Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 319: nguyền rủa chi nhận

**Chương 319: Nguyền Rủa Chi Nhận**
"Kết quả thế nào?"
Lâm Nguyệt Nhi hốt hoảng ngẩng đầu lên.
"Giang Dương Thành thất thủ, Vấn Thiên Các rơi vào thế lưỡng đầu thọ địch. Thư Lam các chủ, Phượng Cầm trưởng lão, Tử Lăng, Chỉ Như, Phong Mãn Lâu, Mặc Uyên thành chủ, Chu Gia cả nhà còn có ta, những người mà ngươi gọi được tên, cùng với bảy tám trăm tên tu sĩ Bắc Dương mà ngươi không gọi nổi tên, đều phải c·hết!"
Mộ Vân Ca lạnh lùng liếc nhìn Lâm Nguyệt Nhi, hất tay nàng ra.
"Thế nhưng... thế nhưng các nàng đều đ·ã c·hết... Ngươi thắng..."
Lâm Nguyệt Nhi ngây dại.
"Ta thắng? Ngươi chỉ biết các ngươi c·hết ba triệu đệ tử Hoa Cốc, ở chỗ giao giới, một trận chiến cùng với bên ngoài Giang Dương Thành, ba bốn trăm tu sĩ của chúng ta lẽ nào c·hết đi không có chút giá trị nào sao? c·hiến t·ranh không có người thắng! Chỉ có kẻ p·h·át động c·hiến t·ranh và những người bị ép phải phản kháng!" Mộ Vân Ca trở lại giường của mình, nhắm mắt nói tiếp: "Ngươi cho rằng chỉ với trận chiến này là chúng ta đã thắng ư? Ta nói cho ngươi biết, không bao lâu nữa, Lý Nguyệt Như và Tôn Thái nhất định sẽ ngóc đầu trở lại. Lần đại chiến tiếp theo, rất có thể những người mà ngươi đang thấy ở đây đều phải c·hết!"
"Phượng Cầm, Thư Lam, Tử Lăng, Chỉ Như..."
"Trong số bọn họ không có ai từng lạm s·á·t người vô tội, khơi mào c·hiến t·ranh cũng không phải bọn hắn, thế mà bọn hắn lại phải trả giá bằng cả m·ạ·n·g s·ố·n·g của mình chỉ vì sư phụ của ngươi, Lý Nguyệt Như cùng dã tâm riêng. Ta chẳng qua chỉ phản kháng mà bất đắc dĩ g·iết ba trăm người của Vạn Hoa Cốc các ngươi, tốt nhất ngươi nên hiểu rõ."
"Ngươi một mực muốn g·iết ta, muốn báo t·h·ù cho ba trăm sư tỷ sư muội, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta, muốn toàn bộ Bắc Dương Quốc khoanh tay chịu t·r·ó·i, để toàn bộ c·hết trong tay các ngươi thì ngươi mới cam tâm?"
Mộ Vân Ca ngồi xuống điều tức, hắn không biết liệu có thể khiến Lâm Nguyệt Nhi hiểu rõ hay không, kỳ thật bọn họ cũng chỉ là vật hy sinh của c·hiến t·ranh mà thôi.
Lâm Nguyệt Nhi vẫn ngây dại, lặng lẽ ngồi bệt xuống đất, nước mắt từng giọt lăn dài, lại không biết nên tranh luận thế nào.
Mặc dù tính cách nàng có phần đặc biệt, nhưng nàng đã nghe rõ lời Mộ Vân Ca nói. Chẳng lẽ nếu nàng muốn g·iết Mộ Vân Ca, hơn nữa còn là lý do vô lý, thì Mộ Vân Ca phải đứng đó để nàng g·iết hay sao?
Thế nhưng, cũng chính vì vậy, nàng càng không biết phải làm sao, không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, cứ việc trong lòng nàng vẫn h·ậ·n Mộ Vân Ca thấu xương.
"Ngươi định làm gì ta?"
Rất lâu sau, Lâm Nguyệt Nhi ngừng nức nở, ngẩng đôi mắt vẫn còn ướt át nhìn Mộ Vân Ca đang tĩnh tọa.
Mộ Vân Ca không hề giấu diếm: "Có ngươi ở đây làm con tin, có thể khiến Lý Nguyệt Như kiêng dè đôi chút."
"Ngươi thả ta đi, ta sẽ về khuyên sư phụ dừng tay."
Lâm Nguyệt Nhi nghiêm mặt nói.
"Không thể nào, ngươi trở về chỉ càng đẩy nhanh sự p·h·á diệt của Bắc Dương Quốc."
Mộ Vân Ca thẳng thừng từ chối.
"Không đâu, sư phụ hiểu ta nhất, bà ấy nhất định sẽ nghe ta khuyên. Nếu bà ấy không nghe, ta sẽ lấy cái c·hết uy h·i·ế·p!"
Lâm Nguyệt Nhi có chút khẩn trương giải thích.
"Ha ha..."
Mộ Vân Ca cười lạnh một tiếng, mở mắt nhìn Lâm Nguyệt Nhi nói: "Hiện tại ta có thể tùy ý phế bỏ võ công của ngươi, ngươi cảm thấy với thực lực của Lý Nguyệt Như, ngươi có cơ hội lấy cái c·hết để uy h·i·ế·p bà ta sao?"
"Chờ Giang Dương Thành thất thủ, Bắc Dương diệt vong, không nói trước ngươi có còn làm được chuyện tự tìm đường c·hết hay không, cho dù ngươi có c·hết, chúng ta có thể s·ố·n·g sót sao?"
"Ngươi dùng một cái lý do gần như không thể, bảo ta mang toàn bộ Bắc Dương đi mạo hiểm, ngươi cảm thấy có thể sao?"
Mộ Vân Ca hỏi ngược lại.
Lâm Nguyệt Nhi có chút nóng nảy truy vấn: "Vậy ngươi nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới có thể ngăn cản chuyện này?"
Mộ Vân Ca không chút nghĩ ngợi mở miệng nói: "Ngoan ngoãn ở chỗ này làm con tin, dùng tính m·ạ·n·g của ngươi đổi lấy sự bình yên ngắn ngủi cho Bắc Dương Quốc."
"Ta không muốn ở chỗ này, ta muốn về Vạn Hoa Cốc, ngươi thả ta về, ta nhất định có biện p·h·áp ngăn cản sư phụ."
Lâm Nguyệt Nhi khăng khăng.
"Không thể nào."
Mộ Vân Ca không để ý đến Lâm Nguyệt Nhi nữa, mặc cho Lâm Nguyệt Nhi nói gì, cầu khẩn ra sao, Mộ Vân Ca cũng đều không tiếp tục để ý nàng...
Lại ba ngày trôi qua.
Nhờ vào Sinh Môn ngũ giai thể phách, thực lực Mộ Vân Ca cơ hồ đã khôi phục hoàn toàn, khí huyết cũng đã hồi phục.
Mộ Vân Ca cự tuyệt yêu cầu của Lâm Nguyệt Nhi, đồng thời để Lâm Nguyệt Nhi hiểu rõ cục diện trước mắt, sau đó nàng không còn ồn ào nữa. Bất quá nàng vẫn luôn trong tình trạng tinh thần sa sút, nhưng thân là tu sĩ Tạo Hóa, cho dù có bị t·ra t·ấn thế nào cũng không có trở ngại, chỉ cần không tìm đến cái c·hết thì Mộ Vân Ca cũng không để ý đến nàng nữa.
Mấy ngày trước, tuy rằng dưới sự tính toán của Mộ Vân Ca, Vấn Thiên Các đã lật ngược thế cờ, nhưng đối với Vấn Thiên Các mà nói nguy cơ vẫn còn đó. Vấn Thiên Các tuyệt đối không thể lơ là, cho nên Mộ Vân Ca đã sớm p·h·ái Lục Minh, mang theo một số đệ tử am hiểu thu thập tin tức, đi tìm hiểu tình hình Nam Nhạc và Đông Lỗ.
Rất nhanh, Lục Minh trở về báo cáo.
"Tôn Thái của Thiên Môn Tông tổn thất hơn phân nửa đệ tử, hiện tại đã trở về Nam Nhạc Quốc dưỡng sức, hơn nữa đổ hết nguyên nhân tổn thất của Thiên Môn Tông lên đầu Phượng Cầm trưởng lão, giờ phút này tu sĩ Nam Nhạc Quốc vô cùng phẫn nộ."
Trên cổng thành Giang Dương, Lục Minh báo cáo với Mộ Vân Ca.
Mộ Vân Ca truy vấn: "Thế còn Lý Nguyệt Như thì sao?"
Lục Minh thản nhiên ăn một hạt lạc rồi bình tĩnh nói: "Nghe nói Lý Nguyệt Như sau khi b·ị t·hương vẫn luôn điều dưỡng thân thể, hơn nữa mời khắp các luyện đan sư của Đông Lỗ Quốc, thử các loại đan dược có thể khôi phục v·ết t·hương, nhưng dường như không có hiệu quả."
"Nàng ta không khôi phục được đâu. Tu La Chi Nhận đả thương nội phủ ắt hẳn phải c·hết không nghi ngờ, nếu là thương ngoài da ắt sẽ lưu lại v·ết t·hương, v·ết t·hương kia sẽ theo nàng ta cả đời."
Mộ Vân Ca nhìn về phương xa, bình thản cười nói.
Trên thế giới này, cho dù là chính hắn đều không có năng lực khôi phục v·ết t·hương do Tu La Chi Nhận gây ra, bởi vì Tu La Huyết Đao được xưng là "Nguyền Rủa Chi Nhận". Dù cho Tu La mà Mộ Vân Ca hiến tế hiện giờ vẫn chỉ là kính tượng phân thân, nhưng huyết nhận kia vẫn mang theo một chút năng lực của bản thể, tuyệt đối không phải loại đan dược bình thường nào có thể chữa trị.
Mà Mộ Vân Ca cũng không phải hoàn toàn không có năng lực chữa trị, chỉ là loại thương thế này, tối thiểu cần Cửu Chuyển Tắm Hồn Đan, loại lục giai đan dược có thể cải tử hoàn sinh, mới có thể trị khỏi. Mộ Vân Ca không chỉ không có lục giai tinh thần lực, mà còn đang ở trong thế giới này, không cách nào tìm được dược liệu, cho nên hắn cũng không có năng lực.
"Nói đến, 'vật' kia của ngươi hôm đó quả thực rất đáng sợ, không nghĩ tới có thể làm Lý Nguyệt Như trọng thương, ta cũng bắt đầu thấy sợ ngươi rồi đấy."
Lục Minh nói vậy, nhưng lại tỏ ra hờ hững, không biết là nói thật hay giả.
"Đó là c·ấ·m t·h·u·ậ·t sao?"
Không biết từ lúc nào, Phượng Cầm trưởng lão mặc một thân hồng y cũng xuất hiện bên cạnh Mộ Vân Ca, đôi mắt bình thản nhìn về phía huyết hải cách đó mười dặm, trải qua nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa được tẩy sạch.
"Không biết Phượng Cầm trưởng lão cảm thấy so với kh·á·c·h quan của ngươi thì thế nào?"
Mộ Vân Ca quay đầu, cười khẽ hỏi Phượng Cầm.
Phượng Cầm cúi thấp ánh mắt, ngữ khí có chút ngưng trọng: "Chỉ có hơn chứ không kém..."
"Huyết tế Tu La, tam giai c·ấ·m t·h·u·ậ·t, đây mới thực sự là Tu La."
Mộ Vân Ca bình thản cười nói.
Phượng Cầm bình thản nói: "Xác thực rất đáng sợ, nhưng cái giá phải trả rất cao, hơn nữa còn tổn hại đến thiên đạo, ít dùng thì tốt hơn. Nói thật, ta rất hiếu kỳ thân ph·ậ·n thật sự của ngươi."
"Phượng Cầm trưởng lão nói không sai, ta cũng thật tò mò thân ph·ậ·n của ngươi."
Lục Minh gật đầu, p·h·át biểu nghi hoặc giống như của Phượng Cầm trưởng lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận