Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 229: không gian tưởng tượng

**Chương 229: Không gian tưởng tượng**
Bên ngoài Mặc Uyên Thành, Mộ Vân Ca ngự k·i·ế·m mà đi, mang theo Mặc Nguyễn Tích hướng thẳng về phía vạn yêu rừng rậm.
Trước khi rời khỏi Mặc Uyên Thành, Mộ Vân Ca đã cố tình để lộ ra mục đích của mình, là muốn đến vạn yêu rừng rậm tìm kiếm một loại dược liệu cho Mặc Nguyễn Tích, đồng thời tận lực để Mặc Nguyễn Tích truyền lệnh, tạo ra tin tức giả để Mặc Gia che giấu hành tung.
Đương nhiên, lý do này chỉ là Mộ Vân Ca bịa đặt ra để gây nhiễu loạn, mà để Huyền Ảnh Minh tin tưởng, Mộ Vân Ca không có cố ý để lộ quá chi tiết, bởi vì vào lúc này, mục đích quá mức chi tiết ngược lại sẽ càng dễ phản tác dụng, dù sao muốn gạt được Ngô Liễu, cần đồng thời lợi dụng sự tự phụ và lý trí của hắn.
Dù sao, đối với người thông minh, cần chừa cho hắn không gian để độc lập phán đoán.
"Có thể nói cho ta biết không, Phượng Linh Tiên ca ca?"
Trên đường đi, Mặc Nguyễn Tích không nhịn được lòng hiếu kỳ, lần nữa hỏi Mộ Vân Ca.
"Nguyễn Tích cô nương, ta cần dùng năng lực của ngươi để giúp ta g·iết một người."
Mộ Vân Ca nói.
t·h·i·ê·n đ·ộ·c chi thể, đ·ộ·c người thống trị, đâu là sân nhà của nàng?
Trừ vạn yêu rừng rậm, nơi tràn ngập đ·ộ·c chướng này, Mộ Vân Ca không nghĩ ra được địa điểm thứ hai, ít nhất trong những nơi hắn biết, không thể tồn tại địa điểm nào có lợi hơn vạn yêu rừng rậm.
"g·i·ế·t... g·iết người..."
Mặc Nguyễn Tích sau khi nghe xong có chút sợ hãi.
"Nguyễn Tích cô nương, ngươi nguyện ý không? Ta sẽ không bắt buộc ngươi phải đáp ứng."
Mộ Vân Ca trịnh trọng nói.
"Phượng Linh Tiên ca ca muốn g·iết người nhất định là người x·ấ·u, tựa như tại l·i·ệ·t Diễm Sơn, cho nên ta sẽ cố gắng."
Mặc Nguyễn Tích tuy có ý sợ hãi nhưng lại tin tưởng Mộ Vân Ca.
Mộ Vân Ca lại suy tư một chút rồi nói: "Nguyễn Tích cô nương, một số thời khắc, g·iết người không nhất định là người x·ấ·u, có thể chỉ là đứng ở phía đối lập, không thể không g·iết mà thôi."
Mộ Vân Ca ám chỉ đến tình huống hắn g·iết Mặc Vũ, hy vọng đến một ngày nào đó, Mặc Nguyễn Tích có thể hiểu được.
"Ân..."
Mặc Nguyễn Tích ngây ngô nhìn Mộ Vân Ca hỏi: "Vậy... người chúng ta muốn g·iết là người x·ấ·u sao?"
"Xem như thế đi..."
Mộ Vân Ca nghĩ nghĩ rồi nói.
Nếu như từ đại nghĩa mà nói, đối với toàn bộ Bắc Dương Quốc, Huyền Ảnh Minh đã chối bỏ tín niệm căn bản để đặt chân của một nước, vậy thì có lẽ xem như người x·ấ·u đi.
"Ân, vậy thì nên g·iết."
Mặc Nguyễn Tích không hiểu ý của Mộ Vân Ca, chỉ là nhìn Mộ Vân Ca cười nói.
Mộ Vân Ca cười cười, không nói.
Bên ngoài vạn yêu rừng rậm, hai người ngự k·i·ế·m hạ xuống.
"Ta phải làm sao mới có thể giúp được ngươi đây?"
Mặc Nguyễn Tích có chút hiếu kỳ hỏi.
"Đừng vội, thời gian còn sớm, ta cùng ngươi đi dạo một chút."
Mộ Vân Ca không nhanh không chậm đi về phía trước.
Dựa theo tính toán của hắn, giờ phút này nhãn tuyến của Huyền Ảnh Minh tất nhiên đã biết động tĩnh của Mộ Vân Ca, xác nhận Mộ Vân Ca đang ở trong vạn yêu rừng rậm, hơn nữa không có nguy hiểm nào khác, những nhãn tuyến kia liền sẽ đi báo cáo cho Huyền Ảnh Minh, mà thời gian qua lại này còn rất dài.
"Tốt lắm!"
Mặc Nguyễn Tích nghe được Mộ Vân Ca nói đi dạo cùng nàng, lập tức cao hứng chạy đến bên cạnh Mộ Vân Ca...
Lúc này, khác hẳn với hai người đang nhàn nhã đi bộ, là hai tên mật thám Huyền Ảnh Minh đang hướng về Huyền Ảnh Minh trong Giang Dương thành mà đi.
Rất nhanh, hai người trở lại Huyền Ảnh Minh, liền vội vàng hướng Huyền Nguyệt báo cáo động tĩnh của Mộ Vân Ca.
Huyền Nguyệt nghe được tin tức, lập tức triệu tập Ngô Liễu và Mạnh Vân Hà để thương thảo kế sách đối phó Mộ Vân Ca.
"Mộ Vân Ca cùng Mặc Uyên nữ nhi Mặc Nguyễn Tích chạy tới vạn yêu rừng rậm?"
Ngô Liễu kinh ngạc suy nghĩ.
"Bẩm Đại trưởng lão, t·h·i·ê·n chân vạn x·á·c, đây là tin tức các huynh đệ khác truyền đến, ám hiệu toàn bộ đối chiếu, tuyệt đối sẽ không có sai."
Đệ t·ử tin chắc nói.
Thông qua mạng lưới tình báo nhanh chóng truyền tin, kết hợp với phương thức truy tung và ám hiệu, đảm bảo tính an toàn và nhanh chóng của tin tức, cho nên mới có thể trong thời gian ngắn nhất, đem tin tức truyền về Huyền Ảnh Minh, chắc chắn sẽ không bị người khác biết.
"Vậy có biết bọn hắn làm gì trong vạn yêu rừng rậm không?"
Mạnh Vân Hà hỏi thăm đệ t·ử.
"Theo tin tức của mật thám khác tìm hiểu được báo cáo, Mộ Vân Ca chuyến này mang theo Mặc Gia nữ nhi Mặc Nguyễn Tích là tìm dược liệu, nhưng bởi vì người Mặc gia rất cẩn thận che giấu tin tức, cho nên không biết muốn đi tìm dược liệu gì."
Huyền Ảnh Minh m·ậ·t thám trả lời.
"Tốt, ngươi lui xuống đi, phân phó tiếp tục giám thị."
Huyền Nguyệt phất tay để m·ậ·t thám lui xuống truyền lệnh, sau đó chuyển hướng Ngô Liễu và Mạnh Vân Hà nói: "Các ngươi thấy thế nào?"
"Nếu Mặc Uyên đã che giấu cho mục đích của Mộ Vân Ca, vậy thì dược liệu muốn tìm lần này mười phần quan trọng."
Ngô Liễu vịn cằm suy tư nói.
"Giờ phút này Vấn t·h·i·ê·n Các có động tĩnh gì không?"
Huyền Nguyệt hỏi Mạnh Vân Hà.
Mạnh Vân Hà đáp: "Vấn t·h·i·ê·n Các Nhị Trưởng lão Phong Mãn Lâu vẫn còn ở trong tối, bất quá hắn không thể phát hiện được ta tồn tại, vài ngày trước Mộ Vân Ca trở về Vấn t·h·i·ê·n Các, nhưng Vấn t·h·i·ê·n Các Thư Lam và Phượng Cầm đều không có động tác gì, cụ thể dụng ý vẫn chưa biết được."
"Còn lại tin tức?"
Huyền Nguyệt truy vấn.
"Trước đó, Mộ Vân Ca có tìm chút vật liệu ngũ giai ở khí các, nhưng mà cùng Diệp Chỉ Như diễn trò huynh huynh muội muội tình cảm, sau đó Diệp Chỉ Như cũng không có động tĩnh, liên hệ đến việc Mộ Vân Ca t·r·ố·n ở l·i·ệ·t Diễm Sơn bên trong luyện khí, nghĩ đến chỉ là muốn dùng l·i·ệ·t diễm thạch trong tay luyện khí, cùng lần này đi tới vạn yêu rừng rậm với Mặc Nguyễn Tích cũng không có liên hệ."
Mạnh Vân Hà phân tích nói.
Ngô Liễu đợi Mạnh Vân Hà nói xong, bổ sung thêm: "Sớm có nghe đồn Mặc Uyên có một người con gái bị bệnh nặng, sau sự kiện Diệp t·h·i·ê·n Thành, Phượng Cầm mang theo Mộ Vân Ca cùng vạn hoa cốc chủ Lý Nguyệt Như đ·á·n·h một trận, cuối cùng Mộ Vân Ca đạt được một gốc dược liệu, về sau Mặc Uyên nữ nhi bệnh nặng được Mộ Vân Ca cứu, hai chuyện này tất nhiên là có liên hệ, nếu lần trước Mộ Vân Ca cứu Mặc Uyên nữ nhi liều lĩnh như vậy, vậy thì lần này mục đích Mộ Vân Ca mang theo Mặc Nguyễn Tích cũng có khả năng lớn là vì Mặc Nguyễn Tích."
"Ngô Trưởng lão thấy thế nào?"
Nghe được Ngô Liễu phân tích, Huyền Nguyệt cũng có mấy phần nghi hoặc.
"Nghe nói Mặc Uyên rất xem trọng nữ nhi của hắn, xem nàng như đóa hoa trong phòng mà nuôi dưỡng, tất nhiên không có khả năng để nữ nhi của hắn tùy tiện mạo hiểm, trừ phi đến thời điểm bất đắc dĩ. Rất hiển nhiên, Mộ Vân Ca có thể làm cho Mặc Uyên nữ nhi không tiếc đắc tội Lý Nguyệt Như, lần này Mặc Uyên muốn che giấu mục đích, tất nhiên là bởi vì Mộ Vân Ca muốn giúp Mặc Nguyễn Tích, mà trên thân Mặc Nguyễn Tích, địa phương duy nhất đáng giá suy nghĩ cũng chỉ có một điểm, b·ệ·n·h của nàng."
"Ngô Trưởng lão, ngươi nói là thân thể Mặc Nguyễn Tích còn có bệnh khác?"
Mạnh Vân Hà hơi kinh ngạc nói.
"Không sai, hoặc là nói không phải bệnh khác, mà là lần trước căn bản không thể trị tận gốc."
Ngô Liễu tự tin phân tích.
"Ân... Thuyết pháp này xác thực rất có thể, nếu không bằng năng lực của Mặc Uyên, không cần đợi đến nhiều năm như vậy, thẳng đến khi b·ệ·n·h p·h·át mới khiến cho Mộ Vân Ca cứu chữa?"
Huyền Nguyệt cũng đồng ý với quan điểm này.
Mạnh Vân Hà thân là cường giả trong đám m·ậ·t thám, trực giác mách bảo nàng vẫn còn nghi hoặc, liền mở miệng khó hiểu nói: "Nhưng vì cái gì nhất định phải dẫn Mặc Nguyễn Tích cùng đi tới vạn yêu rừng rậm, Mộ Vân Ca nếu là tìm dược liệu, bằng thực lực của Mặc Uyên không cần để Mặc Nguyễn Tích đi một chuyến?"
"Nếu như... dược liệu này ngay cả Mộ Vân Ca cũng không rõ ràng lắm thì sao?"
Khóe miệng Ngô Liễu khẽ cong lên, không giấu được vẻ đắc ý.
"Ân, thuyết pháp này xác thực tương đối hợp lý, cũng càng dễ làm cho người tin phục."
Huyền Nguyệt gật gật đầu đồng ý.
Mạnh Vân Hà cau mày vẫn có chút không hiểu, nhưng trước mắt, lời giải thích tốt nhất đối với hành động trước đây của Mộ Vân Ca cũng chỉ có như thế này, cho nên nàng tự biết không thể dùng lý do khác để giải thích hợp lý hơn, mà lại mặc dù có, đối với nàng mà nói cũng không trọng yếu, cho nên liền ngậm miệng không nói.
"Đã như vậy, liền có thể nắm lấy cơ hội đối phó Mộ Vân Ca, huống chi còn có một cái Mặc Uyên nữ nhi."
Ngô Liễu mở miệng, khóe miệng lộ ra một vòng lạnh lẽo: "Ta đã có thể tưởng tượng đến bộ dáng Mặc Uyên sau khi biết con gái mình c·hết đi sẽ đau thương gần c·hết như thế nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận