Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 600: Tử Lăng khôi phục

**Chương 600: Tử Lăng khôi phục**
"Nguyên lai là Thanh Mạch công tử, tiểu nữ Nguyễn Tích, xin ra mắt Thanh Mạch công tử."
Mặc Nguyễn Tích cũng khẽ thi lễ.
Thanh Mạch hướng về Mặc Nguyễn Tích ôn nhu cười nói: "Nguyễn Tích cô nương thật sự là thiên tư tuyệt sắc, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, Thanh Mạch có thể nhận biết cô nương thật sự là tam sinh hữu hạnh."
Mặc Nguyễn Tích nghe xong lời Thanh Mạch nói, khuôn mặt nhỏ có chút ửng đỏ, nói: "Thanh Mạch công tử nói đùa, tiểu nữ tự biết dung mạo thô bỉ, không dám ở trước mặt Thư Lam các chủ cùng Chỉ Như tỷ tỷ mà xưng là thiên tư tuyệt sắc."
"Nguyễn Tích cô nương chớ khiêm tốn, trong mắt ta, Thư Lam các chủ chính là vẻ đẹp ôn nhu nghiêng nước nghiêng thành, Chỉ Như cô nương là xinh xắn đáng yêu khéo hiểu lòng người, mà Nguyễn Tích cô nương lại có thiên tư tuyệt sắc như tiên tử hạ phàm, các ngươi mỗi người một vẻ đẹp riêng, nhưng không hề xung đột."
Thanh Mạch mở miệng nói.
Khi tiếng nói vừa dứt, Thanh Mạch cố ý liếc qua Mộ Vân Ca với ánh mắt lạnh lùng, dụng ý của hắn không cần nói cũng biết.
"Nhanh lên đi, đừng lãng phí thời gian."
Mộ Vân Ca lạnh lùng nói.
Tên Xích Loan này vừa huyễn hóa thành hình người, liền bắt đầu múa mép khua môi, không phải hắn nhìn ra những người này có quan hệ không tầm thường với Mộ Vân Ca, cố ý dùng phương thức này chọc giận Mộ Vân Ca hay sao, Mộ Vân Ca đương nhiên không thèm để ý, bởi vì hắn chỉ phí công vô ích.
"Thần thú huyết mạch, tuổi còn nhỏ đã là bát giai yêu thân, Hỏa Hồ bộ tộc lại có cô nương với thiên tư và thực lực như thế, quả thật hiếm thấy."
Thanh Mạch thấy Mộ Vân Ca không hề bị lay động, cũng không có chút ý thất bại nào, ánh mắt hắn rơi vào người Ngạo Kiều Hồ, kinh ngạc nói.
Thực tế, dựa theo tuổi tác mười sáu, mười bảy của Ngạo Kiều Hồ hiện tại, đúng là một con hồ ly với thiên tư siêu quần bạt tụy, nhưng Thanh Mạch không biết rằng Ngạo Kiều Hồ đến từ Man Hoang chi địa bên trong Thương Lan giới, có thể có được thực lực như vậy đều là dùng sinh mệnh nguy hiểm đổi lấy.
"Nàng không cẩn thận bị cuồng hóa, trước mắt chỉ có sinh cơ chi lực của ngươi mới có thể cứu nàng, cho nên ta mới tăng yêu thân của ngươi lên tới lục giai."
Mộ Vân Ca mở miệng nói.
"Ha ha...... Ta cũng căn bản không hy vọng xa vời việc ngươi sẽ vô duyên vô cớ giúp ta tăng lên yêu thân."
Thanh Mạch cười lạnh một tiếng, sau đó nhàn nhã đi đến trước mặt Ngạo Kiều Hồ, đánh giá nàng một phen rồi nói: "Đều nói hồ yêu bộ tộc mị hoặc chúng sinh, hôm nay gặp mặt quả nhiên là như vậy, mị lực như vậy hỏi mấy ai có thể ngăn cản?"
"Ta không cần ngươi nói nhảm."
Mộ Vân Ca nghiêm nghị cảnh cáo nói.
"Tốt thôi, nể mặt Chỉ Như cô nương và hồ yêu kia cùng là Yêu tộc, bản công tử liền ra tay tương trợ."
Thanh Mạch làm bộ làm tịch mở miệng, ý nhằm vào trong lời nói không cần nói cũng biết.
Đương nhiên, Mộ Vân Ca không buồn so đo với hắn, chỉ cần hắn cứu được Ngạo Kiều Hồ là đủ, về sau hắn muốn làm gì cũng không đáng kể.
Vừa dứt lời, Thanh Mạch liền bày ra bộ dáng cao ngạo, đi đến trước mặt Ngạo Kiều Hồ.
"Cùng là Yêu tộc...... Ngươi lại biến thành chó săn cho lũ sâu kiến...... Phi!"
Thanh Mạch vừa tới trước mặt Ngạo Kiều Hồ đã bị Ngạo Kiều Hồ hung dữ nhổ nước bọt, còn hung ác tát Thanh Mạch một bạt tai.
Thanh Mạch không nghĩ tới Ngạo Kiều Hồ lại độc miệng như vậy, nhất thời không phản bác được, nghẹn miệng che giấu tình cảnh bối rối, dù sao hắn hiện tại đúng là xem như bị Mộ Vân Ca khống chế trở thành công cụ.
Sau đó, Thanh Mạch không chần chờ nữa, lập tức nhắm mắt vận chuyển yêu lực, một ngón tay điểm lên trán Ngạo Kiều Hồ, một cỗ yêu lực màu xanh lập tức rót vào trong đầu Ngạo Kiều Hồ.
"Chó săn...... Cút ngay cho bản hồ!"
Ngạo Kiều Hồ giãy dụa thân thể to lớn gào lên một tiếng, đồng thời bát giai yêu thân khí tức lan tràn ra, áp chế lực cường đại bao phủ lấy Thanh Mạch.
Khí tức Yêu tộc đối với nhân loại mà nói chỉ có thể xem như uy h·i·ếp, không tạo thành t·ổn· ·t·h·ư·ơ·n·g thực chất, nhưng đối với Thanh Mạch - cũng là Yêu tộc mà nói lại hoàn toàn khác biệt, Thần thú bộ tộc khí tức đối với yêu thú khác có áp chế cực mạnh.
Cho nên tại thời điểm Ngạo Kiều Hồ bộc phát khí tức, khóe miệng Thanh Mạch trong nháy mắt bị áp chế, xuất hiện một vệt máu.
"Hồ yêu cô nương...... Xin hãy an tĩnh một chút!"
Sau một khắc, Thanh Mạch cũng hô to một tiếng, bát giai yêu thân khí tức hiển lộ, lập tức ngăn cản được khí tức của Ngạo Kiều Hồ đang bao phủ hắn.
Mặc dù huyết mạch Xích Loan Thần thú không bằng Ngạo Kiều Hồ, nhưng khí tức của hắn vốn có huyết mạch Phượng Hoàng bộ tộc cũng không thể xem thường, mặc dù không bằng Ngạo Kiều Hồ, nhưng làm đến ngăn cản thì vẫn miễn cưỡng có thể.
Mà giờ khắc này, yêu khí quanh thân Ngạo Kiều Hồ vẫn luôn chịu sự khống chế của Tam Sinh Thạch từ Mặc Nguyễn Tích, hơn nữa thể nội còn có thiên độc ở một trình độ nhất định, cho nên ngoài khí tức ra, nàng không có bất kỳ thủ đoạn phản kháng nào, mà thủ đoạn duy nhất của nàng cũng đã bị Thanh Mạch ngăn cản.
Cho nên, trước mắt Ngạo Kiều Hồ khi đối mặt với sinh cơ chi lực của Thanh Mạch không còn có năng lực phản kháng, ngay cả năng lực phòng ngự của lục giai yêu thân cũng bị cân bằng bởi Thanh Mạch- cũng là lục giai yêu thân, nên chỉ có thể mặc cho sinh cơ chi lực của Thanh Mạch tràn vào trong cơ thể nàng, tịnh hóa thân thể.
"Chó săn...... Sâu kiến...... Phản đồ......"
Ngạo Kiều Hồ không ngừng nhục mạ Thanh Mạch, khi sinh cơ chi lực tràn vào, thân thể nàng bắt đầu trở nên mỏi mệt, bởi vì cuồng hóa chi huyết của nàng mất đi hiệu lực, dần dần mất đi năng lực khống chế thân thể, nàng càng ngày càng vô lực.
Suốt nửa ngày trôi qua, khi lực lượng của Thanh Mạch tiêu hao gần hết, Ngạo Kiều Hồ rốt cục nhắm lại mí mắt nặng nề, mê man bất tỉnh.
Ngay lúc nàng nhắm mắt lại, hồng nhung biến thành tóc đen, yêu thân của Ngạo Kiều Hồ rốt cục mất đi chỗ dựa, Tử Lăng bị giam cầm trong cơ thể tìm được cơ hội, lập tức đoạt lại quyền khống chế thân thể, khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
"Hô......"
Thanh Mạch thở một hơi dài nhẹ nhõm, có chút vô lực thu tay lại, sau đó không cách nào chống đỡ hình người của mình, hóa về chân thân Xích Loan.
"Tử Lăng......"
Mộ Vân Ca hư không vạn trượng lưu quang lóe lên, lập tức chặt đứt vạn tinh thiết xích đang trói buộc Tử Lăng.
Thân thể Tử Lăng vô lực ngã xuống, Mộ Vân Ca bay lên phía trước, một tay ôm Tử Lăng vào trong ngực, cảm nhận được khí tức nhẹ nhàng của nàng, rốt cục an tâm.
Vòng đi quẩn lại một phen, trải qua vô vàn khó khăn trắc trở, thậm chí vì thế mà tạo nên một trận chiến kinh thiên động địa giữa người và yêu thú, Mộ Vân Ca rốt cục cũng cứu được Tử Lăng.
Giờ phút này, do Mặc Nguyễn Tích vẫn luôn dùng Tam Sinh Thạch vây khốn Tử Lăng, mặc dù sinh cơ chi lực của Thanh Mạch đã tẩy rửa qua, nhưng cơ thể Tử Lăng vẫn vô cùng suy yếu, trong chốc lát vẫn chưa tỉnh lại. Mộ Vân Ca liền ôm Tử Lăng rời khỏi phòng, đưa nàng vào một căn phòng hoàn hảo khác, nhẹ nhàng đặt lên giường, để nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi Mộ Vân Ca đóng cửa phòng rời đi, những người khác cuối cùng cũng lộ vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.
Giờ phút này, sự kiện Ngạo Kiều Hồ cuồng hóa do sai lầm của Mộ Vân Ca gây ra rốt cục có kết thúc, mà toàn bộ thiên hạ cũng không còn nguy cơ gì, bọn hắn không còn việc gì đáng lo lắng nữa.
"Tử Lăng thân thể còn rất yếu ớt, để nàng nghỉ ngơi thật tốt một chút là được rồi."
Mộ Vân Ca nhìn vẻ lo lắng của đám người, mở miệng nói.
"Nàng không có việc gì là tốt rồi."
Thư Lam mang theo chút lệ ý, kích động cười nói.
Đến thời khắc này, tất cả bọn họ đều bình yên vô sự, từng nguy cơ và tuyệt vọng đều đã được hóa giải.
Chỉ là khi thiên hạ thái bình trở lại, Thư Lam khó tránh khỏi nghĩ đến hai vị đã từng vì bọn hắn mà mất đi tất cả, người được xưng là nhân gian Tu La lại liều mạng cứu bọn họ, người không muốn làm anh hùng mà vẫn cố chấp quay người đi hướng tử vong, còn có những người vĩnh viễn yên nghỉ, nếu như bọn họ còn sống thì tốt biết bao?
Đại khái, đây chính là đa tình của Thư Lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận