Sơn Hải Đề Đăng

Chương 394: Thăm dò

Đưa mắt nhìn Vưu Mục sau khi rời đi, Hứa An Trường lại lo được lo mất, nhìn ngó bốn phía.
Một là lo lắng Vưu Mục sẽ lỡ tay, một khi lỡ tay, hậu quả có thể nghĩ, chính mình sẽ bị ép vào đường cùng. Thực ra hai người cùng đi thì ổn thỏa hơn, nhưng nơi này lại nhất định phải có người ở lại.
Hai là cảm giác mình có phải đã quá vọng động rồi không, dù sao còn chưa xác định nơi này có những thứ không tầm thường kia hay không, nhỡ đâu công dã tràng thì sao?
Nhưng mà hối hận cũng vô dụng, thật ra lúc đưa ra quyết định vừa rồi, hắn đã rất rõ đây là một quyết định bốc đồng.
Có thể là khi bọn họ biết người ở đây không chịu nổi một kích, cảm giác tim đập thình thịch đó là người ngoài khó mà cảm nhận được. Cần biết rất nhiều truyền thuyết đều kết thúc ở bên trong này.
Cả đời bị người khống chế, hoặc nhảy lên trở thành người trên người, đây là một kỳ ngộ ngàn năm có một khiến người ta run sợ. Dù cho vì thế phải chịu một ít khổ sở thì cũng đều đáng giá. Chịu người khống chế lâu ngày sao lại không phải một loại khổ nạn? Nếu không, hắn hà tất mạo hiểm tới Thần Hỏa vực.
Cũng không biết đã lo được lo mất bao lâu, ngược lại Sư Xuân đi ra lúc, hắn sững sờ không phát hiện, mãi đến tiếng bước chân tới gần, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sư Xuân đi từ trong cửa động ra, nhìn ngó bốn phía, phát hiện thiếu một người, hơi kỳ quái nói:
"Vưu Mục đi đâu rồi?"
Hứa An Trường cũng có chút kỳ quái sao lại chỉ có hắn một người ra, miệng vội vàng giải thích:
"Ta lo lắng đám Lý Hồng Tửu lại chạy đến, nên bảo hắn đi xem xét xung quanh."
Thái độ tích cực này ngược lại khiến Sư Xuân hơi bất ngờ, bởi vì trước giờ mức độ tích cực của đối phương dường như chưa từng lên cao đến vậy, ví như chuyện đi tìm thần hỏa ở Thiết Sâm Lâm, hắn vẫn phản đối chuyện liều lĩnh của Sư Xuân.
Nhất là việc không báo trước, để Vưu Mục một mình đi thăm dò, nếu xảy ra chuyện, e rằng đến báo tin cũng không có ai.
Với tính cảnh giác của hắn, hễ có dị thường thì sẽ khiến hắn có chỗ cảnh giác.
Bất quá hắn cũng không biết Lý Hồng Tửu đã bị tồn tại đáng sợ kia dạy cho một bài học, nên muốn nghĩ thì cũng có thể hiểu được hành vi của Hứa An Trường, dù sao Lý Hồng Tửu rất hung hăng, trước đó đã thể hiện sự không e ngại nơi này. Nếu không tìm thấy hắn, có khi Sư Xuân sẽ đến nơi này tìm, Hứa An Trường bận tâm an nguy của mình, cẩn thận thêm một chút cũng là chuyện thường tình.
Đương nhiên, vẫn cảm thấy chỗ nào đó hơi không đúng, chẳng lẽ tên này vẫn chưa đoán được trong tòa tháp này đều là những người nào sao? Có những người này ở đây, thì sợ gì Lý Hồng Tửu?
Dù sao những suy nghĩ không thích hợp này vẫn là chất chứa trong lòng hắn.
Nhưng chuyện này có thể để sang một bên, hắn mang Hứa và Vưu hai người đến, không phải dẫn bọn họ đến chơi, mà là có chuyện cần bọn họ giải quyết, mặc dù trước mắt đi mất một người, nhưng vẫn còn một người, cũng có thể dùng tạm.
Hắn hơi nghiêng đầu ra hiệu, mang Hứa An Trường đi xa cửa động một chút, sau đó thấp giọng thì thầm:
"Lát nữa ta sẽ sắp xếp một trận luận bàn, ngươi cần phải tùy cơ ứng biến."
"Luận bàn?"
Hứa An Trường mờ mịt, "Luận bàn cái gì, với ai?"
Sư Xuân:
"Tháp này phía dưới có chín tầng, từ đại gia đến Cửu Gia, mỗi người lần lượt trú đóng ở một tầng, gặp ai hợp thì tìm người đó, có thể luận bàn với bất kỳ ai, nói chung ngươi tùy cơ ứng biến."
Hứa An Trường trợn mắt, kinh ngạc hỏi:
"Luận bàn với bọn họ làm gì?"
Sư Xuân tặc lưỡi, "Ngươi cứ làm theo là được."
Lần này hắn mang hai người đến, chính là muốn hai người làm chuyện này, muốn dùng đủ mọi cách thăm dò xem tại sao bên này không dám động đến Lý Hồng Tửu. Thứ cần thử nhất chính là về mặt thực lực. Hành vi nguy hiểm như vậy thì tự nhiên sẽ để cho thuộc hạ vô dụng lên trên, chẳng lẽ còn muốn để người đại đương gia như hắn đi mạo hiểm hay sao?
Lúc trước hắn dẫn hai người đi, đã muốn tìm cơ hội thử một lần, ai ngờ vị đại gia kia cứ như phát điên, vừa thấy hai người liền đuổi cả hai ra ngoài, khiến hắn ngay cả lời đầu lưỡi cũng không tìm được.
Hắn vẫn muốn thử, nên lại tìm cớ ra ngoài tìm hai người, ai ngờ lại mất một người, vậy thì chỉ có thể dùng người này để thử trước vậy.
Nhưng việc này Hứa An Trường thật sự rất khó thoải mái đồng ý. Trong lòng vô thức muốn hỏi tổ tông của hắn sau này... Có điều, bên Ma đạo đâu phải kiểu ngươi muốn đồng ý thì đồng ý, không muốn thì không đồng ý. Khi cần hy sinh, không tìm ra được lý do thích hợp, không thuyết phục được người hạ lệnh, rất khó có chỗ để từ chối.
Hiện giờ hắn mà từ chối, nhỡ có bất trắc, sau khi về hắn sẽ rất khó ăn nói, hậu quả sẽ vượt quá sức tưởng tượng của người thường.
Ngược lại, thủ đoạn khống chế thuộc hạ của Ma đạo rất có tính uy hiếp.
Hắn mặt mày khổ sở nói:
"Không phải, Xuân huynh, ta nếu không biết vì sao phải luận bàn, thì làm sao nắm bắt được mức độ khi so tài?"
Sư Xuân xem thường nói:
"Mức độ để ta nắm bắt, không liên quan gì đến ngươi, ngươi cứ thoải mái ra tay là được, cứ dùng toàn lực ra tay đi."
Hứa An Trường miễn cưỡng cười nói:
"Xuân huynh, đâu cần phải luận bàn làm gì, ta chắc chắn không phải đối thủ của bọn họ. Nếu nói về thực lực, huynh chắc chắn cao hơn ta, muốn luận bàn cũng phải là Xuân huynh lên mới hợp."
Sư Xuân nói:
"Hết thảy ta đều đã có tính toán, ngươi luận bàn làm cho người ta không vui thì ta còn có thể giúp ngươi kết thúc. Ta làm cho người ta không vui thì ngươi lấy cái gì để kết thúc? Trong mắt người ta ngươi là cái gì?"
Lời lẽ thì không đâu vào đâu nhưng cũng chẳng hề sai, Hứa An Trường thật sự là bị nghẹn không nói được lời nào.
Đến nước này, sao hắn có thể không biết cái gọi là "mục đích so tài" của Sư Xuân là ở đâu? Đã đoán ra Sư Xuân có lẽ cũng đã nhận thấy thực lực của những người ở đây có vấn đề, nếu không, người bình thường sao lại đi sắp xếp chuyện luận bàn như vậy?
Có điều điều này không có nghĩa là hắn phải tự mình ra trận đi thăm dò, dù trước đó nghe ngóng được tình hình bên trong, khi đối đầu với người ở loại địa phương này, trong lòng hắn vẫn có chút bồn chồn.
Vốn dĩ dự định là, khi Vưu Mục chiếm được bảo vật đến, tự nhiên sẽ để Vưu Mục đi ra tay thăm dò, hắn thật không ngờ chuyện tốt như thế này lại rơi trúng đầu mình. Sớm biết thì đã để Vưu Mục ở lại.
Trong đầu có chút hối hận nhưng suy nghĩ đó không làm thay đổi được thực tế. Hắn biết mình không có đường lùi, thêm nữa, nghe được tình hình bên trong, cũng không phải là hoàn toàn không có chút dũng khí để thử, nhưng hắn vẫn thử từ chối khéo một chút:
"Xuân huynh, hay là để người Minh Sơn tông đến luận bàn thì sao?"
Ý là, bọn ta mới là người một phe, Minh Sơn tông có mất vài người cũng không sao.
Hắn đang muốn kéo Vưu Mục trở về.
Nhưng Sư Xuân không để mình bị lảng tránh, đây cũng không phải thật sự đến để nói chuyện cưới gả. Chủ đề này đến đây là có thể kết thúc rồi. Hắn không nên cứ tiếp tục dây dưa. Càng dây dưa thì càng dễ nghĩ đến chuyện cầu hôn, phải nhanh chóng quyết định nên mua lễ vật hay không, đi hay ở phải dứt khoát, bằng không sẽ đêm dài lắm mộng. Chẳng phải hắn dẫn hai người này đến chính là để giải quyết dứt khoát sao?
Cho nên hắn trực tiếp phủ nhận nói:
"Ta chỉ nói là luận bàn thôi, bọn họ sẽ không làm gì ngươi đâu, ngươi cứ làm theo là được."
Hứa An Trường cũng bị ép đến không thể từ chối nữa, hơi buông tay nói:
"Bọn họ vô duyên vô cớ, cũng chẳng để mắt tới ta, dựa vào cái gì mà luận bàn với ta?"
Sư Xuân:
"Biện pháp còn nhiều mà, ví như Vưu Mục không thấy đâu, ngươi nghi ngờ có phải do bọn họ gây ra không, thì nổi nóng lên. Hoặc là tại sao chỉ cho ta vào, không cho các ngươi vào, đây đều có thể là cái cớ để ngươi nổi cáu. Còn cần ta dạy ngươi à?"
Hứa An Trường trừng lớn mắt, hỏi hắn:
"Xuân huynh, huynh đây là để ta luận bàn hay là để ta gây sự? Huynh không sợ ta bị bọn họ đánh chết à?"
Sư Xuân:
"Có ta ở đây, đừng sợ. Ta sẽ bảo bọn họ điểm đến là dừng. Ngươi yên tâm."
Hắn cũng không cho đối phương lề mề thêm nữa, một tay ấn lên vai đối phương, nói vào tai hắn:
"Phải nhanh lên, sau khi ta xuống, ngươi phải làm ầm lên, không được chần chừ. Ngươi mà dám chống lệnh thì đừng lo bọn họ có giết chết ngươi không, cứ hỏi thử xem ta có thể giết chết ngươi không đã."
Vỗ vai đối phương, cứ vậy lướt qua người rồi chui xuống hang động.
Đối mặt với những lời thẳng thắn không cho phép chống cự này, sắc mặt của Hứa An Trường trở nên âm tình bất định, trong lòng lại càng âm thầm chửi rủa.
Thế là Sư Xuân vừa trở lại đáy tháp, vừa nhìn thấy đại gia bọn họ, đã nghe trong tháp truyền ra tiếng gõ ầm ầm vang vọng, còn xen lẫn tiếng gào thét giận dữ của Hứa An Trường, kiểu như hô "Ra đây, ra đây".
Đại gia, Cửu Gia, Chân Nhi đều lộ vẻ ngoài ý muốn, rồi đồng loạt nhìn về phía Sư Xuân.
Sư Xuân với vẻ mặt mờ mịt vô tội dang tay ra, tỏ vẻ mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, rồi lại vội vàng chuyển sang nhìn xem chuyện gì.
Cửu Gia và Chân Nhi cũng không nán lại được, cũng vội vã rời đi, còn đại gia thì vẫn không chút lay động mà ngồi yên tại chỗ.
Không có ai ở bên ngoài, giọng của người phụ nữ lại vang lên trong không gian trống trải này:
"Quả thật không chậm trễ chút nào, cái này hết chịu nổi rồi à. Lão Cửu, ngươi kiềm chế chút đi."
Một đám vội vàng lên lầu, vừa chạy đến lối đi lên tầng trên cùng, đã thấy Hứa An Trường đang cạch cạch gõ vào vách tường kim loại, những luồng sáng lưu động khắp vách tường.
Sư Xuân lập tức đi tới kéo hắn ra, quát mắng:
"Lảm nhảm cái gì đấy, ngươi đang làm gì thế?"
Hứa An Trường mặt giận dữ, trái lại chất vấn:
"Dựa vào cái gì ngươi có thể đi vào, ta không thể vào, dựa vào cái gì muốn đem chúng ta ngăn cách ở bên ngoài, đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì, các ngươi đến cùng đang giấu giếm chúng ta làm gì?"
Nói xong lại trực tiếp chỉ vào Cửu Gia, giận dữ mắng mỏ, "Đây rốt cuộc là những người nào?"
Chân Nhi có chút khó tin nhìn hắn, kinh ngạc vô cùng, lại vội nhìn về phía Cửu Gia, lo lắng đối phương sẽ chọc giận Cửu Gia.
Sư Xuân đưa tay ra hiệu Hứa An Trường đi ra ngoài trước rồi nói.
"Ngươi không cho ta bàn giao, ta tự mình đòi!"
Hứa An Trường một tay hất tay hắn ra, lại lách mình nhào về phía Cửu Gia vồ tới.
Cửu Gia khóe miệng hơi giật một cái, sau đó lắc người tránh đi.
Hứa An Trường lại đuổi theo không buông, lại lách mình mà đi lại bắt.
Hai người như vậy di chuyển né tránh sửa chữa quấn lấy, Cửu Gia hết sức tránh, tuyệt đối không cùng Hứa An Trường giao đấu, Hứa An Trường thấy vậy càng ngày càng yên tâm, ra tay càng thêm càn rỡ, đánh cho vòng kim loại bên trong ầm ầm rung động, cũng khiến thân hình Cửu Gia có chút giật gân kinh hiểm, chỉ có thể nói là miễn cưỡng tránh thoát mà thôi.
Ngược lại Cửu Gia chỉ hết sức tránh, không hề phản công, cũng phải thừa nhận thân hình của hắn quả thực lanh lẹ khéo léo, tìm được một cơ hội liền trực tiếp theo lối ra lẻn ra ngoài.
Hứa An Trường đuổi theo, nhìn ngó bốn phía, ngẩng mạnh đầu, chỉ thấy Cửu Gia lơ lửng trên không.
Đừng nhìn điệu bộ này rất đáng sợ, hắn biết Hỏa Linh tinh quái trôi nổi cũng không có gì kỳ quái.
Hắn đang định nhảy lên không trung, vừa ra tới thì thấy Sư Xuân lập tức lấy ra 'Giảo Tiên lăng' quát lớn, "Ngươi lại càn rỡ, đừng trách ta không khách khí!"
Đồng thời nháy mắt với Hứa An Trường, ra hiệu hắn được rồi.
Trên mặt đất còn không làm gì được người ta, lên trên không lại càng không thể, không cần thiết lại đi thử.
Hứa An Trường tựa hồ e ngại pháp bảo trong tay hắn, đành phải thôi phất tay áo, bực bội đi một bên.
"Cửu Gia."
Sư Xuân hướng không trung liên tục chắp tay xin lỗi.
Cửu Gia lúc này mới trôi xuống, tựa hồ cũng không muốn so đo với Hứa An Trường, cảnh cáo Sư Xuân một tiếng, "Xem ngươi đến cầu hôn, không muốn làm tổn hại hòa khí, còn dám càn rỡ, hôn sự này không thành cũng được."
Hừ một tiếng mà đi. Quay trở lại trong động lướt qua bên cạnh Chân Nhi, hắn thấy rõ Chân Nhi mặt đầy vẻ khó tin nhìn mình, rõ ràng sự tốt tính của hắn một lần nữa nằm ngoài dự đoán của đối phương.
Nhìn theo hắn vào động rồi, Sư Xuân phất tay với Chân, ra hiệu nàng đi an ủi một chút.
Chân Nhi vừa đi, Sư Xuân lập tức quay người đến bên cạnh Hứa An Trường.
Hứa An Trường nhìn quanh bốn phía, thấp giọng nói:
"Thân hình hắn quá linh hoạt, ta chỉ có thể làm đến vậy."
"Đủ rồi. Ngươi bây giờ lập tức đi đến nơi chúng ta đã từng dừng chân, Ngô Cân Lượng hẳn là để lại chỉ đường ở vị trí cao nhất, ngươi theo đó tìm kiếm, sẽ có thể tìm thấy hắn, bảo hắn lập tức dẫn người đến."
Sư Xuân vừa dặn dò, vừa bóp nát một cục đá, dùng bột đá vẽ ra bản đồ chỉ đường trong lòng bàn tay, hướng dẫn đối phương cách phân biệt phương hướng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận