Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 290: giả gái

**Chương 290: Giả Gái**
"Không sai, Chu Văn trước đây đã sớm vụng trộm đến nơi này, không biết muốn làm gì."
Lục Minh hơi nghi hoặc một chút rồi trả lời.
Mộ Vân Ca không chút nghĩ ngợi đáp: "Sớm ẩn thân, để Vấn Thiên Các không biết được tung tích của hắn, đợi thời điểm hai nước giao tranh thì âm thầm ra tay, đánh lén để trở tay không kịp, ám tiễn đả thương người."
Trong loại đối kháng trình độ này, động tĩnh của tam quốc đều sớm đã nằm trong khống chế của đối phương. Chu Văn nếu tùy ý hành động cùng bọn hắn, ắt sẽ bị cố ý chú ý. Tôn Thái muốn xuất kỳ bất ý, tự nhiên phải để Chu Văn sớm giấu đi, tránh tai mắt của Vấn Thiên Các.
Chỉ là đáng tiếc thay, Tôn Thái có Mạnh Vân Hà làm mật thám, Mộ Vân Ca cũng sớm đã để Lục Minh ra tay điều tra. Cũng may năng lực điều tra của Lục Minh xác thực siêu quần bạt tụy, có thể gặp phải tình huống này, biết được động tĩnh của Chu Văn.
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Lục Minh có chút hiếu kỳ hỏi Mộ Vân Ca.
"Trực tiếp mang ta đi tìm hắn." Mộ Vân Ca nói.
Lục Minh hơi kinh ngạc nói: "Cứ như vậy trực tiếp đi vào tìm hắn?"
"Sao? Ngươi không phải mật thám sao? Ngươi không có lòng tin vào thực lực của mình à?"
Mộ Vân Ca cười nói.
"Ha ha, việc nhỏ thôi."
Lục Minh cười một tiếng, lập tức từ trong túi thu nạp lấy ra một đống lớn đồ vật, trong đó không thiếu mặt nạ, tóc giả các loại. Quần áo của đệ tử các đại tông môn có thể kể ra tên cũng đều đầy đủ, thậm chí còn có một ít quần áo nữ nhân.
Sau đó, Lục Minh trong đống quần áo tìm được hai bộ quần áo, một màu lam, một màu phấn. Đánh giá một lát sau, Lục Minh đưa bộ quần áo màu hồng tới trước mặt Mộ Vân Ca.
"Làm cái gì?"
Mộ Vân Ca một tay đánh tay Lục Minh ra.
Lục Minh vẻ mặt bất đắc dĩ, móp méo miệng nói: "Ngươi không phải muốn đi tìm hắn sao? Chẳng lẽ ngươi định mặc bộ quần áo rõ ràng cùng gương mặt này tới gần hắn?"
"Vậy ngươi đưa ta quần áo nữ tử làm gì? Ta đường đường nam nhi bảy thước."
"Huống chi, Kiều Trang Thành đệ tử Thiên Môn Tông, giả bộ đi truyền lời cho hắn là được rồi sao?"
Mộ Vân Ca không còn gì để nói. Có nhiều lựa chọn như vậy, kết quả lại bắt hắn giả trang nữ nhân?
"Ngươi nghĩ hay thật." Lục Minh nhìn Mộ Vân Ca như nhìn kẻ không có kiến thức, "Giờ phút này tình huống không tầm thường, tất nhiên có người chuyên truyền lời. Lúc này giả trang đệ tử Thiên Môn Tông, chẳng phải sẽ sớm gây nên sự chú ý của Chu Văn sao?"
"Chu Văn là hạng người gì? Lại đang trong loại tình huống trước mắt này, ngươi đây không phải tự chui đầu vào lưới là gì?"
"Thứ dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác là gì? Tự nhiên là nữ tử trẻ tuổi, hoa nhường nguyệt thẹn, trên đời không ai có thể sinh ra mâu thuẫn."
"Luận về những việc khác ta không bằng ngươi, nhưng luận về điều tra loại chuyện này, ngươi phải nghe lời ta, làm theo ta mới được."
Nghe vậy, Mộ Vân Ca cũng hiểu ra một chút. Đối với chuyện như thế này, hắn xác thực không nghĩ chu đáo bằng Lục Minh. Mặc dù để Mộ Vân Ca đóng vai nữ tử quả thật khiến Mộ Vân Ca có chút khó mà chấp nhận, nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận, nếu lúc trước trùng sinh thành thân nữ nhi, chẳng phải càng đáng sợ hơn sao? Huống hồ, cục thế trước mắt khẩn trương, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ này mà dẫn đến bất trắc, thì lợi bất cập hại.
Mộ Vân Ca sau khi suy nghĩ cẩn thận, vừa rồi gật đầu đồng ý nói: "Tốt a, tới đi, nhanh."
Vậy là Lục Minh bắt đầu "thay hình đổi dạng" cho Mộ Vân Ca.
Tóc giả, da giả, quần áo giả. Không chỉ có vậy, Lục Minh còn xức cho Mộ Vân Ca một chút đồ vật không biết tên, khiến da thịt Mộ Vân Ca co lại, sau đó trở nên mềm mại như nữ tử. Tiếp đó, hắn lại cho Mộ Vân Ca uống một ngụm thuốc. Đợi đến khi mở miệng, thanh âm của Mộ Vân Ca đã biến thành mười phần âm nhu.
Một bộ này xong xuôi, Mộ Vân Ca nghiễm nhiên đã biến thành nữ tử chi thân. Lấy kính quan sát, vậy mà lại giống như tiên nữ hạ phàm, hoa nhường nguyệt thẹn, thoáng nhìn nụ cười đều lay động lòng người.
Mộ Vân Ca không thể không bội phục thủ đoạn của Lục Minh. Dạng nữ tử này, nếu thực sự tồn tại trên thế gian, quả thật có mị lực không ai có thể chống cự.
"Chỉ là... có phải hay không đẹp đến mức không quá chân thật?"
Mộ Vân Ca khẽ nhíu mày, hơi nghi hoặc một chút. Cho dù là động tác nhỏ này của Mộ Vân Ca, đều đủ để khiến người thường khuynh đảo. Dạng quá mức hoàn mỹ vô khuyết, ngược lại làm cho người ta không cách nào tới gần.
"Không sai!"
Lục Minh gật đầu một cái, lại chấm một nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt Mộ Vân Ca.
Cứ như vậy, cảm giác ban đầu lập tức thay đổi. Giờ phút này, Mộ Vân Ca nhíu mày càng giống như vẻ u sầu khiến người thương tiếc. Tại khóe mắt lại được Lục Minh thêm vào một vòng nước mắt rất nhỏ, bộ dáng Mộ Vân Ca lúc này càng thêm yêu kiều đến cực điểm.
Nhìn bộ dáng này của mình, Mộ Vân Ca không thể không bội phục Lục Minh. Rốt cuộc là phải nghiên cứu nữ tử bao lâu, mới có thể đem một nam tử hán biến thành bộ dáng này?
Nếu đem Tử Lăng hoặc Chỉ Như giao cho hắn, chẳng phải sau này không dám tùy tiện để các nàng ra cửa sao?
Trong lúc suy tư, Lục Minh cũng đã hóa trang xong cho mình. Bộ váy nhỏ màu lam nhạt, khuôn mặt nhỏ hoạt bát đáng yêu, tựa như một tiểu nha hoàn tùy tùng. Bộ dáng tươi mát tú lệ vừa vặn tạo ra một khoảng cách vừa phải so với cách ăn mặc của Mộ Vân Ca, để người ta vừa nhìn liền biết Mộ Vân Ca là chủ nhân, còn ả là nha đầu mua vui.
"Tiểu thư, đi thôi ~."
Lục Minh giả bộ vuốt nhẹ tay, hướng Mộ Vân Ca cúi người hành lễ.
"Ọe..."
Mộ Vân Ca chỉ cảm thấy dạ dày cuộn trào, bưng kín lồng ngực, cố nén cơn nôn khan nói: "Đi thôi..."
"Tiểu thư, hiện tại chúng ta là người rời nhà trốn đi ở trấn nhỏ Giang Dương, người trong nhà của người bởi vì muốn gả người cho người người không thích, người không đồng ý vụ hôn nhân này liền chạy đến đây trốn a."
Sau khi đi từ sau sườn núi xuống, Lục Minh dùng giọng nương nương nhắc nhở Mộ Vân Ca.
Mộ Vân Ca nghe giọng điệu âm dương quái khí, cùng giọng nương nương âm nhu giống mình của Lục Minh liền không muốn nói chuyện.
"Tiểu thư hiện tại trong lòng rất khó chịu, nghĩ đến sau này bị người không thích cưới vào cửa chà đạp liền cực kỳ bi thương a."
Lục Minh lại mở miệng nhắc nhở cảm xúc mà Mộ Vân Ca nên có giờ phút này.
"Không cần nói nhảm, theo ta đi là được ~."
Mộ Vân Ca vốn bởi vì Lục Minh lải nhải nói một tràng mà có chút phiền lòng, vốn là thanh âm có chút tức giận thốt ra, vậy mà lại biến thành thanh âm gấp gáp của nữ nhi gia.
Lục Minh nghe xong che miệng cười một tiếng, ra dáng cúi người hành lễ với Mộ Vân Ca nói: "Biết rồi tiểu thư ~."
"Ọe..."
Vậy là hai người Mộ Vân Ca bắt đầu đi về phía trấn nhỏ.
Trên đường, Lục Minh đổi bước chân phóng khoáng, không bị gò bó của Mộ Vân Ca thành bước nhỏ, nắm đấm tràn đầy lực lượng biến thành tay hoa, ánh mắt lăng lệ cảnh giác biến thành ánh mắt mang theo một tia bi thống, ngay cả hô hấp bình ổn khác thường của Mộ Vân Ca, cũng trở nên mang theo một tia nức nở.
Cũng may Mộ Vân Ca tu luyện Thanh Phong Ý Thân pháp có chút hiệu quả, đối với lực lượng khống chế có thể làm được cương nhu cùng tồn tại, cũng có thể để Mộ Vân Ca nhanh chóng thích ứng với thân phận nữ tử của mình.
Duy chỉ có điều khiến Mộ Vân Ca khó có thể chịu đựng, chính là giọng nương nương khi nói chuyện của Lục Minh khiến Mộ Vân Ca khó tránh khỏi nhịn không được muốn nôn khan.
Cứ như vậy, đợi Mộ Vân Ca thích ứng xong, hai người cũng vừa lúc đến ngoài trấn nhỏ.
Trấn nhỏ có nhà cửa trăm hộ, tuy không nhiều, nhưng ngũ tạng đều đủ, quán trà, tiệm cơm cùng khách sạn loại hình đầy đủ mọi thứ, có điều hơi đơn sơ.
"Nha... Cô nương xinh đẹp như vậy, không biết là tiểu thư khuê các từ đâu tới nha?"
"Haizz... Xem xét chính là rời nhà ra đi, chạy tới trên thị trấn của ta nha."
"Chậc chậc chậc... Thật là một tiểu nương tử yêu kiều a..."
"Này! Lý Tứ, ngươi cũng đừng dùng đến não cân, ngươi nhìn bên cạnh nàng còn có nha đầu đi theo. Cô nương này vừa nhìn liền biết là cô nương gia đình giàu có, nói không chừng là con gái của những tiên nhân kia. Ngươi mà gây chuyện, thì cả thôn trấn chúng ta đều phải gặp nạn!"
"Được rồi được rồi, đi thôi đi thôi, nhìn hai mắt là đủ rồi."
Vừa bước vào trấn nhỏ, hai người Mộ Vân Ca liền dẫn tới vô số ánh mắt tò mò. Bất quá, phần lớn mọi người đều tránh Mộ Vân Ca, không chỉ không có ý đồ xấu vì ngoại hình của hắn, ngược lại còn lùi ra xa, rất sợ gây chuyện.
Thấy vậy, Mộ Vân Ca cũng không để ý nữa, cúi xuống ra vẻ sợ hãi. Giữa lúc đó, tinh thần lực đã sớm bao trùm toàn bộ trấn nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận