Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 154: Chỉ Như chi ý

**Chương 154: Tâm ý của Chỉ Như**
“......”
Không chỉ có Chỉ Như, Mộ Vân Ca cũng không ngờ Tử Lăng sẽ nói ra những lời như vậy, suýt chút nữa lảo đảo ngã nhào. Hắn cũng không rõ Tử Lăng đang hại hắn hay là đang giúp hắn nữa.
Đương nhiên, điều này cũng bởi vì Tử Lăng hiểu biết rất ít về quan hệ nam nữ, lại một lòng chỉ hướng về Mộ Vân Ca. Nếu không, chỉ sợ rất ít người có thể rộng lượng được như vậy.
Tuy nói tam thê tứ thiếp đều là mộng tưởng của nam nhân, nhưng nếu thật sự giúp nàng ta (Tử Lăng) nâng cao vị thế, chỉ sợ tính tình kiêu ngạo, ương ngạnh của nàng ta sẽ phát tác, không ồn ào với Chỉ Như mới là lạ.
"Tím... Tử Lăng muội muội... Muội đang nói gì vậy... Ai... Ai muốn ở bên cạnh Mộ Vân Ca chứ..."
Chỉ Như vừa nghe những lời của Tử Lăng, khuôn mặt đỏ bừng, lập tức quay người sang lén lút liếc nhìn Mộ Vân Ca, đến cả nói năng cũng trở nên lắp bắp.
“A... Chỉ Như sư tỷ không muốn sao... Còn tưởng rằng trước đó Chỉ Như sư tỷ nói thích ca ca là thật... Hóa ra không phải thật à...” Tử Lăng nghe xong bĩu môi, có chút thất vọng.
“A, không phải... Không có... Không phải... Ta... Ách...” Chỉ Như lập tức khẩn trương xua tay, ấp a ấp úng nửa ngày cũng không biết nên nói thế nào, len lén liếc Mộ Vân Ca hai cái, sau đó mắc cỡ đỏ mặt, có chút tức giận nói: “Là tại con hồ ly thối kia, ta cũng không muốn ở chung một chỗ với nàng ta.”
Mộ Vân Ca nhìn sắc mặt của Chỉ Như và những lời nói lúc này của nàng, vừa kinh ngạc lại vừa hoảng hốt.
"Chỉ... Chỉ Như sư tỷ thật sự thích ta?" Mộ Vân Ca tiến lên một bước, hơi ngạc nhiên hỏi.
Trước đó còn tưởng rằng Chỉ Như có thể là do tính cách kiêu ngạo nên cố ý nói vậy, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn là sự thật?
"Trong Vấn Thiên Các, mọi người đều sợ thân phận của ta nên không dám thích ta, chỉ có ngươi vừa giúp ta, vừa cứu ta, lại là chủ nhân của Đàm Uyên kiếm. Ta lại mới biết yêu là gì, chỉ có một nam nhân như ngươi, ngươi nói ta trừ thích ngươi thì còn có thể thích ai? Chẳng lẽ thích Phượng Cầm trưởng lão mặt lạnh như băng kia à?”
Chỉ Như bĩu môi oán trách.
Mộ Vân Ca suy nghĩ một phen, khi Tử Lăng và Chu Mục Nhiên đang ở trong Vấn Thiên Các được không ít đệ tử theo đuổi, hắn thực sự có chút tò mò về việc Chỉ Như ở Vấn Thiên Các lại không có ai thích. Nghĩ đến quan hệ của Diệp Thiên Thành và nàng, ngẫm lại thì đúng là không ai dám thích thật.
"Vậy Phong Mãn Lâu trưởng lão không phải rất thú vị sao? Người thú vị không nói, thực lực mạnh, lại tuấn lãng, dù sao cũng hơn thích ta."
Mộ Vân Ca trêu chọc nói, kỳ thật là có chút ngượng ngùng, dù sao cũng quá quen thuộc, đến cả ký ức của người ta cũng biết.
"Ta ngược lại thật ra muốn, nhưng Phong Mãn Lâu trưởng lão thích các chủ."
Sắc mặt Chỉ Như thoáng sa sút, cho rằng Mộ Vân Ca đang cự tuyệt tình ý của nàng, có chút thất vọng nói: “Ai, thôi vậy... Nếu ngươi không thích ta cũng không sao cả, dù sao ngươi có Tử Lăng muội muội ở bên, ta cũng không thích nhìn thấy con hồ ly thối kia, hơn nữa nam nhân thay đổi thất thường đều chẳng tốt đẹp gì.”
"Không biết không biết, ca ca có thích Chỉ Như tỷ tỷ giống như thích Tử Lăng hay không? Ca ca."
Tử Lăng nghe đến đó lập tức tiến lên nắm lấy tay Mộ Vân Ca, vẻ mặt nôn nóng.
"Ân, yên tâm đi Tử Lăng muội muội, ca ca sẽ đối xử tốt với Chỉ Như sư tỷ."
Mộ Vân Ca xoa đầu Tử Lăng, không thể nhịn được giơ ngón tay cái lên khen nàng làm tốt lắm.
Bất quá, Mộ Vân Ca cũng biết thêm một tin tức khác, Phong Mãn Lâu trưởng lão thích Thư Lam các chủ...
Thư Lam các chủ lại một mực nhớ mãi không quên mình, hiện tại xem ra thật sự là khổ cho Phong Mãn Lâu trưởng lão kia...
"Ai nha, bây giờ không phải là lúc ở đây nói chuyện yêu đương, sư phụ đột phá, chúng ta mau đi xem một chút đi."
Sau khi nghe những lời của Mộ Vân Ca, gương mặt xinh đẹp của Chỉ Như càng thêm đỏ bừng, hai tay luống cuống, khí tức rối bời, trong lúc nhất thời ngượng ngùng không chịu nổi, liền lập tức chuyển chủ đề.
Từ nhỏ đến nay, nàng lớn lên trong đau khổ, sinh ra chính là vì kiếm mà sống, ý nghĩa mà nàng gánh vác chẳng qua chỉ là sẽ có một ngày bị Diệp Thiên Thành lợi dụng mà thôi, chưa từng sống vì bản thân mà tranh thủ?
Đi tới Vấn Thiên Các, nhờ Vấn Thiên Các phù hộ mới hơi thoát khỏi sự khống chế của Diệp Thiên Thành, nhưng cuối cùng vẫn là suýt chút nữa mất mạng trong tay Diệp Thiên Thành. Cả đời này nàng sống đã hèn mọn như vậy, tất cả sự thiếu kiên nhẫn và tính tình nóng nảy chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngoài mạnh mẽ che lấp tâm linh yếu đuối của nàng mà thôi.
Các đệ tử Vấn Thiên Các đều sợ có quan hệ thân mật với nàng, gọi một tiếng sư tỷ đều phải giữ khoảng cách. Đã từng có lúc nào nàng dám theo đuổi thứ tình cảm vớ vẩn kia?
Mãi đến khi Mộ Vân Ca xuất hiện, không chỉ trở thành chủ nhân của Đàm Uyên kiếm, còn giúp nàng thoát khỏi ma trảo của Diệp Thiên Thành, lại biết tất cả quá khứ của nàng. Giờ phút này trong lòng nàng, tình ý sớm đã rơi hết vào trên người Mộ Vân Ca, dù nàng không muốn cùng Tử Lăng chia sẻ, nhưng cho đến nay chưa thể nào lựa chọn. Đối mặt với hy vọng của Tử Lăng và lời hứa hẹn của Mộ Vân Ca, nàng còn dũng khí đâu mà ngụy trang nữa?
Cho nên, lần đầu tiên có can đảm trực diện với tình cảm nội tâm và nhận được câu trả lời chắc chắn, nàng cũng có được tâm tư thẹn thùng của nhi nữ mà người bình thường khó có thể với tới.
“Đi thôi, chúng ta đi xem các chủ.”
Mộ Vân Ca đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của Chỉ Như, bất quá nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Chỉ Như lúc này, ngược lại hiếm khi có một cảm giác đặc biệt.
Sau đó, mấy người rất nhanh đã đến phía trên chủ các.
Bởi vì động tĩnh của Thư Lam các chủ, lúc này sớm đã kinh động đến Phong Mãn Lâu, Phượng Cầm trưởng lão và Chu Mục Nhiên.
“Chỉ Như sư tỷ, Mộ Vân Ca, Tử Lăng muội muội, sao các ngươi giờ mới đến?”
Ba người Mộ Vân Ca vừa tới Vấn Thiên Các chủ các, Mục Nhiên liền phát hiện ra họ.
"Ta... Chúng ta vừa rồi có chút chậm trễ." Chỉ Như giải thích, vì vừa rồi thẹn thùng nên không cách nào che giấu, lúc này Chỉ Như còn có chút rụt rè.
“Còn tưởng rằng các chủ đột phá, sư tỷ sẽ đến đầu tiên, vậy mà lại cùng Mộ sư đệ đến cùng.” Chu Mục Nhiên nhìn Chỉ Như với ánh mắt đầy ẩn ý, liếc nhìn Mộ Vân Ca bên cạnh trêu chọc.
“Không có... Không có đâu Mục Nhiên, ngươi đừng nghĩ lung tung, Tử Lăng muội muội còn ở bên cạnh đây.” Chỉ Như vội vàng xua tay.
“A?”
Chu Mục Nhiên chống cằm suy tư, dò xét Chỉ Như nhưng không lên tiếng, chỉ là nhìn chằm chằm Chỉ Như, khiến ánh mắt của Chỉ Như lập tức lơ đãng, không biết để vào đâu.
“Được rồi Mục Nhiên, ngươi cũng đừng có đoán mò tâm sự của Chỉ Như nữa. Mộ Vân Ca vốn hiếm khi gặp được, người ta Chỉ Như thích cũng là chuyện thường tình.”
Không ngờ Chu Mục Nhiên vừa định buông tha cho Chỉ Như, một bên Phong Mãn Lâu, nhìn thì có vẻ phong độ nhẹ nhàng nhưng lại bắt đầu không đứng đắn trêu chọc Chỉ Như. Tâm tình của Chỉ Như vừa mới bình ổn một chút, lập tức lại rung động không ngừng.
“Phong trưởng lão, sao ngươi cũng như vậy?” Chỉ Như bị Phong Mãn Lâu trêu ghẹo, ngượng ngùng không chịu nổi, lập tức có chút bất mãn.
“Nhàm chán.”
Phượng Cầm bên cạnh liếc mắt mấy người, lạnh lùng nói.
“Ha ha, Phượng Cầm, ta thấy ngươi chính là đang ghen tị với đồ đệ của ngươi.”
"Ngươi nhìn hắn, trái ôm một tiểu kiều nương, phải ẵm một mỹ kiều nương, là nam nhân thì ai cũng sẽ hâm mộ, ta dù sao cũng hâm mộ, ngươi đừng nói là ngươi không hâm mộ."
Phong Mãn Lâu nhướng mày kiếm, có chút hào hứng nhìn sắc mặt bình thản của Phượng Cầm, đang chờ đợi hắn sẽ có phản ứng gì.
Phượng Cầm trưởng lão còn chưa kịp phản ứng, Tử Lăng và Chỉ Như đã bị một câu của Phong Mãn Lâu trêu chọc đến mức ngượng ngùng không chịu nổi.
“Ta chỉ hâm mộ người có thực lực.”
Phượng Cầm trưởng lão sắc mặt bình thản nhìn về phía chủ các, bình thản như thể mọi thứ đều như hắn nói, nếu như trong con ngươi của hắn không thoáng hiện lên chút bi thương.
“Ai...”
Phong Mãn Lâu thu lại vẻ trêu chọc, có chút buồn bực thở dài.
Đúng lúc này, sóng linh khí xung quanh bắt đầu ổn định, động tĩnh bên trong chủ các cũng dần thu nhỏ lại, đồng thời, một luồng uy áp của cường giả bắt đầu lan tràn ra xung quanh.
“Sư phụ thành công đột phá sao?”
Chỉ Như có chút lo lắng nhìn về phía chủ các.
“Yên tâm đi, các chủ đã đột phá.”
Mộ Vân Ca vỗ vai Chỉ Như để nàng yên tâm.
Lúc này khí tức sớm đã vượt xa cảnh giới tạo hóa, mà chính là thần hồn chi khí chân chính. Bởi vì tu sĩ đến thần hồn cảnh giới, chỉ cần không tận lực thu liễm thì sẽ nương theo cảnh giới mà sinh ra một loại uy áp vô hình. Mà uy áp phát tán ra lúc này, không nghi ngờ gì chính là dấu hiệu của thần hồn cảnh giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận