Ta Là Miệng Mạnh Kiếm Tiên

Chương 446: thay hình đổi dạng

**Chương 446: Thay Hình Đổi Dạng**
"Nói cho ta biết, tại sao ngươi vì Thánh Nữ, không tiếc tính mạng cũng phải ngậm miệng như bình?" Mộ Vân Ca ngước mắt lên hỏi thị nữ, thấy thị nữ vẫn như cũ chỉ sợ hãi, không có ý định mở miệng, liền tiếp lời: "Nói cho ta biết, ta có thể không g·iết ngươi, đồng thời cam đoan sẽ không làm tổn thương Thánh Nữ, ngươi cũng không cần nói cho ta biết những chuyện khác, ta chỉ là hiếu kỳ."
"Thế nhưng... Thế nhưng ngươi là người x·ấ·u..."
Thị nữ nức nở t·r·ả lời Mộ Vân Ca.
Mộ Vân Ca bình tĩnh nói: "l·ừ·a ngươi, nếu không ngươi bây giờ không thể nào còn bình yên vô sự."
Mộ Vân Ca chỉ muốn từ trong miệng nàng moi ra tin tức hữu dụng, nhưng Mộ Vân Ca biết hiện tại không có khả năng từ trong miệng thị nữ này biết được chút ít tin tức hữu dụng gì, giờ chỉ hiếu kỳ điều gì đã khiến thị nữ nguyện ý làm như vậy mà thôi.
Một lát sau, thị nữ tựa hồ hơi tin tưởng Mộ Vân Ca một chút, nhưng ánh mắt vẫn mang theo e ngại giải thích: "Ta... Ta khi sắp bị người ta làm hại thì Thánh Nữ đã cứu ta... Thánh Nữ giữ ta lại bên người... Thánh Nữ đối xử với ta rất tốt... Tr·ê·n đời này không còn ai đối với ta tốt hơn Thánh Nữ... Cho nên ta không thể để Thánh Nữ bị tổn thương, cho dù ngươi muốn g·iết ta, ta cũng sẽ không làm chuyện gì có hại cho Thánh Nữ..."
"Thì ra là thế..."
Mộ Vân Ca cười cười, quay người, đưa lưng về phía thị nữ nói: "Rất tốt, nhưng ta không phải muốn làm tổn thương Thánh Nữ, mà là muốn đi cứu Thánh Nữ, ngươi không tin không quan trọng, ta sẽ không g·iết ngươi, nhưng ngươi cần phải ở chỗ này nán lại một thời gian."
"Ngươi muốn đi cứu... Thánh Nữ?"
Thị nữ dùng ánh mắt chất vấn nhìn Mộ Vân Ca.
Có lẽ là bởi vì Mộ Vân Ca trước đây đã có những hành động không hay, nên giờ phút này Mộ Vân Ca nói hắn muốn đi cứu Thánh Nữ hiển nhiên không thể khiến người ta tin phục, bất quá giờ phút này Mộ Vân Ca cũng hiểu rõ, dù hắn có giải thích thế nào thị nữ cũng sẽ không tin tưởng Mộ Vân Ca, cho nên Mộ Vân Ca không định để thị nữ mở miệng.
"Ngươi có tin hay không không quan trọng."
Mộ Vân Ca quay người, từng bước đi đến bên cạnh thị nữ, đưa tay đặt lên vạt áo của thị nữ.
"Ngươi..."
Cảm xúc của thị nữ vừa mới dịu đi đôi chút, nhưng bởi vì động tác này của Mộ Vân Ca mà lại khẩn trương, nhưng cũng hoàn toàn không hề có ý lùi bước, nhắm mắt lại mặc cho Mộ Vân Ca xử trí mà không hề phản kháng, bởi vì nàng hiểu rõ bản thân căn bản không có sức phản kháng.
Thế nhưng sau một lát vẫn không có động tĩnh, đợi khi nàng tràn ngập nghi ngờ mở mắt ra, mới p·h·át hiện chiếc váy áo thị nữ màu hồng của mình bị Mộ Vân Ca lột đi, nhưng không hề động đến một ngón tay của nàng.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Dù nàng không bị tổn thương, nhưng nàng cảm thấy Mộ Vân Ca muốn làm gì đó bất lợi với Thánh Nữ, lập tức khẩn trương hỏi Mộ Vân Ca.
"Cứu Thánh Nữ."
Mộ Vân Ca cất kỹ quần áo, sau đó tinh thần lực khẽ động, đánh thẳng vào ý thức của thị nữ.
"Ngươi..."
Thị nữ chỉ là người bình thường, dù nàng không có tinh thần lực, Mộ Vân Ca vẫn có thể tùy ý dùng tinh thần lực xóa sổ nàng, nhưng Mộ Vân Ca chỉ tạm thời đ·á·n·h tan ý thức của nàng.
Nhìn thị nữ loạng choạng ngã xuống giường, Mộ Vân Ca lúc này mới rời khỏi phòng.
Trước khi rời đi, Mộ Vân Ca còn lo lắng thị nữ này thân là phàm nhân, nếu quá lâu không ăn cơm có thể sẽ bị c·hết đói, bèn vận chuyển súc linh trận truyền chút linh lực cho thị nữ, tuy không nhiều nhưng những linh lực này cũng đủ chèo ch·ố·n·g đến khi Mộ Vân Ca làm xong tất cả mọi chuyện.
Người thị nữ này có thể khi bị Mộ Vân Ca b·ứ·c bách như vậy mà vẫn không hề làm ra bất cứ chuyện có lợi nào, khiến Mộ Vân Ca có chút giật mình, cho nên Mộ Vân Ca không định g·iết nàng, dù nàng không hề cung cấp cho Mộ Vân Ca chút tin tức hữu dụng nào.
Thị nữ có thể làm được đến mức này, Mộ Vân Ca suy đoán nàng tất nhiên đã phải chịu quá nhiều ức h·iếp, trải qua quá nhiều dày vò mới có thể coi trọng ân tình của Thánh Nữ đối với nàng như vậy.
Có lẽ, người càng khó được cảm động, mới càng khiến người ta nguyện ý không tiếc sinh mạng mà trân quý đi...
Phòng của Lục Minh.
"t·h·u·ố·c thế nào?"
Mộ Vân Ca đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là mùi dược trấp vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đơn giản nhìn lướt qua Lục Minh đang dùng linh hỏa chế biến dược trấp trong dược lô, Mộ Vân Ca p·h·át hiện Lục Minh sử dụng phần lớn dược liệu Mộ Vân Ca đều chưa từng gặp qua, cũng chỉ có một hai loại dùng trong đan dược, nghĩ đến loại t·h·u·ố·c nước này có điểm đặc biệt riêng.
"Nàng này gầy yếu, Kim Tiên thảo hai tiền là đủ."
Lão nhân Lục Minh còng lưng nói một mình, bỏ một loại thảo dược màu vàng vào trong dược lô, sau đó Lục Minh lại lấy ra một đóa hoa màu đỏ thẫm khác, nói: "Mạt dương hoa một gốc, có thể điều chỉnh giọng nói của nàng."
"Cuối cùng, chỉ cần dùng một giọt m·á·u của nàng, liền có thể chế biến ra dược trấp có bề ngoài giống nàng y như đúc... Khụ khụ..."
Lục Minh nhỏ một giọt m·á·u vào trong dược lô rồi ho khan hai tiếng.
Sau đó, dược trấp sôi trào một lát rồi Lục Minh thu linh hỏa, cuối cùng dược trấp dần dần trở lại trạng thái tĩnh.
"Ở đây có... Số lượng đủ dùng nửa tháng."
Lục Minh dùng một cái bình sứ đựng dược trấp rồi đưa tới tay Mộ Vân Ca, hỏi: "Ngươi bên đó... Thế nào?"
Mộ Vân Ca có chút bất đắc dĩ nói: "Không hề moi được bất cứ tin tức hữu dụng nào từ miệng nàng, thậm chí không biết tên của nàng."
"Vậy ngươi định làm thế nào?"
Lông mày vốn đã đầy nếp nhăn của Lục Minh càng nhăn lại nhiều hơn.
Mộ Vân Ca suy nghĩ rồi nói: "Không sao, ngươi lấy được nàng từ đâu?"
"Trong Vạn Độc tông, ngay tại căn phòng nhỏ cách Mặc Nguyễn Tiếc mười trượng về phía sau." Lục Minh đáp, hình như lại nghĩ tới điều gì, lại nhắc nhở Mộ Vân Ca: "Bất quá còn có một thị nữ khác ở cùng nàng, ta thừa dịp lúc ban đêm làm các nàng mê man mới mang tên thị nữ này ra ngoài... Ngươi trà trộn vào tuyệt đối không được để lộ sơ hở..."
"Còn có một thị nữ khác?"
Mộ Vân Ca ngưng mắt, trong nháy mắt có xúc động muốn đ·á·n·h Lục Minh.
Lục Minh khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, quan hệ của các nàng rất tốt, ngươi không được để lộ sơ hở..."
Mộ Vân Ca nhìn chằm chằm Lục Minh nửa ngày, ngữ khí lạnh băng nói: "Sao ta muốn g·iết c·hết ngươi quá vậy?"
"Ngươi hay là nên nghĩ xem làm thế nào mới không bị lộ t·h·ân phận đi... Ha ha... Khụ khụ khụ..."
Lục Minh vẻ mặt già nua đắc ý vênh váo cười to, nhưng không ngờ lập tức ho khan liên tục.
"Lúc ta trở về, hy vọng ngươi đã đem bản thân mình ho c·hết..."
Mộ Vân Ca không vui vẻ cầm bình sứ quay người rời đi.
"Khụ khụ khụ khụ..."
"Mẹ kiếp... Lão già này thân thể kém như vậy... Ho c·hết ta rồi... Khụ khụ khụ..."
Phía sau truyền đến tiếng ho khan kịch l·i·ệ·t và tiếng mắng của Lục Minh, nghĩ là bởi vì chính mình lần này thay hình đổi dạng, tìm đối tượng không đến nơi đến chốn, làm h·ạ·i bản thân không ít.
Mộ Vân Ca lấy bình sứ ra rồi trở về phòng, sau đó lấy từ trong bình sứ ra một giọt dược trấp uống.
Trong nháy mắt, cảm giác biến đổi thể chất ập đến, trong cảm giác thân thể vặn vẹo, hai tay Mộ Vân Ca trở nên thon dài, sợi tóc mềm mại, phía sau cùng cũng trở nên thanh tú hơn không ít.
Mộ Vân Ca nhắm mắt dùng tinh thần lực điều chỉnh lại dung mạo của mình, sau đó so sánh với thị nữ bị tinh thần lực khóa chặt, trừ khác biệt nam nữ, Mộ Vân Ca cơ hồ khó mà p·h·át hiện ra điểm khác biệt rõ ràng nào.
Lục Minh, m·ậ·t thám giới thần trên thế giới này!
Mộ Vân Ca trong lòng cảm khái, nhưng Lục Minh đôi khi cũng làm Mộ Vân Ca cảm thấy hắn t·h·iếu đ·á·n·h, đặc biệt là khi hắn làm chuyện này căn bản không hề cho Mộ Vân Ca đường lui.
Dù sao nhân vật Mộ Vân Ca đóng giả lúc này lại ở cùng một thị nữ khác, quan hệ của hai người lại vô cùng tốt, Mộ Vân Ca biết rất ít về người thị nữ này, làm sao có thể hoàn toàn làm đến mức không có chút đáng ngờ nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận