Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 136: tiên thiên tỉnh linh đan

**Chương 136: Tiên Thiên Tỉnh Linh Đan**
Lã Thiên Thành kinh ngạc nhìn Mộ Vân Ca. Dù sớm biết Mộ Vân Ca có được kỳ ngộ nào đó mà học được thuật luyện đan trống không, nhưng khi một màn này hiện ra trước mắt hắn, cũng đủ làm cho hắn thất thần trong khoảnh khắc.
Mà khi một màn này hiện ra trước mắt, cũng làm hắn nổi lên ý định g·iết c·hết Mộ Vân Ca...
"Đây là muốn làm cái gì?"
"Nghe nói Mộ Vân Ca có một tay luyện đan trống không, chẳng lẽ hôm nay may mắn được thấy?"
"Trong truyền thuyết, chỉ có Đan Đạo đại năng mới có thể nắm giữ thuật luyện đan trống không?"
"..."
Không còn nghi ngờ gì nữa, khi Mộ Vân Ca ở trước mặt tu sĩ triển lộ thủ pháp luyện đan này, thắng bại đã không còn quan trọng, bởi vì một màn trước mắt này, đủ để trở thành truyền kỳ.
Sau một khắc, ngọn lửa lam thẫm xuất hiện, bao trọn lấy dược liệu giữa không trung, dưới thần hỏa, nước thuốc dần dần hình thành.
Nước thuốc màu xanh nhạt nương theo linh khí nồng đậm tràn ra, giờ khắc này linh khí, cho dù chỉ hô hấp, đều có thể cảm nhận được linh khí nhập vào cơ thể được hấp thu.
"Mộ đạo hữu, lão phu may mắn được chứng kiến một truyền kỳ..."
Cảm thụ được đạo linh khí đánh tới này, Lạc Tần nhắm mắt lẩm bẩm.
Cho dù Mộ Vân Ca giờ phút này nhìn qua không có phần thắng, hắn cũng không hoài nghi Mộ Vân Ca làm vậy là do xúc động, mà là do có được thực lực tuyệt đối.
Từ khi bị Thủy Nguyệt Chân Nhân dùng tâm ma dẫn chất vấn, dao động tinh thần lực khi đó của Mộ Vân Ca đã cho hắn thấy, Mộ Vân Ca ẩn giấu rất nhiều điều không đơn giản.
Khi đó, tinh thần lực ba động chợt lóe lên của Mộ Vân Ca nói cho Lạc Tần, Mộ Vân Ca nói dối, bởi vì nói thật không cần phải vẽ vời thêm chuyện ra để thúc đẩy tinh thần lực.
Mà có thể bằng tinh thần lực trốn qua trận pháp tâm ma dẫn, chỉ có thể nói rõ một chuyện, Mộ Vân Ca có thiên phú tuyệt đối về tinh thần lực.
Người có được thiên phú tinh thần lực như vậy, tất nhiên không phải là kẻ tùy tiện xúc động. Liên hệ tất cả sự tình phát sinh, Lạc Tần có thể nhận thấy dường như mọi việc phát sinh đều nằm trong khống chế của Mộ Vân Ca...
Lại một khắc đồng hồ trôi qua...
Ngũ giai nước thuốc của Lã Thiên Thành từ từ trở nên sền sệt, màu ngà sữa thuần túy không thể nghi ngờ là cực phẩm nước thuốc, nương theo mùi thuốc nồng đậm, chỉ ngửi thôi cũng làm người ta thèm nhỏ dãi.
Theo lý thuyết, một viên ngũ giai cực phẩm đan dược ra mắt, không nghi ngờ là một chuyện đủ gây chấn động.
Đáng tiếc, đối lập với ngũ giai cực phẩm đan dược của hắn, là thuật luyện đan trống không trong truyền thuyết. Bên trong thủ pháp luyện đan vô cùng kì diệu của Mộ Vân Ca, ngũ giai cực phẩm đan dược ra mắt cũng trở nên ảm đạm vô quang.
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, chỉ có Thư Lam trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ bối rối.
Nàng nhìn động tác của Mộ Vân Ca, nhìn mỗi chi tiết nhỏ trong quá trình luyện đan, suy nghĩ bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Năm đó, vị đại năng kia luyện chế Cửu Chuyển Tắm Hồn Đan cho nàng, tình cảnh rõ mồn một trước mắt, mỗi một chi tiết nhỏ đều ghi dấu ấn trong ký ức. Giờ đây, khi nhìn động tác của Mộ Vân Ca, nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Không có một động tác thừa nào, bình tĩnh tựa như hạ bút thành văn, trừ đan dược trước mắt, tựa hồ hết thảy đều không liên quan tới hắn.
Nàng còn nhớ rõ, khoảnh khắc tuyệt vọng năm đó, người kia đã mang đến cho nàng một tia sáng. Trong lúc nàng không có chỗ nương tựa, lại làm cho nàng cảm nhận được sự an ổn mà nàng không dám hy vọng, làm cho trái tim tuyệt vọng kia không tan vào bụi trần. Trái tim thiếu nữ, vào thời khắc ấy đã rung động.
Bây giờ vật đổi sao dời, thiếu nữ đã khuynh thành, nỗi tưởng niệm trong lòng lại không biết nên đi về đâu...
Một màn trước mắt quen thuộc biết bao, thế nhưng khuôn mặt Mộ Vân Ca lại xa lạ. Không hiểu vì sao, nàng vừa hy vọng lại vừa sợ Mộ Vân Ca chính là người kia.
Con người, luôn luôn giãy giụa không ngừng trong mâu thuẫn.
Dưới lụa mỏng, bộ n·g·ự·c chập chùng không yên, trên khuôn mặt khuynh thành, nước mắt hốt hoảng cuối cùng cũng tuôn rơi...
Trong bất tri bất giác, lại qua một khắc...
Vạn Thọ Đan của Lã Thiên Thành thành hình, vầng sáng màu ngà sữa lưu chuyển, ngũ giai cực phẩm đan dược sắp ra mắt.
Nhìn đan dược trong đan lô, mặc dù tất cả mọi người vẫn còn kinh ngạc về thuật luyện đan của Mộ Vân Ca, nhưng Lã Thiên Thành vẫn mang theo ý cười tự tin.
Bởi vì cuộc tỷ thí này, không phải so thiên phú, cũng không phải so thuật luyện đan, mà là so ai có thể cười đến cuối cùng.
Mà Vân Hoa bên kia, bên trong đan lô, sau khi thêm vào tất cả dược liệu, lại trải qua nhắc nhở của Mộ Vân Ca, cho dù Vân Hoa khống chế linh hỏa dị thường thỏa đáng, trong đan lô vẫn truyền ra từng trận khí tức dữ dằn, bồi hồi tại bờ vực sụp đổ.
Chỉ có bên phía Mộ Vân Ca, dưới vầng sáng màu xanh nhạt lưu động, nước thuốc theo sự khống chế tinh thần lực của Mộ Vân Ca hội tụ thành đoàn. Cùng lúc đó, ngọn lửa lam thẫm ba động kịch liệt, nhanh chóng làm bốc hơi nước trong nước thuốc.
Nương theo hơi nước bốc hơi cực nhanh, dược tính cũng dần dần bộc lộ linh lực tinh thuần đến cực hạn. Cuối cùng, thần hỏa tán đi, viên đan dược màu xanh lá nhạt lưu chuyển, giống như châu quang bảo ngọc, thuần túy.
"Thành rồi, Mộ Vân Ca luyện thành!"
"Mộ Vân Ca dùng thuật luyện đan trống không luyện thành đan dược!"
"Thật là tinh thuần linh khí, đan dược thật thuần túy, đây ít nhất cũng phải là cực phẩm đan dược!"
"..."
Đan thành, ngàn vạn tu sĩ chứng kiến cảnh tượng như thịnh thế, trong nháy mắt đều trở nên vô cùng k·í·c·h động.
Bởi vì một màn luyện đan này của Mộ Vân Ca, bọn hắn thậm chí quên đi tiền đặt cược giữa Mộ Vân Ca và Lã Thiên Thành.
"Mộ Vân Ca, ngươi quả nhiên làm cho người ta phải sợ hãi."
Sau khi nhìn thấy Mộ Vân Ca đan thành, Lã Thiên Thành mở miệng với khuôn mặt âm lãnh, sau đó lại cười lạnh: "Tứ giai, cực phẩm, thuật luyện đan trống không, với những điều này ngươi quả thật có tư chất không ai sánh bằng. Bất quá vẫn đáng tiếc, viên đan dược kia, cuối cùng chỉ là tứ giai cực phẩm đan dược mà thôi."
Mộ Vân Ca không thèm để ý tới Lã Thiên Thành, nhìn viên đan dược màu xanh nhạt nằm trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng đã hoàn thành ước định với Chu Mục Nhiên...
Vào giờ phút này, một cỗ linh khí cực mạnh đột nhiên tràn ngập, mùi thuốc xông vào mũi, làm cho đầu óc người ta thanh tỉnh.
Đám người nhìn lại, hóa ra là từ trong đan lô của Lã Thiên Thành truyền đến.
"Ha ha ha ha! Ngũ giai! Cực phẩm Vạn Thọ Đan!"
Lã Thiên Thành cười lớn, từ trong đan lô lấy ra một viên đan dược màu ngà sữa, giống như tự nhiên mà thành, vê trong ngón tay, mười phần tự ngạo thể hiện với mọi người.
Viên đan dược này làm cho tất cả ngàn vạn tu sĩ đang chấn kinh trước thủ pháp luyện đan của Mộ Vân Ca tỉnh lại, cũng làm cho bọn hắn nhớ đây là một trận tỷ thí giữa các loại đan dược.
"Đây chính là ngũ giai Vạn Thọ Đan sao? Thơm quá, nếu được ăn một viên, chỉ sợ có thể kéo dài thêm mấy trăm năm tuổi thọ!"
"Ai... Chung quy vẫn là đan các các chủ, Mộ Vân Ca thiên tư mạnh hơn, cuối cùng vẫn là còn quá trẻ a..."
"Đáng tiếc... Mất đi thiên tài như vậy, đối với Bắc Dương Quốc mà nói, là tổn thất cực lớn!"
"..."
Sau khi nhớ đây là một trận tỷ thí, đám người lại là một tràng tiếc hận...
"Thật đáng tiếc Mộ Vân Ca, sự hống hách và thiên tư của ngươi cuối cùng vẫn không cứu được ngươi."
Lã Thiên Thành nhìn đan dược trong tay Mộ Vân Ca, cười lạnh.
Đan dược của Mộ Vân Ca phẩm cấp chỉ có tứ giai, dù cho có là cực phẩm, so với Vạn Thọ Đan của hắn, cuối cùng vẫn kém một giai.
Mà khoảng cách như vậy, dù đan dược của Mộ Vân Ca lợi hại đến đâu cũng không thể bù đắp, giống như sự phân chia giai cấp giữa các tu sĩ, mỗi một giai đều có đẳng cấp cố định.
Bất quá Lã Thiên Thành cũng nhận ra đan dược Mộ Vân Ca luyện chế hắn chưa từng gặp qua, hơn nữa dường như vô cùng bất phàm, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
"Không biết viên đan dược kia của ngươi là đan dược gì? Không ngại nói ra để cho ta kiến thức một chút."
Tuy nghi hoặc, Lã Thiên Thành sắc mặt vẫn như cũ là vẻ khinh thường.
"Tứ giai, Tiên Thiên Tỉnh Linh Đan, loại đan dược mà ngươi không thể luyện chế."
Mộ Vân Ca cười lạnh một tiếng, đi về phía Chu Mục Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận