Sơn Hải Đề Đăng

Chương 441: Ngẫu nhiên gặp (1)

Vốn cho rằng có thể giống như tướng quân thắng trận trở về, có thể vênh váo đắc ý tiến vào Khí Vân cốc, kết quả lại phát hiện bị một đám cáo già đùa bỡn, tâm tình của Nam công tử khi tiến vào cốc dưới ánh mắt của đám luyện khí nhân có thể tưởng tượng được.
Hắn cũng biết mình lúc này đã trở thành trò cười trong mắt đám người luyện khí này.
Đương nhiên, hắn cũng không quan tâm đến cái nhìn của những người này, với hắn, Ly Hỏa tông dù hắn xui xẻo đến đâu, cũng không đáng để vào mắt.
Điều hắn muốn nhất bây giờ vẫn là tìm Sư Xuân để tìm hiểu một chút tình hình các phe, theo tình hình mà Phong La giáo nắm được thì thấy, Phong La giáo biết rất ít, hắn đoán Sư Xuân cùng những đại phái kia đấu đá lâu như vậy, hẳn là phải hiểu rõ hơn về tình hình thu hoạch thần hỏa của các đại phái kia.
Mục đích của hắn cũng đơn giản, chỉ cần người đoạt giải nhất không phải là Luyện Thiên tông, thì vẫn chưa đến mức sập bàn.
Những quý khách trên thuyền cung điện, người đi không chỉ có Càn Xá, phần lớn đều đã đi theo hết.
Củng Thiếu Từ không đi, hắn không dễ đi, dù sao Lan Xảo Nhan và con gái vẫn còn ở đây.
Vừa rồi còn báo tin vui, lần này gặp lại hai mẹ con, hắn nhịn không được sờ lên mũi, có chút lúng túng đem biến cố kể cho hai mẹ con.
Còn tưởng là chuyện lớn gì.
Hai mẹ con ngược lại nhẹ nhàng thở ra, theo các nàng, việc đoạt giải nhất gì đó, đối với Sư Xuân mà nói, vốn chỉ là đang làm những việc quá sức, có thể giữ được mạng đi ra đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nhưng Lan Xảo Nhan hơi suy tư lại, lại có chút lo lắng, "Vấn đề bây giờ là, người bình thường vô tội mang của báu là có tội, những môn phái luyện khí đó chắn ở cửa ra có mục đích gì? Chính là muốn cướp đoạt bí pháp tìm kiếm thần hỏa trong tay hắn, bây giờ đã đắc tội cả Càn Xá, Nam công tử lẻ loi một mình, không có ai đứng sau lưng duy trì, cho dù hắn có đi ra được, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của các đại phái luyện khí kia, bọn chúng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn."
Củng Thiếu Từ cười nhạt nói:
"Vậy thì cứ ngoan ngoãn giao ra đồ tốt, đem bí pháp giao ra là được."
Lan Xảo Nhan nhìn chăm chú hắn, ý vị thâm trường nói:
"Chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu, không có thế lực mạnh chống lưng, ngươi cảm thấy các đại phái luyện khí kia sẽ cho phép một người nắm giữ bí mật lớn đi lăng xăng bên ngoài sao? Giống như chúng ta làm ăn vậy, độc chiếm có thể là một mối làm ăn tốt, có vài người không hy vọng phạm vi hiểu biết sự tình bị mở rộng."
Miêu Diệc Lan nghe vậy giật mình, chỉ cần không ngốc đều hiểu là có ý gì, nàng tự nhiên cũng nghe rõ, có chút nóng nảy nói:
"Mẹ, vậy phải làm sao bây giờ?"
Củng Thiếu Từ trầm ngâm nói:
"Ta cố gắng giúp một tay, chào hỏi thử xem đi."
Lan Xảo Nhan hơi lắc đầu, "Những thế lực luyện khí kia ngay cả mặt mũi Càn gia cũng dám đánh, ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ nghe ngươi sao? ".
Củng Thiếu Từ ngoài mặt cười khổ, trong lòng cũng đang cười khổ, các ngươi hiểu là tốt rồi, ta sao có thể không biết, đây chẳng qua là muốn để cho các ngươi xem thôi mà.
"Ai, tâm tư của hắn thật có chút hoang dã, muốn nổi bật lên là chuyện tốt, nhưng không nên có ý nghĩ viển vông đây là việc mà hắn có thể nhúng tay vào sao? Bây giờ, chỉ sợ không ai có thể giúp hắn, ít nhất chúng ta là không có khả năng đó."
Lan Xảo Nhan thở dài, có chút tiếc hận.
Ngược lại cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng đó, thật ra có một số việc là xem người, nếu như Sư Xuân là con trai của nàng, là con trai của Miêu Định Nhất, cho dù là con rể của bọn họ, những đại phái luyện khí kia có muốn ra tay với Sư Xuân hay không, chắc chắn cũng đều sẽ phải cân nhắc một chút, bởi vì Miêu Định Nhất đối với người ở cấp bậc của bọn họ cũng có khả năng trả thù.
Mà tình cảm giữa nhà bọn họ và Sư Xuân dù sao vẫn chưa tới mức đó, nàng Miêu gia không thể không tiếc tất cả mà xuất thủ tương trợ.
Nói cho cùng cũng chỉ là ngầm hiểu nhau quy tắc.
Mặt mũi Miêu gia các ngươi ta giới luyện khí có thể nể, nhưng mặt mũi của các ngươi cũng không thể vô hạn mở rộng, mở rộng đến ai cũng muốn đảm bảo thì sẽ ra sao? Thật muốn làm vậy, tức là Miêu gia các ngươi không hiểu chuyện, lợi ích của người khác sẽ phải làm thế nào? Lợi ích của người khác có thể tùy tiện hy sinh sao?
Đây không phải chuyện có thể hay không thể được, chỉ cần chào hỏi là có thể nể mặt, mà đây là liên quan tới chuyện lợi ích lớn lao, trước mặt lợi ích thì rất khó nhượng bộ.
Trước mắt có thể làm sao bây giờ, hai mẹ con chỉ có thể mang theo tâm trạng lo lắng tiếp tục chờ đợi kết quả của đại hội này xuất hiện. Thấy mẹ vợ tương lai vẫn còn tỉnh táo, Củng Thiếu Từ cũng coi như ngầm thở phào, hắn thật sự sợ đối phương ép hắn phải tìm cách giúp đỡ cái gì.
Có một số việc, đối với một số người có thể không đáng kể, nhưng đối với một số người khác thì lại là tin xấu.
Đứng trong đám người ngước nhìn lên Thần Hỏa Linh Môn trên không, Đoàn Tương Mi vô tình quay đầu nhìn thoáng qua mái hiên khách sạn gần đó, thấy một người áo xanh đang chấp tay đứng ở đó.
Bởi vì nàng và Tượng Lam Nhi, Phượng Trì quen thuộc, hơn nữa lại cùng nhau, cho nên đối với tình hình của hai người bên cạnh, nàng đều sẽ lưu lại ấn tượng trong đầu, vì thế mà nàng nhận ra người áo xanh đó dường như thường xuất hiện bên cạnh hai người.
Tượng Lam Nhi trong lúc vô tình phát hiện Đoàn Tương Mi nhìn theo hướng của mình, nên cũng theo hướng đó mà nhìn, cũng phát hiện người áo xanh đó, có chút ngoài ý muốn, liền lấy cùi chỏ huých vào Phượng Trì ra hiệu.
Phượng Trì thuận thế nhìn theo cũng thấy bất ngờ.
Hai người đều ý thức được có chút không bình thường, vị kia không có chuyện gì sẽ không thích lộ mặt công khai, mỗi lần lộ diện đều là do có chuyện muốn tìm các nàng, cho nên ý thức được liệu có phải lại xảy ra biến cố gì không.
Kết quả, vô tình lại phát hiện ra người áo xanh thỉnh thoảng cũng nhìn về phía các nàng, hai bên ánh mắt chạm nhau.
Thật ra, người áo xanh chỉ là muốn đứng từ xa nhìn các nàng, bởi vì tình hình đúng là lại phát sinh biến cố, sự biến đổi lặp đi lặp lại khiến cho ngay cả chính hắn cũng không biết phải nói gì cho phải, huống chi một số việc cũng không cần thiết phải nói rõ mọi chuyện.
Nhưng Tượng Lam Nhi nhận thấy không đúng đã dùng ánh mắt ra hiệu.
Không bao lâu, Đoàn Tương Mi phát hiện sau khi Tượng Lam Nhi rời đi, người áo xanh kia cũng không thấy đâu, nàng nhíu mày, trong lòng nảy sinh nghi hoặc, thật là trùng hợp sao?
Mà ba người đã biến mất kia lại tụ tập ở chỗ cũ, vẫn là sau tảng đá ngầm ở bờ biển kia.
"Có phải lại có biến cố gì xảy ra rồi không?"
Lần này là Tượng Lam Nhi chủ động hỏi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận