Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 145: bi thống qua lại

**Chương 145: Qua lại đau thương**
Sau đó, hình ảnh hiện lên...
Là Diệp Thiên Thành và hai người nữa tìm được Lạc Tần, sự việc phát sinh quả thực đúng như Lạc Tần đã nói, Lạc Tần vì cái lời hứa còn chưa biết kia mà giúp Diệp Thiên Thành, gieo Huyết Ảnh Mê Hồn cấm chế lên người bé gái...
Diệp Thiên Thành giúp Lã Thiên Thành đạt được Âm Dương hỏa hư ảnh, Lã Thiên Thành cũng giúp Diệp Thiên Thành luyện ra kiếm ý, Lạc Tần gieo Huyết Ảnh Mê Hồn cấm chế lên người bé gái, cuối cùng Chỉ Như mới thành ra bộ dạng như vậy.
Thì ra chuyện từ đầu đến cuối là như thế này...
Mộ Vân Ca mặc dù thấy được hết thảy, nhưng cũng không dám tưởng tượng Chỉ Như đã phải chịu đựng những thống khổ gì.
Vẻ ngoài nhìn như thoải mái kia, lại chỉ là vì một thanh kiếm mà sống, có lẽ thống khổ trong đó, chỉ có chính nàng mới hiểu rõ ràng nhất...
Nhưng mà, điều làm cho Mộ Vân Ca kinh sợ là quá khứ của Chỉ Như còn không chỉ có như thế.
Theo hình ảnh chớp động, Mộ Vân Ca nhìn thấy một Chỉ Như với dáng vẻ khoảng năm, sáu tuổi.
Thời khắc này, Chỉ Như mặc dù vẫn là một tiểu nữ hài non nớt, nhưng ở cái tuổi nhỏ bé ấy đã lộ ra vẻ xinh đẹp, lanh lợi, đáng yêu.
"Chỉ Như, ngươi dám không nghe lời cha?"
Trong một căn phòng, Diệp Thiên Thành dùng một cây gậy gỗ đánh mạnh vào người Chỉ Như.
"Cha! Cha!"
Chỉ Như khóc lớn tiếng, nước mắt lăn dài đã sớm làm ướt đẫm gương mặt.
"Ta từ Quỷ Môn quan đem ngươi cứu về, nuôi ngươi lớn như vậy, là muốn ngươi nghe lời, không phải là đối với lời nói của ta làm ngơ!"
Bốp! Bốp!
Nương theo tiếng quất roi, phía sau lưng Chỉ Như sớm đã máu me đầm đìa, vết máu dính chặt vào quần áo, hết sức khiến người ta thương xót. Thông qua ký ức, Mộ Vân Ca thậm chí cũng có thể cảm nhận được thống khổ của Chỉ Như.
"Cha, cha, người đừng đánh muội muội Chỉ Như nữa, muốn đánh thì đánh ta đi."
Một tiểu nam hài xông tới, ôm chặt lấy Chỉ Như, che chắn sau lưng nàng.
Diệp Vô Ngấn...
Mộ Vân Ca nhận ra được, bé trai này chính là người mà lúc trước Diệp Chỉ Như thân cận nhất của Diệp gia, Diệp Vô Ngấn.
Nhìn thấy nơi đây, Mộ Vân Ca cũng coi như hiểu rõ vì sao Chỉ Như lại thân cận với Diệp Vô Ngấn, thì ra khi còn bé Diệp Vô Ngấn đã luôn giúp đỡ hắn.
"Hừ! Đã ngươi không nghe lời, vậy thì ta sẽ nhốt ngươi vào cấm địa! Để cho ngươi từ từ hối lỗi sửa sai!"
Diệp Thiên Thành sắc mặt âm lãnh, không để ý Chỉ Như giờ phút này đang bị thương, vô tình kéo Chỉ Như rời đi.
"Không cần... Cha! Không cần..."
Chỉ Như cầu khẩn, nước mắt cơ hồ đã cạn khô, trong đôi mắt hoảng sợ sớm đã vằn vện tia máu, đôi mắt vì khóc mà sưng tấy, đau xót không thôi.
Nhưng Diệp Thiên Thành không hề bận tâm đến trạng thái của Chỉ Như lúc này, lạnh lùng, vô tình đem Chỉ Như đưa vào một mật thất, nhét nàng vào trong đó...
Trong mật thất, nơi mờ mịt cắm rất nhiều loại kiếm, cách đó không xa, trong một kiếm trì cắm vài thanh trường kiếm, một đạo liệt hỏa đang không ngừng rèn luyện trường kiếm.
Xung quanh kiếm trì, rải rác đầy những bộ bạch cốt âm u.
Phốc phốc...
Giống như vì Chỉ Như tiến vào, liệt hỏa trong kiếm trì đột nhiên cuồng bạo hơn mấy phần, liệt hỏa theo đó phân hoá ra mấy sợi hỏa diễm rơi vào những bộ bạch cốt trên mặt đất.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt...
Sau đó, những bộ bạch cốt đầy đất bị liệt hỏa khống chế, bắt đầu tụ tập, dần dần hóa thành thân thể khô lâu liệt hỏa, rút trường kiếm từ trong những thanh kiếm nằm rải rác trên mặt đất.
Chỉ Như co ro thân thể, hoảng sợ nhìn xem một màn này, không ngừng lùi lại trên mặt đất nhưng lại bị bức tường lạnh lẽo phía sau lưng chặn mất đường lui.
"Không cần... Không được qua đây..."
Chỉ Như lộ vẻ mặt sợ hãi, nhìn những khô lâu kia tới gần, càng không ngừng cố gắng lui về sau, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn liệt hỏa Khô Lâu cầm kiếm tới gần...
Liệt hỏa có ý thức...
Mộ Vân Ca nhìn xem một màn này, không hề nghi ngờ, liệt hỏa trước mắt có ý thức của mình, mà lại rất có thể là thần hỏa, chỉ là Mộ Vân Ca giờ phút này đang ở trong trí nhớ, chỉ có thể cảm giác được nỗi sợ hãi gần như tuyệt vọng trong nội tâm Chỉ Như, không cách nào cảm giác được đạo hỏa này rốt cuộc là loại hỏa diễm gì.
Thời gian dần trôi qua, liệt hỏa Khô Lâu càng ngày càng gần, Chỉ Như run rẩy thân thể, Đàm Uyên kiếm xuất hiện trong tay nàng, thế nhưng khuôn mặt kinh hoàng của nàng đã nói cho Mộ Vân Ca biết nàng căn bản không có sức đánh trả.
Hơn nữa nàng lúc này còn nhỏ, mặc dù những liệt hỏa Khô Lâu kia nhìn qua cũng không lợi hại, nhưng bây giờ nàng chỉ sợ còn không có năng lực đánh bại chúng.
Xuy...
Quả nhiên, Chỉ Như không thể ngăn cản được liệt hỏa Khô Lâu, dù đã cực lực phản kháng, nhưng vai của nàng vẫn bị lợi kiếm gây thương tích, Đàm Uyên kiếm rơi sang một bên.
"Không cần... Không cần..."
Tiểu Chỉ Như run rẩy thân thể, không ngừng lùi bước trên mặt đất.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt...
Khô Lâu từng bước tiến về phía Chỉ Như, mục tiêu duy nhất của những Khô Lâu vô tri vô giác này chính là giết c·h·ết Chỉ Như.
Nhìn xem một màn này, Mộ Vân Ca biết thêm một chuyện khác...
Lúc trước ở trong mộ địa ngàn người, lý do vì sao Chỉ Như lại sợ hãi đến mức run rẩy khi đối mặt với những Khô Lâu bình thường kia, căn bản không có cách nào đối diện với nỗi sợ.
Thì ra, nỗi sợ Khô Lâu của Chỉ Như đã chôn sâu trong nội tâm nàng từ thời điểm này...
Đột nhiên...
Một thân ảnh xâm nhập vào cấm địa này.
"Chỉ Như muội muội, đừng sợ, ta tới giúp muội!"
Nam hài khoảng mười tuổi nhặt Đàm Uyên kiếm từ dưới đất lên, xông vào giữa đám Khô Lâu, không ngừng vung chém về phía chúng.
Mặc dù nam hài nhìn qua kiếm pháp không tệ, nhưng vẫn có vẻ chậm chạp, không địch lại Khô Lâu, bị Khô Lâu đánh ngã xuống bên cạnh Chỉ Như.
"Không... Vô Ngấn ca ca..."
Chỉ Như nhìn thấy nam hài, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, co quắp sau lưng nam hài.
"Chỉ Như muội muội... Ta không có cách nào ngự sử thanh kiếm này, ta cần muội giúp ta nhận chủ, ta sẽ đưa muội ra ngoài..."
Tiểu hài Diệp Vô Ngấn sắc mặt nóng nảy nói với Chỉ Như.
"Vô Ngấn ca ca... Ta... Xin lỗi..."
Tiểu Chỉ Như cúi đầu xuống đau khổ khóc thành tiếng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ áy náy.
"Muội muội! Không còn kịp rồi!"
Diệp Vô Ngấn khẩn trương, ôm lấy cánh tay nhỏ của Chỉ Như, lay động nàng, nhắc nhở nàng giờ phút này tình huống vô cùng nguy cấp.
"Xin lỗi..."
Chỉ Như vẫn cúi đầu đầy vẻ áy náy, tuyệt vọng nhìn Khô Lâu tới gần bọn hắn nhưng không đồng ý với Diệp Vô Ngấn.
Khô Lâu giơ trường kiếm trong tay lên, chém xuống về phía Diệp Vô Ngấn và Chỉ Như.
"Muội muội! Nhanh lên!"
Diệp Vô Ngấn hét lớn.
Chỉ Như lại không ngừng lắc đầu, trong đôi mắt trừ hoảng sợ ra thì chỉ có áy náy.
Phanh!
Sau một khắc, Khô Lâu lại bất ngờ bị một thanh trường kiếm chặn ngang, chặt đứt.
Liệt hỏa đốt hết, Khô Lâu đổ rạp xuống đất.
Sau đó, một tiểu nam hài khác, khuôn mặt non nớt không tương xứng với vẻ băng lãnh, cầm trường kiếm trong tay, thân ảnh như mị ảnh, phá nát toàn bộ đám Khô Lâu xung quanh.
"Trường... Trường Ca ca ca..."
Chỉ Như nhìn tiểu nam hài với sắc mặt băng lãnh, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
"Đừng gọi ta là ca ca, xin ngươi rời khỏi Diệp Gia, Diệp Gia không có người như ngươi."
Tiểu Diệp Trường Ca liếc nhìn Tiểu Diệp Vô Ngấn, sau đó lạnh lùng chỉ kiếm vào Chỉ Như, uy h·iếp nói.
"Thế nhưng..."
"Không có 'thế nhưng' gì cả, ngươi không đi, một ngày nào đó ta cũng sẽ đuổi ngươi đi."
Khuôn mặt Chỉ Như lộ vẻ sợ sệt, nhìn sắc mặt băng lãnh của Diệp Trường Ca, thân thể vẫn run rẩy.
"Chỉ Như đừng sợ, không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta sẽ bảo vệ muội."
Diệp Vô Ngấn ôm chặt thân thể nhỏ bé của Chỉ Như, an ủi nàng.
"Vở kịch bi lụy nhàm chán."
Diệp Trường Ca sắc mặt vẫn lạnh lùng, ném trường kiếm ra, cắm xuống đất, sau đó xoay người rời đi...
Sau đó, những màn tương tự liên tiếp xuất hiện, không nằm ngoài việc Diệp Vô Ngấn nghĩ đủ mọi cách để bảo vệ Chỉ Như, còn Diệp Trường Ca thì hết lần này đến lần khác muốn đuổi Chỉ Như đi.
Nhưng Mộ Vân Ca nhìn ra được, cái gọi là bảo vệ của Diệp Vô Ngấn bất quá chỉ là vở kịch bi lụy trong miệng Diệp Trường Ca, muốn Chỉ Như nhận chủ thanh kiếm, còn Diệp Trường Ca mặc dù nghĩ đủ mọi cách để ép Chỉ Như rời đi, nhưng mỗi lần đều xuất hiện vào thời điểm Chỉ Như nguy hiểm nhất.
Mộ Vân Ca cười cười, hai đứa con trai của Diệp Thiên Thành đều là huynh đệ si tình.
Chỉ là Mộ Vân Ca đã ở trong hồi ức của Chỉ Như quá lâu, nhưng vẫn không thể phát hiện được ý thức của Chỉ Như rơi vào nơi nào.
Thẳng đến khi Chỉ Như gần năm tuổi, Diệp Thiên Thành lần nữa đem Chỉ Như đưa vào cấm địa kiếm trì, Mộ Vân Ca đã nhận ra ý thức của Chỉ Như đang ở đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận