ngươi cũng có thể về Vấn Thiên Các, Các chủ các nàng cũng rất nhớ ngươi."
Mộ Vân Ca biết tình huống hiện tại của Chỉ Như, vết thương trong lòng chắc chắn không thể bình phục trong thời gian ngắn như vậy, huống chi là loại vết thương khắc sâu này.
Bất quá Mộ Vân Ca cũng hy vọng Chỉ Như có thể sớm mở ra khúc mắc, dù sao người đã chết sớm đã đi xa, người sống nên đối mặt tốt với hết thảy trước mắt mới phải.
"Biết rồi, ngươi đi đi, Tử Lăng muội muội hẳn là cũng rất nhớ ngươi."
Chỉ Như cười xô đẩy Mộ Vân Ca nói.
Nàng cũng muốn Mộ Vân Ca ở lại trò chuyện, nhưng nàng hiểu rõ Mộ Vân Ca bây giờ còn có chuyện quan trọng tại thân, trước kia đối với những chuyện khác nàng đều thờ ơ, giờ nàng đã học được thông cảm với người khác.
Như vậy, Mộ Vân Ca cũng không có lưu lại thêm, ngự kiếm hướng về Giang Trừng Thành Vấn Thiên Các, kết quả chuyện lúc đầu đáp ứng phải ở bên cạnh Chỉ Như cũng không thực hiện được.
Đây không phải là hắn không muốn, mà là tình huống bây giờ khác biệt, Ngô Liễu vừa chết, Huyền Nguyệt biết tin tức sau tất nhiên sẽ thẹn quá hóa giận, dù sao đã có hai tên trưởng lão chết trong tay Mộ Vân Ca.
Việc cần làm còn lại của Mộ Vân Ca hiện tại chỉ có một, giết Huyền Nguyệt, hủy đi Huyền Ảnh Minh.
Mà làm chuyện này, việc đầu tiên cần làm chính là luyện chế cho Chu Văn một thanh cung tiễn ngũ giai, sau đó để Chu Văn ám sát Huyền Nguyệt, kết thúc hết thảy.
Không phải Mộ Vân Ca không có thực lực tự mình giết Huyền Nguyệt, làm như thế thứ nhất là vì để Chu Văn gánh tội thay cho Mộ Vân Ca. Thứ hai, muốn giết Huyền Nguyệt, Mộ Vân Ca tuy có nắm chắc nhưng không cao. Mặc dù Tạo Hóa cửu giai cuối cùng không phải cường giả thần hồn, nhưng bản thân thực lực cũng không phải một tên tứ giai kiếm tu có thể so sánh, cho dù Mộ Vân Ca có thần kiếm và thần hỏa gia trì, thực lực lúc này sớm đã không sợ Tạo Hóa.
Bởi vì vấn đề không ở chỗ chênh lệch thực lực bản thân, mà là Ngô Liễu đều có thể mang theo pháp khí ngũ giai, đường đường là minh chủ Huyền Nguyệt, nếu không có một kiện pháp khí ngũ giai bàng thân, Mộ Vân Ca sẽ không tin.
Mặc dù cường giả Tạo Hóa cửu giai tất nhiên không cách nào toàn lực khu động toàn bộ lực lượng của pháp khí ngũ giai, nhưng pháp khí ngũ giai chung quy vẫn là pháp khí ngũ giai, cho dù cảnh giới Tạo Hóa cũng đủ để dễ dàng sử xuất lực lượng thần hồn.
Thân là trưởng lão hoặc minh chủ của một đại tông môn, cảnh giới mặc dù khó mà so sánh với cường giả đỉnh cấp, nhưng có thể đạt tới trình độ này, bình thường đều có thủ đoạn đặc biệt của riêng mình, cho nên Mộ Vân Ca mới cần phải tốn nhiều công sức đối phó bọn hắn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận