Sơn Hải Đề Đăng

Chương 520: Công khai tìm kiếm

Nội thành không phải chỉ toàn những kiến trúc phù hợp với thẩm mỹ của nhân loại, mà cũng có một vài ngôi nhà với tạo hình kỳ quái.
Có người muốn tiết kiệm công sức, trực tiếp dọn đến không biết là xương sọ của cự thú nào, thêm chút trang trí liền thành nhà ở.
Có hài cốt loài rắn khổng lồ, uốn lượn thành tháp, sửa sang trong ngoài một chút cũng thích hợp để ở.
Cũng có người xây tổ trên cây đại thụ cổ lão.
Tóm lại, những ai có thể mua được tòa nhà như vậy trong thành, về cơ bản đều là yêu tu có địa vị tương đương tại Đại Trí thành.
Nội thành có các con đường nối kết thông suốt bốn phương, nếu không có những kiến trúc quái dị này tồn tại, có thể là khá hợp quy tắc. Con đường vừa gặp những kiến trúc này liền phải rẽ ngoặt, biến hình, nhưng hết lần này tới lần khác con đường lại cứ phải đi qua trước cửa những kiến trúc đó.
Đủ loại kiến trúc, mái ngói, mái tranh, mái lông vũ, mái vỏ cây, còn có mái nhà lấp lánh tinh thạch bảo thạch, có chỗ có nhà không có mái, thích ở ngoài trời.
Người nắm quyền kiểm soát tòa thành này ở trên ngọn núi trong thành, đình đài lầu các trên đỉnh núi rất có tiên khí, nhưng kiến trúc từ đỉnh núi xuống sườn núi thì lại tỏ ra tùy tiện phóng túng, có hang núi, còn có lều tranh, có cảm giác xếp đặt vô trật tự, xa xa nhìn lại, lộ ra vẻ yêu tà.
Kiến trúc rộng rãi trên đỉnh núi tựa như trấn áp yêu tà dưới núi, cũng tượng trưng cho trật tự trong thành.
Trật tự rất trọng yếu, trật tự một khi sụp đổ, sẽ không còn ai đến nữa, cho dù hứa hẹn nhiều thế nào cũng sẽ không có người tin tưởng.
Ngoài thành là dãy núi trập trùng, là thảo nguyên mênh mông bát ngát, như sóng biếc dập dờn.
Khỏa tâm thảo, một loại cây khổng lồ cao tới hai trượng, lá cây rủ xuống rất có độ dẻo dai, người leo lên có thể nằm ngủ.
Con đường như dải lụa uốn lượn thật dài trong thảo nguyên, có xe ngựa do mảnh lân câu kéo rong ruổi qua lại, cũng có mảnh lân câu đang gặm cỏ trên thảo nguyên.
Mảnh lân câu, đầu búa răng cưa, da đen như da sơn dương vểnh tai, miệng phun lưỡi đen, toàn thân phủ vảy nhỏ mịn cũng giống da rắn, mắt như lam bảo thạch, thân hình cao bằng một người, thân báo eo sư tử, đuôi sư tử, gót sắt kiên cố, có tốc độ nhanh như gió, còn có năng lực chịu nặng cực mạnh, có thể ngày đi nghìn dặm.
Ở đây chúng dùng khỏa tâm thảo làm thức ăn, một miếng liền có thể tùy tiện xé mở lớp vỏ ngoài cứng cỏi của khỏa tâm thảo, từng tầng một xé ra, gặm ăn phần lõi giống như tim.
Trong thảo nguyên, dưới những cây khỏa tâm thảo ngã rạp xuống, đại khái là có một con mảnh lân câu đang gặm ăn. Sương mù dưới thảo nguyên còn chưa hoàn toàn tan đi, lượn lờ trên đường, thỉnh thoảng lại bị xe ngựa lao qua đẩy ra.
Trên ngọn núi trong thành chợt có lưu quang bay lên hạ xuống, hoặc đi xa, hoặc từ xa tới.
Đông.
Một tiếng chuông trên đỉnh núi trong nội thành vang vọng bốn phương tám hướng, thổi lên ngọn gió lay động những gợn sóng trên thảo nguyên nhảy múa.
Sư Xuân đang dựa trên khung cửa đã tỉnh hồn lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tiếng chuông vừa rồi là chuông báo giữa trưa, đã đến giờ ngọ.
Hai đứa trẻ cầm chong chóng tay trong tay cười đùa chạy qua cổng.
Trên cửa sổ lầu đối diện, có linh miêu canh giữ, co ro ngủ gật.
Thông qua cửa sổ chéo đối diện, có thể thấy dơi yêu treo ngược trên xà nhà bên trong.
Trên mái hiên cách đó không xa có đại ngô công đang bò ngược bò xuôi dò xét nhà cửa cho chủ nhân, lại như đang chạy trên nóc nhà theo bọn trẻ ngoài đường, đôi mắt nhanh chóng lóe lên u quang.
Tam tiểu thư Đông Lương Anh từ hậu viện đi ra, ôm một bó hoa tươi đệ đệ vừa hái hôm nay, đi vào trong quầy, lấy ấm rót nước trong vào bình hoa rồi cắm hoa vào.
Ngày ngày trông coi quầy hàng lặp đi lặp lại cuộc sống giống nhau hết sức buồn tẻ, cho nên nàng thích những bông hoa tươi như thế này điểm tô, để cho sinh hoạt của mình thêm một chút mỹ hảo và mới lạ.
Một bộ váy vàng nhạt, eo nhỏ thon dài, lông mày như vẽ đều toát lên vẻ thanh xuân tươi tắn như lòng trắng trứng, mắt ngọc mày ngài, nàng vừa mới qua tuổi mười chín, đối với giới tu hành mà nói, rất trẻ trung rất trẻ trung, tuổi tác như nụ hoa chớm nở, tu vi cảnh giới Sơ Võ Thượng Thành.
Không có tài nguyên tu luyện gì, cứ tích lũy tu hành từng chút một như vậy, cũng chỉ được như vậy.
Có ảo tưởng, nhưng không có dã tâm biến thành hành động, chỉ cầu an ổn sống qua ngày như người bình thường, cái gọi là tu hành cũng chỉ dùng để cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ mà thôi.
Ánh mắt nàng vô tình chạm đến bóng lưng Sư Xuân đang dựa khung cửa, ánh mắt nàng hơi ngưng lại, một bên vịn bình hoa chậm rãi cúi đầu khẽ ngửi hoa tươi, mượn cành hoa che giấu tầm mắt dò xét của mình.
Đã sớm không phải mới quen, Vương Bình này tới đã được một năm.
Thời gian một năm, nếu nói về chung sống, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Cả nhà đối với vị này vẫn tương đối công nhận, duy nhất có chút lo nghĩ chính là cha nàng.
Vừa tiết kiệm tiền lại có thể làm bù vốn, có gì không tốt đâu? Nhưng điều đó lại chính là điểm khiến cha nàng chợt có chỗ nghi ngờ, tuy nói có thể nhặt được món hời này đối với nhà bọn họ mà nói là chuyện tốt, nhưng cha nàng lại có quan niệm rằng thiên hạ làm gì có chuyện tốt dễ dàng nhặt được như vậy.
Nàng còn trẻ, quan niệm tự nhiên khó mà khớp với phụ thân, cảm thấy suy nghĩ của phụ thân không khỏi quá hà khắc, trên đời làm gì có người hoàn mỹ.
Điều duy nhất nàng thấy kỳ quái ở Sư Xuân là, người này bất kể chung sống thế nào, dường như đều cùng nhà bọn họ duy trì một khoảng cách vô hình, mặc dù lời nói cách cư xử đều tỏ ra thân cận.
Trước kia cảm thấy như vậy rất tốt, có thể làm cho cả nhà an tâm, sau này thời gian lâu dài, nàng lại cảm thấy không tốt lắm.
Một nhà ba nữ nhân, trong nhà không có nam nhân khác, chỉ có một mình Sư Xuân, huống chi Sư Xuân lớn lên cũng không tệ, mà cái vẻ thong dong đạm bạc trên người Sư Xuân cũng không phải là thứ có thể thấy ở những người tả hữu quanh mình, sớm chiều ở chung lâu ngày, nói khiến ba nữ nhân không có chút cảm giác nào, cái đó có tuân theo nhân tính không.
Thêm vào Sư Xuân lại rất nghèo, dễ dàng khiến người ta cảm thấy vấn đề không lớn.
Đông Lương Anh trấn giữ ở quầy trước, một vài lời chế nhạo Sư Xuân muốn làm con rể tới nhà nàng cũng đã nghe qua.
Nhưng lời nói hành động của Sư Xuân xác định giới tuyến rất rõ ràng, nữ nhi trưởng thành trong hoàn cảnh gia giáo như vậy tự nhiên cũng là cẩn giữ bổn phận, cho nên hai phía không có bất kỳ sự mập mờ nào, một mảnh băng thanh ngọc khiết.
Cho nên Đông Lương Anh sẽ chỉ thỉnh thoảng lặng lẽ quan sát Sư Xuân như vậy, phỏng đoán Sư Xuân lúc này dựa vào cửa thất thần đang suy nghĩ gì, không có người nam nhân nào sẽ cả đời vì chút tiền ấy mà ở lại đây, sớm muộn gì cũng phải đi thôi?
Các tỷ tỷ của nàng cũng nói hắn khả năng sớm muộn gì cũng phải đi.
Cổng bỗng nhiên xuất hiện một người cao lớn mày rậm mắt to, Đông Lương Anh nhận ra, là Cao Hòa bạn của Vương Bình, từng là đồng sự ở Mã tràng bên kia, sau khi Vương Bình tới đây làm việc, Cao Hòa cũng thường xuyên sẽ đến thư quán đọc sách, thường xuyên nhấn mạnh mình cũng giống Vương Bình, đều là người thích đọc sách.
Thỉnh thoảng còn tới ăn chực một bữa cơm, xem như quen biết với ông chủ.
Ngô Cân Lượng chạy lên bậc thềm, không để ý nói chuyện với Sư Xuân, trước tiên nhìn quanh vào bên trong, liếc mắt liền đối mặt với Đông Lương Anh, phất tay nói một tiếng:
"Tam tiểu thư, ta mang Vương Bình đi mua một ít đồ vật, lập tức sẽ trở về."
Đông Lương Anh phẩy phẩy tay, nói với Sư Xuân đang quay đầu nhìn:
"Nơi này ta sẽ trông coi, cơm trưa, sớm chút về."
Sư Xuân hơi cúi người tỏ ý cảm ơn, đi một chốc cũng không sao, hắn nhận tiền công thấp, chút tự do này là có.
Trước khi quay người rời đi, Ngô Cân Lượng vẫn không nhịn được lại quay đầu nhìn Đông Lương Anh thêm vài lần, trong lòng ai oán, người này a, đúng là không có cách nào so sánh, xem sách mà có thể vào ở trong nhà của ba mỹ nhân như hoa như ngọc, chuyện này biết nói thế nào đây. Rời khỏi cổng thư quán, hắn thở ra một hơi, "Trong sách tự có Nhan Như Ngọc, nguyên lai là thật."
Sư Xuân mặc kệ cái tâm tư quỷ quái kia.
Hai người đi qua đường phố, đi vào khu vực vắng vẻ hơn, Ngô Cân Lượng mới thấp giọng nói:
"Trong nhà báo tin, tu vi của An Vô Chí đã đột phá đến cảnh giới Địa Tiên. Mẹ nó, thuộc tính thần hỏa này trợ giúp tăng tiến độ tu vi cũng quá thần tốc, chiếu theo tốc độ này, thật không biết bọn hắn muốn tăng lên đến cảnh giới nào mới có thể khôi phục tiến độ tu hành như thường."
Vấn đề này, Sư Xuân cũng không cách nào đưa ra đáp án, bởi vì không có tiền lệ nào để tham khảo, hiện tại bọn họ biết người xưa cũng chỉ có Tư Đồ Cô hấp thu sáu đóa, loại hấp thu một hai chục đóa này thật không biết so sánh với ai để làm tham khảo.
Mà tu vi của Đồng Minh Sơn và Chu Hướng Tâm cũng đều đã đột phá đến cảnh giới Nhân Tiên đại thành, tiến độ tổng thể chậm hơn An Vô Chí không ít, là do thiên phú tu hành của An Vô Chí cao hơn, hay là do công pháp dùng để đánh nhau có ưu thế nhất định, bọn họ cũng không rõ ràng.
Bất kể nói thế nào, tiến độ tu vi của người nhà nhanh là chuyện tốt.
Chỉ là tiến độ này cũng không phải do uy năng thần hỏa tự dưng tăng lên, mà là bỏ ra đại lượng tài nguyên tu luyện để vun đắp, hơn ba năm qua, đã vì Đồng Minh Sơn ba người bỏ ra gần hai tỷ, mặc dù xót tiền, nhưng Sư Xuân vẫn toàn lực ủng hộ việc tăng lên tu vi của ba người.
Có biểu hiện vụng về của Đồng Minh Sơn tại cuộc thi Luyện Khí giới, Sư Xuân lại lấy ra mấy bộ công pháp tu luyện hỏa tính cấp cho ba người chọn lựa, là công pháp tu hành giấu trên di hài mang ra từ Hồ Tâm tháp trong Thần Hỏa vực, để mỗi người bọn họ chọn lựa một bộ thích hợp bản thân tu luyện.
Công pháp của những đại năng viễn cổ kia, hẳn là mạnh hơn rất nhiều so với công pháp tu luyện môn phái nguyên bản của bọn họ.
Đương nhiên, có công pháp tốt hắn khẳng định là muốn trước tiên tăng cường cho Ngô Cân Lượng, điều này không thể trách được.
Chỉ là trong tháp có chín bộ công pháp, thì có tới sáu bộ là hỏa tính công pháp, chỉ có ba bộ có thể cung cấp cho Ngô Cân Lượng chọn lựa, kỳ thực cũng không có nhiều lựa chọn, vẫn là xem bộ nào càng thích hợp bản thân, công pháp dù tốt, nhưng không hợp với thiên phú của ngươi, luyện không được cũng là vô ích.
Ngô Cân Lượng trải qua thử nghiệm tu luyện, cuối cùng chọn định một bộ công pháp tên là Chư Tướng công .
Thế là Sư Xuân giữ lại công pháp này không truyền ra ngoài nữa, chỉ đem hai bộ công pháp khác cho những người khác của Minh Sơn tông chọn lựa, xem ai thích hợp tu luyện.
Chử Cạnh Đường trực tiếp từ chối khéo, hắn xuất thân từ 'Bích Lan tông', tu luyện là thủy tính công pháp, đổi sang luyện công pháp thuộc tính hoàn toàn khác biệt, muốn phế đi một thân tu vi cùng pháp nguyên mới có thể một lần nữa tu luyện, không muốn chịu tội đó, cũng không muốn từ bỏ tu vi khổ tu nhiều năm.
Ngô Cân Lượng trùng tu công pháp khác, cũng là chịu tội lớn, tái tạo pháp nguyên, tư vị kia không dễ chịu, cũng từng nghĩ muốn từ bỏ, dù sao hiện tại cơm áo vô lo có tiền, là dưới sự răn dạy nghiêm khắc và tạo áp lực của Sư Xuân mới kiên trì được, cũng bỏ ra không sai biệt lắm hai năm thời gian mới tái tạo thành công.
Cũng là đợi đến khi hắn vượt qua ngưỡng cửa đó đi vào quỹ đạo tu luyện Chư Tướng công , Sư Xuân mới lặng lẽ mang theo hắn rời khỏi Vương Đô Thắng Thần châu, xem như tự mình đốc thúc Ngô Cân Lượng qua cửa ải kia.
Mà lúc này, Sư Xuân trầm ngâm suy tư một hồi lại hơi có chút cảm giác nguy hiểm, tu vi của thuộc hạ tăng lên nhanh như vậy, tình huống tương lai sợ là rất khó nói.
Trong ngắn hạn, mọi người có thể nhớ thương ân tình của hắn, hoặc ỷ lại vào hắn cung cấp tài nguyên tu luyện, nhưng tương lai thì sao? Hy vọng một người có thể cao cao tại thượng lại mãi mãi chịu khuất phục trước mặt ngươi sao?
Nghĩ đến đây, hắn có chút cảm giác không thể ẩn náu nữa, lại nhớ tới những Ma đạo kia.
Cân nhắc liên tục sau hắn đột nhiên nói:
"Ở đây tìm hơn một năm, vẫn không tìm thấy manh mối của 'Khước tử Hương', cứ tiếp tục hao tổn như vậy không phải là biện pháp, phải chuyển hướng thôi."
Ngô Cân Lượng nghe xong liền biết hắn có ý khác, hỏi:
"Nói thế nào?"
Sư Xuân trầm ngâm nói:
"Nếu như người có liên quan đến 'Khước tử Hương' thật sự ẩn nấp tại vùng này, âm thầm tìm không thấy, vậy không ngại công khai tìm một cái."
Ngô Cân Lượng tò mò:
"Công khai tìm bằng cách nào?"
Sư Xuân tiện tay lấy một hộp nhỏ đưa cho hắn:
"Kỳ thực 'Khước tử Hương' ta cũng có một chút, ngươi ngửi xem."
"A?"
Ngô Cân Lượng một mặt kinh ngạc, trên mặt viết đầy nghi vấn, tranh thủ thời gian nhận lấy, mở nắp hộp, chỉ thấy một thứ đen đen dầu dầu, quan sát một thoáng, lại đặt lên mũi khẽ ngửi, xác thực ngửi được một mùi thơm thấm vào ruột gan, không khỏi nghi ngờ nói:
"Cái này có thể là 'Khước tử Hương'? Trong truyền thuyết hương khí hẳn là mạnh hơn cái này nhiều chứ."
Sư Xuân lạnh nhạt nói:
"Nếu có một gian cửa hàng, nói trong cửa hàng của mình có 'Khước tử Hương', người không biết 'Khước tử Hương' ngửi được, phản ứng giống như ngươi là rất bình thường, còn như người hiểu 'Khước tử Hương' ngửi được thì sao, lại là phản ứng gì?"
"Là phản ứng gì..."
Ngô Cân Lượng lẩm bẩm rồi bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ thứ trên tay căn bản không phải Khước tử Hương, "Ý của ngươi là, đem người dụ ra, nhưng phàm là phản ứng khác thường, sẽ khoanh vùng nhắm vào loại bỏ?"
Sư Xuân lấy lại hộp nhỏ trên tay hắn đậy nắp lại cất đi, "Ta nếu là người có liên quan đến 'Khước tử Hương', nghe nói trong thành có cửa hàng bày bán 'Khước tử Hương', hẳn là sẽ nhịn không được tới xem xét hư thực, nhìn một chút cũng sẽ không tổn thất cái gì."
Nói xong bỗng nhiên xoay người một cái, không đi sâu vào chỗ vắng vẻ nữa, mà quay trở lại phía đường phố chính phồn hoa, đưa lưng lại căn dặn:
"Ngươi ta không tiện ra mặt, truyền tin điều Chử Cạnh Đường, Lao Trường Thái, Tiếu Tỉnh tới xử lý việc này."
Thực lực của hắn bây giờ, dù ở xa nơi này, cũng tùy thời có thể đem ý tứ và ý chí của mình truyền đạt đến Vương Đô Thắng Thần châu bên kia, chỉ cần tại phụ cận hai ba tòa Tốn Môn bố trí khoảng hai ba người làm tiết điểm truyền tin, người nhận được tin lập tức qua Tốn Môn hướng đến tiết điểm tiếp theo lại chuyển đạt tin tức là được, chi phí ra vào Tốn Môn đắt đỏ đã không còn nằm trong phạm vi cân nhắc ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận