Sơn Hải Đề Đăng

Chương 389: Vô pháp tiêu tan (1)

Hồ Tâm đảo bên này dừng tay, gặp tập kích Lý Hồng Tửu bên kia cũng yên tĩnh, chẳng qua dư ba đại địa rung chuyển vẫn còn kéo dài, ngọn núi đổ sụp chưa hết, đá cuộn rơi, bụi mù trôi mịt mù che lấp cả tinh không, tiếng ầm ầm vẫn như cũ.
Quay đầu nhìn dư ba, Tả Tử Thăng và những người khác đều tái mặt vì kinh hãi, da đầu tê dại.
Vết nứt hư không kia bọn họ đều thấy rõ, đây là có người từ xa ra tay.
Tựa như thần bỏ qua hư không đưa tay, người có đại năng như thế, tu vi tối thiểu cũng phải đạt tới cảnh giới thiên Tiên đại thành mới làm được!
Những người tìm kiếm trong hồ đều kinh hãi xông ra quan sát sự tình, những người tìm kiếm trong núi cũng xông ra. Mà những người gặp công kích kia, chỉ sợ rất khó xuất hiện trở lại, dưới uy lực như vậy chỉ sợ đến thi cốt cũng chẳng còn.
Lý Hồng Tửu bị đánh xuống chân núi lung la lung lay đứng lên, khó nhọc cầm lấy Băng Dương che trước miệng mũi, kịch liệt thở dốc.
Hắn đã tóc tai bù xù, trên quần áo có rất nhiều vết rách, nhìn bộ dạng thở gấp, rõ ràng là bị thương nặng, chật vật không chịu nổi.
Tuy như thế, lại đủ để làm Tả Tử Thăng đám người kinh hãi, uy lực công kích mạnh mẽ như thế mà Lý Hồng Tửu lại gánh được, thế mà còn chưa chết?
"Đệ tử Luyện Thi Tông, rút lui!"
Tả Tử Thăng chợt hô lớn một tiếng, vội vàng gọi đồng môn Luyện Thi Tông ở phía trên, rồi không quay đầu bỏ chạy.
Cũng không tính là dẫn đầu, chỉ là nhắc nhở mọi người mà thôi, các phái đồng loạt gọi đồng môn ở phía trên bỏ chạy.
Bất luận là Cổ Luyện Ny của Thử Đạo Sơn hay Ấn Thiên Lục của Cực Hỏa Tông đều hoảng hốt bỏ chạy.
Tồn tại kinh khủng ở nơi này đã ra tay rồi, không chạy chẳng phải chờ chết sao?
Có rất nhiều người từ trong hồ đi ra vẫn không rõ chuyện gì, bèn vừa chạy theo, vừa hỏi tình huống.
Còn có nhiều người không tìm thấy đồng môn đã tan biến ở nơi nổ, cũng không dám tìm nữa, cũng không có cách nào tìm nữa, còn lại được mấy người thì cứ chạy mấy người.
Tất cả may mắn, khí phách, tuổi trẻ, gan dạ, tất cả đều biến thành chạy trối chết, phương hướng chạy trốn vẫn rất nhất trí, không ai tán loạn như chim muông, cũng không dám một mình bỏ chạy.
Mà tương lai, bọn họ lại sẽ như tiền bối, giáo huấn đám vãn bối, đừng tới nơi này.
Chờ đến khi tất cả động tĩnh đổ sụp biến mất, hiện trường chỉ còn lại một mình Lý Hồng Tửu trơ trọi, không ai quản hắn, hiện trường cũng không có đồng môn nào quản hắn.
Hắn tự mình phục đan dược, dùng Băng Dương che trước miệng mũi chậm rãi điều tức, đồng thời cảnh giác cao độ bốn phía. Thực lực chênh lệch quá lớn, hắn còn không biết đối thủ ở đâu, mà đối thủ thì có thể tấn công hắn bất cứ lúc nào từ bất kỳ phương hướng nào.
Hắn biết, người có thủ đoạn này căn bản chưa hề toàn lực ra tay với hắn, nếu không thì hắn chẳng còn khả năng đứng dậy.
Không lâu sau, bụi mù cuồn cuộn từ phía sau tới, nuốt chửng hắn.
Thấy đối thủ không ra tay nữa, hắn cũng không dám ở lại khiêu khích, lập tức quay đầu chạy đi trong bụi mù, Phong Lân cấp tốc rời khỏi hiện trường, chỉ là trên không trung lại liên tục nôn ra vài ngụm máu.
Trên đảo Hồ Tâm, cửu gia hừ lạnh một tiếng, còn tưởng là đám uống lầm thuốc gì đó, cho là gan trời lật đất, ai ngờ chỉ được thế, hơi ra tay dạy dỗ một chút mà thôi, đã chạy hết, cũng không biết trước đó lấy đâu ra dũng khí, thật tiện!
"Sư thúc!"
Đệ tử Diễn Bảo Tông vẫn luôn chờ ở chỗ đó, chợt thấy một người sau khi đáp xuống lảo đảo, thấy rõ là ai thì thất thanh kêu lên, xúm lại đỡ lấy.
Không ai mù mà không thấy sư thúc bị thương nặng, lần trước bị đánh rách một ống tay áo, lần này rõ ràng còn nghiêm trọng hơn.
"Sư thúc, không được thì thôi, chúng ta không truy Sư Xuân nữa."
Nghiễm Hạo Du đỡ Lý Hồng Tửu, trấn an.
Không chỉ mình hắn nghĩ vậy, trong mắt đám đệ tử Diễn Bảo Tông, sư thúc chắc chắn lại giao thủ với Sư Xuân rồi bị thiệt, bởi vì trước kia từng thấy sư thúc bại dưới tay Sư Xuân, nên sư thúc bại lần nữa, bọn họ cũng hoàn toàn có thể chấp nhận.
Ngoài Sư Xuân ra, bọn họ cũng không cho rằng môn phái nào có thể khiến sư thúc bị thương thành ra như thế, nếu thật sự là tồn tại kinh khủng nơi này ra tay, sư thúc chỉ sợ không quay về được.
Lý Hồng Tửu đẩy hắn ra trước, hỏi mọi người:
"Rượu."
Bình rượu trên lưng hắn đã bị đánh không biết văng đâu, trong túi càn khôn thật ra vẫn còn đồ dự trữ, nhưng giờ có người hầu hạ chẳng tiện hơn sao.
Lúc này có người dâng lên một vò rượu cho hắn.
Lý Hồng Tửu mở vò rót vào miệng, ừng ực súc miệng, sau đó "phụt" một tiếng phun huyết khí trong miệng ra, sau đó mới ừng ực rót hai ngụm lớn, rồi nghiêng đầu thở hổn hển mấy hơi lên Băng Dương mà Nghiễm Hạo Du đưa.
Khí tức ổn định, hắn vẫy tay đẩy những người bên cạnh, nhìn quanh mọi người một lượt, dặn dò:
"Các ngươi lập tức trở về, trở về lối ra, báo tình hình cho các trưởng lão, đợi lối ra mở là được. Ý của ta là, chuyện thần hỏa để ta xử lý, các ngươi không cần tham gia nữa. Dĩ nhiên, nếu trưởng lão có chủ trương khác thì coi như ta chưa nói, bất quá ta khuyên, cho dù có muốn tìm kiếm cũng đừng vào cấm địa nữa."
Lời này là để chính hắn ra ngoài, Nghiễm Hạo Du nghiêm mặt nói:
"Chúng ta dù không có năng lực gì, theo sư thúc làm trợ thủ vẫn có thể."
Lý Hồng Tửu:
"Nghe lời, các phái đã phái không ít người về rồi, ta chưa kịp thông báo các ngươi, trưởng lão thấy người môn phái khác về, chắc đang đợi các ngươi, các ngươi lập tức đi nhận lệnh của trưởng lão. Sau khi gặp trưởng lão, lời ta nói không tính, nên quyết thế nào là do trưởng lão làm chủ."
Thấy hắn nói vậy, lại liên quan đến chuyện tranh giành với môn phái khác, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào cho phải, đành lặng lẽ đi theo.
"Vậy sư thúc..."
Có người tốt bụng hỏi một câu, lập tức bị Lý Hồng Tửu ngắt lời:
"Ta sẽ đi tìm chỗ chữa thương trước, chỗ của ta không cần các ngươi lo."
Nghiễm Hạo Du:
"Vậy thì vẫn nên để vài người ở lại hộ pháp cho sư thúc."
"Ta ở lại."
"Ta cũng ở lại."
Mọi người tranh nhau ở lại.
Lại bị Lý Hồng Tửu phẩy tay ngắt lời:
"Không ai được ở lại, ở lại vướng víu. Đi đi, tất cả đi, lập tức về gặp trưởng lão, đừng để trưởng lão lo lắng, trưởng lão không rõ tình hình sẽ xảy ra chuyện."
Dùng tình thế "Trưởng lão" để ép buộc quả không tệ.
Cuối cùng, một đám đệ tử đều "lưu luyến không rời" rời đi.
Lý Hồng Tửu đứng trên đỉnh núi đưa mắt nhìn, từ đầu đến cuối hắn đều không phủ nhận mình bị Sư Xuân đánh, cũng không nói mình bị ai đánh. Còn chân tướng như thế nào thì không phải bí mật, có nhiều người thấy được như vậy, mà hắn còn sống trở về thì người trong môn phái tự nhiên sẽ biết.
Nhìn bọn họ rời đi, Lý Hồng Tửu lại uống mấy ngụm rượu lớn, quay người nhìn về hướng hồ băng, người kinh khủng kia đánh hắn trước cứ gác lại, hắn lại cảm thấy không chắc có liên quan đến Hồ Tâm đảo, tình hình Hồ Tâm đảo gặp được đã khắc sâu vào ấn tượng hắn, bên trong chắc chắn có quỷ dị.
Nơi đó có lẽ là trung tâm của toàn bộ cấm địa, là nơi truyền kỳ thật sự của toàn bộ Thần Hỏa Vực, khiến nhiều danh lưu đỉnh cấp ngã xuống trầm sa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái lạ gì?
Tóm lại, sự hiếu kỳ của hắn về cốt lõi cấm địa không những không bị dập tắt, mà ngược lại, vì lần trước đi vào mà càng ngày càng tò mò.
Hắn quyết định một mình đi tìm hiểu, đến mức có thể sống sót trở về hay không, hắn cũng không có nắm chắc gì, đây là nguyên nhân hắn không nói cho đám đệ tử chân tướng, nói là do tồn tại kinh khủng ra tay, bọn họ nhất định sẽ liều mạng ngăn hắn lại, rất khó xử.
Con đường hắn đi, nhất định không thể đi theo quy tắc được.
Mà trước đó, hắn xác thực muốn đi tìm chỗ chữa thương trước, nhìn quanh, lấy Phong Lân, tìm một hướng bay đi.
Trên Ly Hỏa đảo, lại có rất nhiều hoa sen phù không, đèn mệnh rơi xuống, khiến nhiều người quan sát...
"Thật sự có hơn trăm đóa thần hỏa?"
Trưởng lão Kim Quý Kỳ của Thử Đạo Sơn nhìn chằm chằm Bàng Hậu, kỳ quái hỏi.
Ở khu vực lối ra này, đệ tử các đại môn phái phái về báo tin đã trở về.
Cũng chỉ có đệ tử thập đại môn phái, đệ tử các môn phái khác căn bản không cần thiết phải về gấp, lại không có trưởng lão của mình ở cửa ra trấn thủ, quyền lên tiếng không liên quan gì đến bọn họ, góp cho vui làm gì? Tốn công mà không có kết quả, chẳng có lý do gì để lắm miệng.
Mười trưởng lão phái trấn thủ nơi đây có quy tắc, không có trưởng lão nào tiện tránh mặt mọi người và môn hạ đệ tử để tự mình bàn bạc riêng, cho nên những chuyện không bí mật tự nhiên bị tung ra, đầu tiên là chuyện Thử Đạo Sơn cùng Sư Xuân chung tay lấy hơn trăm đóa thần hỏa.
Khiến các trưởng lão đều kinh hãi, ánh mắt nhìn về Thử Đạo Sơn không được bình thường.
Kim Quý Kỳ biết mình ngấm ngầm phối hợp giúp sức, nhưng không ngờ lại làm lớn như vậy, không tránh khỏi xác nhận lại.
Bàng Hậu vừa về báo tin liền lập tức bẩm báo:
"Trưởng lão, đều là tin nhảm, chúng ta cùng Sư Xuân chung tay tổng cộng chỉ được hai mươi đóa thần hỏa, không biết ai đứng sau giở trò ly gián tung tin đồn hơn trăm đóa thần hỏa, dẫn đến các phái hợp lực truy sát. Luyện Thi Tông cài nội gián vào chỗ chúng ta, tình hình thực tế thì bọn họ biết..."
Vừa nói vừa chỉ vào người báo tin của Luyện Thi Tông.
Đối phương lập tức cãi lại, nói đến giờ chưa hề cài nội gián gì, là Thử Đạo Sơn đối xử với người khác không công bằng nên mới có người đầu quân vào Luyện Thi Tông của chúng ta vân vân.
Những tranh luận này không có kết quả, nhưng một thế lực có thể lấy được hai mươi đóa thần hỏa đã đủ để thu hút hứng thú của các trưởng lão.
Bọn họ không quan tâm nội gián hay không, chỉ để ý bí pháp tìm kiếm thần hỏa, không khỏi hỏi thăm, nhưng làm sao Bàng Hậu có thể tiết lộ, cứ một mực khẳng định mình không biết, khẳng định Sư Xuân không có khả năng để Thử Đạo Sơn biết.
Trong lúc nhất thời đủ loại giằng xé cảm xúc tràn ngập tại đỉnh núi lối ra này.
Trưởng lão Cực Hỏa Tông biết Hắc Hổ ngã xuống, bị Sư Xuân cùng một đám người chém giết, đã ngồi không yên, giận dữ đi qua đi lại hừ hừ.
Khi biết Lý Hồng Tửu đại hiển thần uy, một mình song kiếm đối đầu với mấy món pháp bảo ngũ phẩm, các trưởng lão đều kinh hãi đứng dậy, Diễn Bảo Tông lại có nhân vật yêu nghiệt thế này, một đống pháp bảo ngũ phẩm mà cũng không giữ nổi, thế này thì còn chơi thế nào nữa?
Ngược lại là ánh mắt các trưởng lão nhìn chằm chằm trưởng lão Diễn Bảo Tông đang ngơ ngác ngồi ở đó. Rõ ràng là, vị trưởng lão Diễn Bảo Tông này cũng không biết thực lực của tên đồ đệ bảo bối kia lại đạt tới cảnh giới như thế, nếu thật vậy, đừng nói ở môn phái Luyện Khí giới, cho dù đặt ở những môn phái tu hành quen chém giết, thì cũng tuyệt đối là một tồn tại nghịch thiên đỉnh cấp.
Lúc này, tin Lý Hồng Tửu bị thương nặng ở cấm địa vẫn chưa truyền về...
Trong thung lũng tăm tối, đám người Minh Sơn Tông thỉnh thoảng lại nhìn về một chỗ cửa hang đã bị phong bế, bên ngoài hang có Ngô Cân Lượng đích thân hộ pháp.
Trong động đương nhiên có người, Sư Xuân ở bên trong, còn dẫn theo một Vu San San.
Mọi người không biết Sư Xuân đơn độc dẫn Vu San San vào làm gì, một nam một nữ đơn độc bên trong, không khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Hóa ra người có hứng thú với tàn khuyết Mỹ là người khác, khó trách người kia muốn sống không được, nghĩ tới không khỏi lạnh gáy.
Cũng không biết suy đoán có đúng hay không, nhưng mọi người ngoài miệng thì không nói gì, ánh mắt nhìn nhau đã nói hết, nhìn Ngô Cân Lượng cũng không khỏi có chút quái lạ.
"Soạt", tảng đá bị gạt ra, Sư Xuân tinh thần sảng khoái bước ra khỏi động.
Bên cửa hang, Ngô Cân Lượng hắc hắc vung tay áo quét bụi bặm.
Về phần Vu San San đã bị hút cạn Ma Nguyên, là không bao giờ còn có thể ra ngoài, Sư Xuân đã không cần một gánh nặng như vậy nữa, mục đích đã đạt được, không cần thiết phải để lại người sống.
Bước đến cửa động, Hứa An Trường vô tình liếc mắt vào trong động, ngoài miệng lại hỏi chuyện đứng đắn, "Xuân huynh, bước tiếp theo thế nào?"
Tầm mắt Sư Xuân có chút xa xăm, chậm rãi nói:
"Sư mỗ không phải là người bỏ mặc bạn bè, ta có người bạn rơi vào đảo Hồ Tâm, phải tìm nàng về."
Dị thường cổ quái của Hồ Tâm đảo, hắn không thể tùy tiện cho qua, vị cửu gia kia thế mà không dám ra tay, không sai, theo hắn thấy, chính là không dám!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận